Kỳ huyễn dị điển

Chương 203


Vì ta rất yếu, cho nên phải mượn đội hữu giúp đỡ.

Nhưng mà vẫn còn rất yếu a... cho nên còn phải mượn thêm đạo cụ.

Vừa muốn được giúp vừa muốn dùng đạo cụ, nghe thế nhưng thập phần không soái khí a ~ hoàn toàn không như trong trò chơi vừa khai đại chiêu liền đát đát đát đát, khốc huyễn vô cùng, cảm giác lão nương đệ nhất thiên hạ, ngươi sẽ thất vọng không?

Hà Thanh Thanh sử dụng đạo cụ.

Những đạo cụ này là do Thâm Bạch phân tích qua trình độ năng lực của đối phương, căn cứ tình huống tồn kho của Yếm cùng với năng lực của Hà Thanh Thanh quyết định.

Xác định động thủ trong nháy mắt, Hà Thanh Thanh đầu tiên dùng đạo cụ "Tay cao giai ma vật ", đây kỳ thực chỉ là một hạt châu a ~ cùng loại Yếm trước bán cho nàng, làm cho nàng thoát ly tiếp xúc Lâm Uyên và Thâm Bạch cũng có thể thấy ma vật cao cấp, đây cũng là một viên cầu "Đẳng cấp" cao nhất trong tồn kho của Yếm, có thể ở thời gian ngắn ngủi khiến Hà Thanh Thanh tăng tốc đến trình độ ma vật đẳng cấp cực kỳ cao, ý vị này chỉ cần đối phương đẳng cấp thấp hơn viên cầu, Hà Thanh Thanh liền ở trước mặt đối phương "Ẩn hình". Nhưng mà đẳng cấp kém càng nhiều, thời gian sử dụng cầu cũng càng ngắn, Hà Thanh Thanh có thể sử dụng hạt châu này ẩn hình chỉ có năm giây.

Trong năm giây tới gần đối phương, Hà Thanh Thanh cần nắm chắc hạt châu đồng thời sử dụng đạo cụ thứ hai "Chìa khoá cửa tuỳ tiện", cũng chính là chìa khóa mở cửa của Yếm, sử dụng cái chìa khóa này nàng có thể dùng năng lực của Yếm trong hai giây mở ra một cánh cửa, sau đó đem người muốn nghĩ cách cứu viện đẩy mạnh vào, đương nhiên, chính nàng cũng phải đi vào, sau đó đóng cửa.

Đại công liền cáo thành.

Tuy nói rất đơn giản, trên thực tế thao tác không có dễ như trong tưởng tượng, đại khái tựa như liên chiêu trong trò chơi đi, rất nhiều người đều biết liên chiêu là cái gì, nhưng mà có thể chân chính dùng đến cũng không nhiều.

Huống chi lần này vượt qua kế hoạch, cần Hà Thanh Thanh mang vào còn nhiều hơn một Mỹ Đăng.

Liên chiêu là tồn tại, nhưng mà người có thể thực tế dùng đến lại có hạn, mà có thể căn cứ tình huống thực tế vận dụng thì càng ít.

Hà Thanh Thanh vừa lúc là một người trong đó.

Bởi vì thêm người khiến cho tốc độ nàng đóng cửa chậm một ít, nhưng Hà Thanh Thanh còn có thể nhập gia tuỳ tục điều chỉnh tình huống, vào lúc đối phương bắt được đồng thời bỗng nhiên tăng tốc, lợi dụng đối phương nắm tay nàng vừa trợt buông lỏng ra, Hà Thanh Thanh liền thuận lợi đóng cửa lại.

"Xin lỗi, trên thực tế ta không có lợi hại như trong trò chơi vậy, thật vất vả tới cứu ngươi, biểu hiện tuyệt không khốc tí nào." Ba người cùng nhau nặng nề rơi xuống, Hà Thanh Thanh nhìn Hoài Đặc, nhún vai.

"Không, đặc biệt khốc." Hoài Đặc lại mở to một đôi mắt băng sắc nghiêm túc nhìn nàng. Phảng phất trong mắt chỉ có nàng.

Sau đó, Hoài Đặc nói: "Mỗi khi ta đạn tận lương tuyệt, vào thời điểm nguy hiểm nhất, ngươi tổng sẽ bỗng nhiên xuất hiện trước mặt ta, bảo hộ ta, để ta rời xa địch nhân quấy nhiễu..." "Ngươi."

"Là anh hùng của ta."

Đôi mắt băng sắc sáng ngời, Hoài Đặc rốt cục đem tâm tư từng tiết lộ với Thâm Bạch nói ra. "Hơn nữa, ta cũng không đẹp trai a, không giống như trong trò chơi, còn ăn mặc y phục nữ nhân..." Hoài Đặc một câu cuối cùng nói cực thấp.

Hai người mắt đối mắt, mũi đối mũi, một lát sau, không hẹn cùng nở nụ cười.

"Hoài Đặc hình dạng thực sự của ngươi mà so với trong trò chơi, thì so với lần trước nhìn thấy ngươi càng đẹp trai hơn nhiều a!"

"Nói chung —— "

"Có thể giúp được ngươi thật sự là quá tốt!" Hà Thanh Thanh sang sảng nở nụ cười.

Nhìn cả hai xem như không dự định tiếp tục nói gì, Mỹ Đăng bên cạnh lúc này mới yếu yếu kéo kéo y phục Hà Thanh Thanh: "Cái kia, Thanh Thanh a ~ hai ngươi luyến ái có thể một hồi bàn lại được không? Có thể nói cho ta biết rốt cuộc chuyện gì xảy ra không?" "Nếu như không thể, chí ít có thể nói cho ta biết, chúng ta đây là muốn rơi đến chỗ nào a? Đều rơi đã nửa ngày, ở đây rốt cuộc là địa phương nào? Thế nào chưa tới điểm cuối nữa a a a a a a a a!" Vẫn không hiểu gì - Mỹ Đăng rốt cục rống ra tiếng.

"Ách..."

"..." Lúc này mới chú ý tới Mỹ Đăng, Hà Thanh Thanh đầu tiên sửng sốt, sau đó cuống quít giải thích: "Không phải đang nói yêu đương, hắn, hắn là bằng hữu ta a, cái kia... Về phần chúng ta muốn rơi ở địa phương nào, cái kia... Ta có thể nói kỳ thực ta cũng không biết sao?"

"Ta chỉ biết đây là quyết định bởi chủ nhân cánh cửa vào lúc mở, đem một chỗ khác định vị đến địa phương nào... Hắn... Hắn chưa nói, ta cũng quên hỏi..."

"Nói chung."

"Trước tiếp tục rơi đã!"

"A a a a a a a a a ~~~~~~ "

...

...

...

***

Bên kia, trong không gian của Yếm, ba người chạy trốn tuy rằng không biết gần đến địa phương nào, bất quá rốt cuộc thở phào một hơi, bọn họ cũng không quá lo lắng cho mình sẽ đi đâu, nhóm họ bên này, sự tình đã có thể miễn miễn cưỡng cưỡng nói là kết thúc;

Mà một đầu khác, ở đại sảnh Kha Lâm Đức thị, ngay khi Thâm Bạch lên tiếng "Có thích khách", tập đoàn bảo tiêu mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng, tân khách quý bị bao quanh bảo tiêu bảo vệ đồng thời, Thâm bạch phụ trách phát sinh tín hiệu, mà Lâm Uyên khi hắn hô lên tín hiệu, bắt được tay "Mỹ đăng" đang muốn làm gì đó. Đương nhiên, "Mỹ đăng" này là hàng giả Hoài Đặc ngụy trang thành. Hắn sở dĩ phải làm như vậy là theo bản năng phản ứng, cho dù là giả cũng tốt, không thể để cho nàng thực sự làm ra hành vi thương tổn. Nhưng mà hắn mau đối phương còn mau hơn, tay Lâm Uyên còn chưa bắt ổn tay"Mỹ Đăng", dường như bỗng nhiên trúng tập kích gì, Mỹ Đăng ở trước mặt hắn chợt hóa thành bột mịn.

"Không quan hệ, là một hàng giả." Hắn chợt nghe có người ghé vào lỗ tai hắn nói. Sau đó, kèm theo một tiếng cười khẽ, hắn cảm giác người nọ trong nháy mắt bay xa. Không phải là ảo giác, Lâm Uyên đầu tiên nhìn thoáng qua chỗ bị bọn bảo tiêu bao quanh: "Khách quý" tiêu thất, sau đó hắn phản xạ nhìn lại Thâm Bạch——

Chỉ thấy, rất nhiều khách nhân đã thoái đến chung quanh đại sảnh, còn thừa lại Thâm Bạch đang nâng thi thể Ni Khả · Đường Cổ Lạp, thêm một người đàn ông khác bỗng nhiên đứng ra.

Đó là một nam nhân vóc người trung bình, da trắng, có râu, mang kính râm, mặc trên người một thân tây trang đen cắt may tỉ mỉ, bên ngoài còn có một áo choàng cổ lông, tuổi chừng trung niên tả hữu, toàn bộ tóc đều chải về phía sau, còn để lại một sợi tóc mảnh.

Hắn trong lúc bất tri bất giác đi tới bên người Thâm Bạch, trên tay xì gà vị diệt, kéo một đạo nhàn nhạt khói trắng, một nửa trước ở chỗ Thâm Bạch, một nửa sau lại ở trong vòng bảo tiêu, bên cạnh Lâm Uyên.

Lâm Uyên nhăn mi.

"Trời ạ! Là A Bá Lợi Tạp!"

"Quả nhiên là hắn a!"

"Ta đời này cư nhiên có thể nhìn thấy hắn ni!"

...

...

Nhóm ma vật nghị luận ầm ỉ khiến Lâm Uyên bọn họ biết được thân phận của người này. Ngay trước mặt mọi người, A Bá Lợi Tạp lại hít một hơi xì gà, trong lúc khói mù lượn lờ, hắn cúi đầu hỏi người đang quỳ trên mặt đất, tay nâng Ni Khả · Đường Cổ Lạp - Thâm Bạch: "Là ngươi gọi ra đi?"

"Cổ thi thể này..." Trong khói mù, Thâm Bạch thấy hắn gạt gạt lông mi bên trái: "Thi thể cũng không phải vừa mới chết, đã mấy ngày rồi ni ~ ngươi từ phía trên ném xuống?"

Nói, hắn còn giơ lên ngón tay cầm xì gà chỉ phía trên bầu trời. "Một câu nói tổng kết, nói cho ta biết, chuyện gì xảy ra?"

Ngẩng đầu nhìn hắn, Thâm Bạch không chút nghĩ ngợi nói: "Có người sử dụng năng lực bắt cóc Mỹ Đăng tiểu thư lại ngụy trang thành hình dạng của nàng, rồi muốn nhân cơ hội đối với ngài bất lợi, ta không biết làm gì nên chỉ có thể ra hạ sách này."

Vừa vặn một câu nói, chỉ một dấu chấm câu. Có khách nhân còn đang ngốc lăng, còn người nhà Lạp Cổ Nhĩ lại nhạy cảm bắt được từ then chốt "Mỹ Đăng bị bắt ", liền kêu thành tiếng ——

"Tiểu thư bị bắt cóc?"

"Đúng vậy, tiểu thư kia là do năng lực dị hoá thành, vậy tiểu thư thật sự đâu? Nhanh ở toàn bộ trạch tìm ra!" Lập tức có người chỉ huy hộ vệ toàn trạch.

Lâm Uyên thấy một vị phu nhân mặc chính thức bị người vây quanh từ căn phòng trên lầu đi ra, bộ dáng nàng không phải thập phần xinh đẹp, nhưng mà rất ôn nhu, nói như thế nào đây? Nhìn mi nàng nhăn lại, phảng phất đã nghĩ vì nàng làm một chuyện gì, chỉ cần có thể để cho nàng một lần nữa mặt giãn ra...

"Không nên gấp, có ta ở đây."

Nam nhân giữa đại sảnh nói, bỗng nhiên lại hít một hơi xì gà, sau đó, hắn phun ra làn khói thật dài ——

Căn bản không thể nào là lượng khói trước hắn hút vào! Khói vụ màu trắng thật dài phun ra ngoài, trên không trung giương nanh múa vuốt phác thảo ra một con lại một con yên thú, phát sinh tiếng kêu chói tai, chúng nó gào thét đánh tới các hướng trong nhà!

Lâm Uyên mắt nhìn thấy một gã nam nhân mặc đồng phục bảo tiêu bên cạnh mình đang muốn chuẩn bị chạy, nhưng chưa kịp thì đã bị khói trắng "Cắn" trụ, không đợi hắn giãy dụa, khói trắng liền trói nghiêm nghiêm chặt chặt.

Chuyện giống vậy phát sinh ở khắp ngõ nhà, bao quát người giả nữ hầu trước đó áp giải Mỹ Đăng và Hoài Đặc, nàng bị sương trắng bắt khi đang nhảy cửa sổ trốn.

"Tổng cộng... Bảy người, không có Mỹ Đăng?" Nhắm mắt lại, A Bá Lợi Tạp hơi trật nghiêng đầu, lại hít một hơi khói, lần nữa thổi ra một trận, nhưng mà lần này: "Trên mặt hồ cũng không có."

"Làm sao bây giờ?" Trung niên phu nhân đã xuống lầu, đi tới bên người nam tử, cùng hắn đứng sóng vai. Thấy Thâm Bạch thời gian, tầm mắt của nàng ở trên người Thâm Bạch dừng lại một giây đồng hồ, lập tức đường nhìn trở lại trên mặt nam tử.

"Để ta đem bọn họ mang tới, do các ngươi tỉ mỉ thẩm vấn đi."

"A... Sợ rằng không được..." Nam tử nói, sương trắng một lần nữa từ bốn phương tám hướng trào quay về, mang theo cả bảy người ăn mặc khác nhau, thân thể những người đó bị ném xuống đất, mà khói trắng lại một lần nữa quay trở về xì gà trong tay nam tử.

"Bọn họ, tự vận." Nam tử nói.

"Bất quá, vị tiểu ca này tựa hồ biết chút gì đó, cho ngươi một câu, nói với chúng ta." Nhíu lông mày, hắn lại nói với Thâm Bạch.

Vì vậy Thâm bạch liền nháy mắt một cái, mở miệng lần nữa: "Không cần lo lắng, Mỹ Đăng đã ở địa phương an toàn, lát sau chúng ta có thể mang ngài tìm nàng."

"Nghe được chưa? Hắn nói Mỹ Đăng không có việc gì, ngươi có thể yên tâm." Nam tử nói với trung niên mỹ phụ bên cạnh.

"Cảm tạ trời đất, bất quá trước khi thấy Mỹ Đăng, ta vẫn không thể yên lòng, có thể nói cho ta biết, Mỹ Đăng hiện tại đang ở đâu không? Ta lập tức dẫn người đi đón nàng." Trung niên mỹ phụ ánh mắt dịu dàng nhìn về phía Thâm Bạch.

Thâm Bạch ngoài miệng lập tức lộ ra tươi cười, đợi được Yếm bên kia nói ra một cái địa chỉ, hắn lập tức khuôn mặt cổ quái đem cái địa chỉ lập lại một lần, vì vậy một giờ sau, một khách sạn tình ái ở Kha Lâm Đức thị liền bị Lạp Cổ Nhĩ gia bao vây.

Quản lí khách sạn kinh hồn táng đảm móc ra chìa khóa mở ra căn phòng nào đó, đợi được lúc cửa mở, ngay trước mặt mọi người, Mỹ Đăng, Hà Thanh Thanh, còn có Hoài Đặc đúng giờ rơi vào trên chiếc giường lớn king size duy nhất trong căn phòng đó.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status