Ký ức lạc ngân hà

Chương 78: Lời Nói Dối Cao Tay



Tít tít.

Tín hiệu kết nối, Lâm Kiên một thân quân trang hiện ra, chứng tỏ đang làm việc.

Hắn chỉ vào tinh đồ quân sự tinh vực Odin, nói: “Đúng lúc thần có việc muốn thương lượng với ngài.”

“Chuyện gì?” Lạc Lan hỏi.

“Hện tại, Liên bang Odin do Thần Sa chấp chính. Tả Khâu Bạch và Thần Sa bất hòa, hắn không thể chạy về tinh vực Odin chống lại Thần Sa. Tả Khâu Bạch ở lại đây đánh tiếp với chúng ta không có ý nghĩa gì, đã mất hết hứng thú tham chiến, thần cũng không định ép sát không buông, thần muốn lui binh chiến trường bên đây, quay về trợ giúp chiến dịch ở tinh vực Odin.”

Lạc Lan không đồng ý với kế hoạch của Lâm Kiên: “Tả Khâu Bạch tuy không còn nước để giữ, không còn nhà để về, nhưng hắn có mẫu hạm Bắc Thần cùng bốn mươi vạn binh lực, không thể xem thường.”

Lâm Kiên trong lòng lo lắng, không kiềm được giọng nói hơi lớn: “Thần Sa uy hiếp ngài không lui binh sẽ chết! Chỉ có một tháng, chúng ta phải nhanh chóng hành động, bàn lại sách lược tác chiến. Chiến tranh sắp đánh tới nơi, cho dù ngài muốn lui binh, các tướng lĩnh và binh sỹ cũng không thể đồng ý, huống chi, ngài căn bản không thể lui binh…”

Lạc Lan nói như đinh đóng cột: “Cậu yên tâm, ta phát động chiến tranh, ta sẽ chịu trách nhiệm! Ngày nào ta chưa đạt được mục đích, sẽ tuyệt đối không lui binh.”

Lâm Kiên thở phào nhẹ nhõm, bóc ra một viên kẹo nhét vào miệng, “Nếu như ngài không có ý định lui binh, vẫn muốn chinh phục Liên bang Odin, tại sao không cho thần đi trợ giúp tinh vực Odin?”

Lạc Lan giải thích: “Sở Mặc là một kẻ điên cực kỳ cố chấp hoang tưởng, ta luôn cảm thấy hắn không chết đơn giản như vậy, luôn lo lắng mơ hồ sẽ có chuyện xảy ra.”

“Có thể xảy ra chuyện gì? Loại vũ khí gene này lực sát thương đích thực kinh người, nhưng khả năng truyền nhiễm có hạn, chỉ tiếp xúc trực tiếp mới lây lan, hiện tại người của Sở Mặc đều chết hết, không thể tiếp tục nghiên cứu, vậy ngài lo lắng cái gì? Chẳng lẽ Thần Sa tiếp tục nghiên cứu của Sở Mặc?”

Lạc Lan lắc đầu: “Nếu như toàn bộ tư liệu nghiên cứu của Sở Mặc rơi vào tay Thần Sa, ngược lại ta không hề lo lắng. Thần Sa biết dùng cái này uy hiếp ta, để hai nước đàm phán có lợi cho hắn, như ngoại trừ ta làm chuyện điên rồ, khiến cho dị chủng không còn đường thoát, bằng không, hắn nhất định sẽ không chọn cách sử dụng loại vũ khí hủy diệt này.”

Lâm Kiên trong miệng đầy kẹo, quai hàm phồng lên một bên, nghiêng đầu nhìn Lạc Lan.

Thần Sa đã hung hăng lừa dối nữ hoàng bệ hạ. Theo lý mà nói, cho dù bất cứ kẻ nào bị phản bội như vậy cũng không dám đơn giản tin tưởng một người. Nhưng nữ hoàng bệ hạ lại không cần lý do và chứng cứ đã lập tức quyết định. Không biết bản thân nàng có nhận ra, nàng đối với Thần Sa thấu hiểu và tin tưởng còn vượt xa hơn hẳn… một mức độ cao.

Lâm Kiên cũng không biết định nghĩa như thế nào là “một mức độ cao”, bởi vì quan hệ của nữ hoàng bệ hạ và Thần Sa quá mức phức tạp.

Lạc Lan không hiểu hỏi Lâm Kiên: “Sao cậu lại nhìn ta như vậy?”

Lâm Kiên vội vàng che giấu nói: “Không có gì, chỉ là đang suy nghĩ câu nói của bệ hạ.” Phải rồi.. là đang tự hỏi, chỉ là thoáng tự hỏi.

Lạc Lan nói: “Nếu như Sở Mặc có kế hoạch tiếp theo, nhất định sẽ giao cho Tả Khâu Bạch tiến hành, chúng ta không thể xem thường.”

Lâm Kiên nói: “Mười lăm ngày. Thần sẽ ở đây cố thủ thêm mười lăm ngày, nếu như Tả Khâu Bạch lui binh, thần sẽ tiến hành lui binh, cho mẫu hạm Anh Tiên số 2 quay về chiến trường ở tinh vực Odin trợ giúp. Chúng thần không thể để mặc Thần Sa tàn sát tướng quân Lâm Lâu bọn họ.”

Với tình hình trước mắt, đây là sắp xếp hợp lý nhất, Lạc Lan chỉ có thể đồng ý: “Được! Nhớ kỹ, cho dù Tả Khâu Bạch có bất kỳ khác thường nào, cũng phải lập tức thông báo cho ta.”

————·————·————

Mẫu hạm Bắc Thần.

Phong Tiểu Hoàn tay chân rón rén xâm nhập bên ngoài khu vực cấm, trốn ở góc phòng nhìn lén.

Một nhóm gồm mấy tên lính vũ trang đầy đủ đang hộ tống một vài nghiên cứu viên mặc đồ trắng đi về phía trước, những người khác tinh thần đều uể oải, nhìn qua giống như phạm nhân, chỉ có một người đàn ông gương mặt baby đang đi phía trước rất có tinh thần.

Phong Tiểu Hoàn mơ hồ nghe đuợc đám binh lính gọi hắn là “Thầy Phan Tây”.

Thầy Phan Tây đang đẩy một khoang chữa bệnh, trong khoang chữa bệnh là một phụ nữ đang nằm.

Hắn dường như rất lo lắng cho người nữ ở trong khoang chữa bệnh, lâu lâu lại cúi đầu liếc nhìn số liệu trên bản điều khiển.

Phong Tiểu Hoàn nín hơi tĩnh khí nhìn chằm chằm vào khoang chữa bệnh.

Người phụ nữ hôn mê bất tỉnh kia không phải là Tử San mà dì Lạc Lạc đã nhắc tới sao? Tử San không phải ở trong tay của Sở Mặc? Sao lại xuất hiện ở chiến hạm Bắc Thần?

Phong Tiểu Hoàn sắc mặt nặng nề, cẩn thận suy nghĩ.

Đột nhiên, giọng nói của một người đàn ông vang lên bên tai em: “Nhìn thấy gì?”

Phong Tiểu Hoàn càng hoảng sợ, toàn thân chợt cứng ngắc.

Em từ từ thở ra một hơi, xoay người lại nhìn Tả Khâu Bạch, biểu cảm “Tôi đang nhìn trộm đấy, có ngon thì đến đây đánh tôi”.

Tả Khâu Bạch bất đắc dĩ, chỉ chỉ xung quanh: “Bên ngoài khu vực cấm tuy không phòng vệ nghiêm ngặt, nhưng khắp nơi đều có theo dõi, nhất cử nhất động của con đều bị máy tính giám sát.”

Phong Tiểu Hoàn nghĩ đến bộ dạng lén la lén lút, tự cho là cẩn thận của mình đều bị Tả Khâu Bạch nhìn thấy, thật là mất mặt, thẹn quá hóa giận, nói: “Ông tưởng tôi không biết có theo dõi sao? Tôi vẫn muốn lén lút đi xung quanh nhìn đấy!”

“Đi xung quanh nhìn cái gì?”

Phong Tiểu Hoàn tức giận nói: “Nhìn các người muốn làm gì, lén báo tin cho Anh Tiên Lạc Lan.”

Tả Khâu Bạch bật cười: “Con thù ghét ba vậy sao?”

Phong Tiểu Hoàn đảo mắt cười nhạo: “Vị thúc thúc này, xin đừng tự nghĩ ai cũng thích mình, mẹ tôi chết rồi, cũng không nói cho tôi biết ông là cha tôi.”

Tả Khâu Bạch không để ý, dễ chịu vỗ vỗ đầu Phong Tiểu Hoàn: “Con so với mẹ cứng rắn hơn, đây là chuyện tốt.”

Phong Tiểu Hoàn châm biếm hỏi: “Bởi vì là người cứng rắn nên mới có thể sống lâu sao? Giống như ông?”

Tả Khâu Bạch trong mắt ẩn chứa đau thương, im lặng nhìn Phong Tiểu Hoàn.

Phong Tiểu Hoàn khinh thường bĩu môi, hai tay cắm trong túi áo khoác, muốn nghênh ngang rời khỏi.

Tả Khâu Bạch nắm lấy cổ áo em, kéo em trở lại.

“Này, ông muốn làm gì? Nam nữ cách biệt. Ông thử ra tay nữa xem, tôi sẽ không khách khí!” Phong Tiểu Hoàn tức giận, huơ nắm đấm vào Tả Khâu Bạch.

Tả Khâu Bạch lạnh nhạt nói: “Thời gian học của con đến rồi, thầy giáo đang đợi con.”

Phong Tiểu Hoàn mặt mày buồn rầu, thở ngắn thở dài, nhưng không có sức phản kháng, chỉ có thể để Tả Khâu Bạch mạnh mẽ áp giải đến phòng học.

Bài học hôm nay học về máy móc, thầy giáo phụ trách buổi học về máy móc là sư phụ tài giỏi nhất mẫu hạm vũ trụ, ông ta đến dạy Phong Tiểu Hoàn giống như dùng dao trâu mổ gà.

Khi Phong Tiểu Hoàn và Tả Khâu Bạch gặp nhau lần đầu tiên, Tả Khâu Bạch ôn hòa hỏi em có được học gì không, Phong Tiểu Hoàn trả lời thành thật rằng chưa bao giờ được đi học, căn bản không biết trường học hình thù như thế nào.

Tả Khâu Bạch còn hỏi mấy năm nay em làm gì, Phong Tiểu Hoàn cũng thành thật trả lời vẫn ở trong phòng thí nghiệm làm nghiên cứu.

Từ đó về sau, Tả Khâu Bạch liền sắp xếp nhiều buổi học cho em, thượng vàng hạ cám cái gì cũng có. Từ múa hát khiêu vũ cho tới bắn súng đánh nhau, giống như phải bù đắp những thiếu thốn trong lúc trưởng thành của em vậy.

Phong Tiểu Hoàn biết Tả Khâu Bạch muốn bổ khuyết kiến thức cho em.

Em chưa bao giờ đi học, nhưng tay phải của thần đã tự tay dạy em; em luôn ở trong phòng thí nghiệm nghiên cứu, có điều cũng không phải là vật thí nghiệm bị đem đi nghiên cứu, mà là nhân viên nghiên cứu chính thức.

Nhưng em không có giải thích, bởi vì em muốn cố tình làm vậy.

Chú Thiệu Dật Tâm có nói, lời nói dối lợi hại nhất, chính là lời nói dối chân thật, đối phương chắc chắn sẽ tin tất cả.

Tả Khâu Bạch hổ thẹn, muốn nóng lòng bù đắp.

Nếu ông ta thích hổ thẹn, vậy cứ để ông ta hổ thẹn đi! Em coi như là giúp mẹ lấy chút lợi ích.

Thầy giáo dạy cơ khí hỏi: “Hôm nay là bài học tự do, em có gì muốn làm không?”

Phong Tiểu Hoàn liền kích động, trên mặt lại tỏ ra dáng vẻ đắn đo suy nghĩ: “Tôi muốn…”

………

Tả Khâu Bạch không ép buộc chuyện học của Phong Tiểu Hoàn, để em tùy thích.

Phong Tiểu Hoàn tỏ vẻ hứng thú với việc chế tạo máy móc, muốn hắn mời chuyên gia về dạy máy móc, bỏ đi tất cả nhưng khóa học em không thích.

Thật ra, Phong Tiểu Hoàn không có chút hứng thú gì với máy móc cơ khí, chỉ có điều trong lúc vô tình em nghe được chú Thiệu Dật Tâm kể chuyện của dì Lạc Lạc.

Phi thuyền của dì Lạc Lạc gặp chuyện không may, dì phải ở một mình trên một hành tinh không người đợi ba mươi năm.

Bởi vì máy liên lạc bị phá hủy, dì phải dựa theo thông tin lưu lại trên máy tính, tự mình tìm tòi học được kiến thức chế tạo máy móc, cuối cùng lắp ráp được một máy truyền tín hiệu, cứu được chính mình.

Khi Phong Tiểu Hoàn vừa leo lên mẫu hạm Bắc Thần, từ trong ra ngoài đều bị giám sát nghiêm ngặt, đồ đạc đều bị cởi sạch, ngay cả áo lót cũng bị lấy đi tiêu hủy.

Đoán chừng dì Lạc Lạc đã sớm biết được chuyện này, căn bản không chuẩn bị cho em bất cứ thứ gì. Cũng không có em làm bất kỳ nhiệm vụ gì, chỉ nói qua loa: “Giữ mạng là điều quan trọng, con hãy tự lo liệu!”

Phong Tiểu Hoàn phát hiện ra khóa học cơ khí này, liền nhạy bén quyết định “lo liệu” thế nào.

Có điều, Tả Khâu Bạch không phải là kẻ ngốc, em không dám chế tạo ra máy truyền tín hiệu chính thức, nhưng em có thể học tập dì Lạc Lạc, thử cố gắng lắp ghép một máy điện báo mà dì Lạ Lạc đã từng chế tạo.

………

Phong Tiểu Hoàn làm ra vẻ suy nghĩ một lúc, nói với thầy giáo: “Tôi muốn làm một máy điện tín mật mã Morse.”

Thầy giáo kinh ngạc nói: “Loại máy truyền tín hiệu này đã sớm bị loại bỏ, không có áp dụng thực tế.” Nếu như không phải ông ta có kinh nghiệm phong phú, chắc chắn cũng không biết Phong Tiểu Hoàn đang nói cái gì.

Phong Tiểu Hoàn cười híp mắt nói: “Tôi xem phim cũ nhìn thấy, cảm thấy chơi rất vui, không cần quá phức tạp, chỉ cần có thể giống như trên phim có thể gửi đi tín hiệu SOS cầu cứu là được.”

Thầy giáo không chút nghi ngờ, liền đồng ý bài học thiết kế của Phong Tiểu Hoàn.

Phong Tiểu Hoàn trước hết vẽ bản đồ thiết kế, sau đó chọn tài liệu, thầy giáo giúp em sửa lại một số chi tiết, cũng giúp em bổ sung một ít tài liệu, sau đó gửi tài liệu cho máy tính.

Làm thứ đã sớm trở nên vô dụng, quả nhiên không khiến cho máy tính chú ý, nên em được thuận lợi phê chuẩn tài liệu xin chế tạo.

Phong Tiểu Hoàn cầm một hộp vật liệu trở về khoang của mình.

Em đem từng món dụng cụ bỏ lên bàn của mình, chiếu bảng vẽ thiết kế ra màn hình trước mặt, dáng vẻ nghiêm túc ngồi trước bàn, chuẩn bị làm việc.

Phong Tiểu Hoàn khẽ thở dài.

Thứ này cực kỳ nguyên thủy, cự ly truyền tín hiệu rất có hạn, hơn nữa chỉ có thể truyền đi “SOS”, không thể gửi đi bất cứ tin tức gì.

Em cũng không biết làm cái này có lợi ích gì, thành công truyền tín hiệu ra ngoài là được rồi sao? Nhưng nếu em không làm gì cả, em cảm giác mình sẽ điên mất.

Từ nhỏ đến lớn, tuy rằng lang bạt trải đời, vô cùng kham khổ, nhưng em chưa từng cảm thấy cô đơn.

Vẫn có người yêu thương em ở bên cạnh em!

Em nhớ da diết chú Thiệu Dật Tâm, dì Lạc Lạc, còn có A Thịnh nữa.

Chú Thiệu Dật Tâm và dì Lạc Lạc đều không phải là người phụ thuộc, không có em vẫn sẽ sống bình thường, nhưng A Thịnh… Lần đầu tiên bọn họ xa nhau!

Em biết rất rõ dì Lạc Lạc sẽ chăm sóc A Thịnh, nhưng em vẫn không yên lòng, A Thịnh chắc chắn cũng không yên lòng về em, lo lắng cho em muốn chết luôn!

Phong Tiểu Hoàn nhìn đống dụng cụ tài liệu trên bàn, nắm chặt nắm tay, tự nhủ “nỗ lực”!

Em hít thở sâu, loại bỏ tất cả tạp niệm, bắt đầu cố gắng chăm chú lắp rắp máy truyền tín hiệu.

————·————·————

Chơi ở Thái Lam tinh hai ngày, Lạc Lan và Amy cùng nhau quay về Khúc Vân tinh.

Theo chuyến hành trình, Lạc Lan không có công việc, giống như một bà nội trợ không có gì làm dẫn theo hai đứa con làm mứt hoa hồng.

Tiểu Triều và Tiểu Tịch vô cùng thích thú, nghiêm túc mặc tạp dề đầu bếp, đội mũ đầu bếp, mỗi đứa dùng một chậu hoa hồng, theo Lạc Lan từng bước làm mứt hoa hồng.

Đầu tiên hong khô hoa hồng, bỏ đài hoa, cuống hoa, trộn cánh hoa với đường phèn vừa đủ, thêm vào một chút nước mơ, cuối cùng cho vào lọ thủy tinh đậy kín ủ kỹ.

Amy cầm ly rượu, dựa vào cửa khoang thuyền, lo lắng nhìn: “Nữ hoàng tôn kính, cô có phải nên triệu tập đội nhóm phụ tá, cẩn thận nghiên cứu giải quyết vấn đề ở tinh vực Odin như thế nào hay không?”

Lạc Lan vừa chỉ dẫn hai con bỏ cuống hoa, vừa nói: “Bây giờ tôi đang nghiên cứu.”

Amy cười nhạo: “Dùng mứt hoa hồng sao?”

“Đúng rồi, dùng mứt hoa hồng.”

Amy bất đắc dĩ lắc đầu.

Trước đây nữ hoàng bệ hạ siêng năng làm việc, khiến người khác lo lắng, hiện tại nàng mỗi ngày đi chơi đây đó không làm việc, cũng khiến người ta lo lắng.

Tiểu Triều vừa chọn lựa hoa hồng, vừa nói: “Mẹ ơi, con và Tiểu Tịch thảo luận làm sao cai quản Thái Lam tinh, gặp phải một vấn đề.”

“Vấn đề gì?”

“Kinh tế của Thái Lam tinh nhờ vào du lịch là chủ yếu, hàng năm thu nhập cũng không tệ, trước đây được binh đoàn Thiên La quản lý, không người nào dám động đến, nếu như không có binh đoàn Thiên La, Thái Lam tinh chẳng khác gì một con dê béo chờ làm thịt.”

“Cách giải quyết?”

Tiểu Tịch nói: “Chúng con muốn thuê binh đoàn Long Huyết bảo vệ Thái Lam tinh.”

Lạc Lan gật đầu, “Cách giải quyết hợp lý. Nhưng Thái Lam tinh gần với binh đoàn Thiên La, xa binh đoàn Long Huyết, bỏ gần chọn xa như vậy không phù hợp với nguyên tắc vũ trụ, binh đoàn Long Huyết và binh đoàn Thiên La đều tự có phạm vi thế lực riêng phối hợp ăn ý, để tránh phiến toái không cần thiết, binh đoàn Long Huyết chắc chắn sẽ không nhận.”

Tiểu Triều và Tiểu Tịch nhìn nhau.

Hai đứa chọn binh đoàn Long Huyết không phải tùy hứng nảy lòng tham, mà đã trải qua phân tích thảo luận nghiêm túc. Hai đứa muốn thực hành cải cách trên Thái Lam tinh, hủy bỏ chế độ nô lệ, là phiêu lưu rất lớn, không có quân đội mạnh, không chỉ không thể đảm bảo nội bộ yên ổn, mà còn có thể đối mặt với công kích của toàn dải ngân hà.

Lạc Lan hỏi: “Đây là suy nghĩ của các con?”

“Dạ. Nhưng chúng con có hỏi qua ý kiến của Thanh Việt, Thanh Sơ, còn có Y-578.”

Lạc Lan suy nghĩ một chút, nói: “Mẹ có một binh đoàn đánh thuê đề cử cho các con.”

Tiểu Triều và Tiểu Tịch đồng thanh, vội vàng hỏi: “Là binh đoàn nào?”

“Binh đoàn Tiểu Giác.”

Amy đột nhiên bị sặc rượu, càng không ngừng ho khan.

Tiểu Triều và Tiểu Tịch vẻ mặt hoang mang. Khi hai đứa nghiên cứu, đã có xem qua danh mục hai mươi mấy binh đoàn lính đánh thuê, không có binh đoàn Tiểu Giác. Binh đoàn thực lực quá yếu, cho dù có thuê, vũ lực cũng không đủ ứng phó với phiền phức bọn họ sẽ gặp phải sau này.

Tiểu Triều chu đáo rót một cốc nước cho Amy, đợi Amy hít thở lại bình thường, nói: “Dì à, dì giúp con điều tra binh đoàn Tiểu Giác một chút.”

Amy không nói gì trừng mắt nhìn Lạc Lan, thật sự là một bà mẹ chuyên hãm hại con mình!

Amy lấy ra tư liệu đăng ký của binh đoàn Tiểu Giác. Tiểu Triều và Tiểu Tịch nhìn chằm chằm vào màn hình mặt ngây ra.

Mười giây là có thể đọc xong lý lịch.

Binh đoàn Tiểu Giác thành lập hơn hai mươi năm trước, từ lúc thành lập cho đến giờ, thành viên không có bất kỳ thay đổi nào, vẫn chỉ có hai thành viên, đội trưởng Tân Lạc, đội phó Tiểu Giác.

Tiểu Tịch nghiêm túc hỏi: “Mẹ ơi, mẹ đang muốn tiết kiệm tiền giùm chúng con sao?”

Tiểu Triều chê cười: “Binh đoàn như vậy căn bản không có nghiệp vụ?”

Amy bắt đầu ho khan.

“Có.” Lạc Lan chỉ chỉ Amy.

Amy vừa ho khan, vừa nói: “Khúc Vân tinh có thuê binh đoàn Tiểu Giác.” Nếu như Lạc Lan không nói, cô cũng hoàn toàn quên mất. Có điều, Khúc Vân tinh đích thực có thuê binh đoàn Tiểu Giác bảo vệ, nếu không, mấy năm nay cô gây sức ép mấy chuyện kia, cũng đủ khiến cho dân chúng căm phẫn, giết chết cô rồi.

Tiểu Triều mặt hoang mang kinh ngạc.

Amy hắng giọng, trịnh trọng nói: “Hãy tiếp thu ý kiến của mẹ các con, thuê binh đoàn Tiểu Giác. Tuy bọn họ chỉ có hai người, nhưng hai người này… nhất định có thể bảo vệ các con!”

Tiểu Triều và Tiểu Tịch chỉ có thể đồng ý: “Được, chúng con thuê binh đoàn Tiểu Giác.”

Lạc Lan quệt lấy một miếng hoa hồng đã thấm đường cho vào miệng, ngọt đến nheo mắt lại, cười nói: “Chỉ cần trả tiền đúng hẹn, binh đoàn Tiểu Giác nhất định sẽ bảo đảm an toàn cho Thái Lam tinh.”

Amy trợn tròn mắt không nói gì. Bà mẹ lại thay đổi cách hãm hại con rồi!

Vất vả mấy giờ, Lạc Lan làm được một lọ mứt hoa hồng lớn. Tiểu Triều và Tiểu Tịch mỗi đứa làm được một lọ nhỏ.

Ba người viết lên lọ mứt của mình tên và ngày làm.

Tiểu Triều mong đợi nói: “Không biết ăn có ngon không.”

Lạc Lan lấy đi mấy lọ mứt hoa hồng của bọn họ, cười híp mắt nói: “Xin lỗi, mẹ muốn lấy chúng làm quà, các con muốn biết ăn ngon hay không, hỏi người nhận quà ấy!”

Tiểu Triều và Tiểu Tịch kinh ngạc nhìn Lạc Lan. Người nào cần bọn họ tự tay làm quà?

Đột nhiên, Tiểu Triều phản ứng kịp, kéo kéo Tiểu Tịch, kích động nói: “Chị biết rồi! Tặng cho…”

Lạc Lan đặt ngón trỏ lên môi, ý bảo hai đứa giữa bí mật.

Tiểu Triều và Tiểu Tịch ra sức gật đầu, nhịn không được toét miệng cười khúc khích.

————·————·————

Địa điểm bước nhảy không gian đến gần Khúc Vân tinh nhất chính là bên ngoài hành tinh Dâu Tây (Ti Lê Đa).

Sau khi chiến hạm hoàn thành bước nhảy không gian, phải tiếp tục đi thêm hai giờ nữa, mới có thể về đến Khúc Vân tinh. Đây là chiến hạm của Lạc Lan, là chiến hạm nhanh nhất vũ trụ, nếu đổi thành phi thuyền phổ thông, thời gian di chuyển sẽ dài hơn rất nhiều.

Lạc Lan bất mãn: “Giao thông bất tiện quá, bên ngoài Khúc Vân tinh nên thành lập thêm nhiều bước nhảy không gian.”

Amy cười hì hì nói: “Nửa năm trước có nộp hồ sơ xin ủy ban quản lý hàng không rồi, hồ sơ còn chưa được xem đã bị bác bỏ.”

Lạc Lan không nói gì.

Đế Quốc Ar là một trong những ủy viên thường trực của ủy ban hàng không vũ trụ, Lạc Lan đã lấy danh nghĩa của Anh Tiên Diệp Giới xây dựng viện nghiên cứu và bệnh viện chữa trị gene trên Khúc Vân tinh, ngay cả binh đoàn Thiên La cũng biết, đồng thời còn nhạy bén ngửi được mùi khác thường, tích cực yêu cầu tham dự, Đế Quốc Ar lại không có chút phản ứng nào.

Amy làm cái mặt quỷ, giống như hướng dẫn viên du lịch hỏi: “Hành tinh Dâu Tây có thừa khoáng thạch, kiếng bảo hộ vô cùng nổi tiếng, dù sao cũng đến rồi, muốn đi mua sắm một chút không?”

Lạc Lan giật mình, nói: “Được!”

Đoàn người đổi phi thuyền loại nhỏ đi đến hành tinh Dâu Tây.

Sau khi hạ phi thuyền. Lạc Lan dựa theo máy tính chỉ dẫn, đưa hai con đến khu phố mua sắm sầm uất nhất, cũng là khu chợ đêm sở tại vang danh nhất Dâu Tây tinh.

Lạc Lan mang tâm trạng nghỉ phép, giống như du khách đi dạo xung quanh không có mục đích.

Hai đứa bé lần đầu tiên đến đây, vừa ngạc nhiên, vừa tò mò hết nhìn đông lại ngó tây.

Dâu Tây tinh vàng thau lẫn lộn, trị an không được tốt, Amy không dám phớt lờ, cô luôn theo sát hai đứa bé.

Lạc Lan nói với Tiểu Triều và Tiểu Tịch: “Mẹ và ba các con đã tới đây.”

Tiểu Triều và Tiểu Tịch lập tức cảm thấy nơi xa lạ ban đầu so với bây giờ hoàn toàn khác nhau, giống như tất cả đều có vài phần thân thiết.

Tiểu Triều hỏi: “Trước khi chúng con sinh ra?”

“Phải.”

Tiểu Triều cảm thấy hứng thú hỏi: “Khi đó ba mẹ là bạn trai bạn gái phải không? Có thích không?”

Lạc Lan không biết trả lời thế nào.

Tiểu Triều kiên nhẫn tiếp tục hỏi: “Mẹ và ba ai tỏ tình với ai trước?”

Lạc Lan không nói gì. Con gái của nàng đã lớn từ lúc nào mà có thể hỏi nàng những vấn đề như vậy?

Tiểu Triều nháy nháy mắt với Tiểu Tịch, “Mẹ xấu hổ.”

Tiểu Tịch quan sát Lạc Lan cẩn thận, dường như không tin mẹ xấu hổ.

Lạc Lan bất đắc dĩ, nói: “Mẹ và ba các con quan hệ hơi phức tạp, không phải là có thích hay không, cũng không phải vấn đề có tỏ tình hay không.”

Tiểu Triều dựa vào vai của Tiểu Tịch cười khanh khách.

Amy không nói chỉ lắc đầu, đâu chỉ hơi phức tạp?!

Lạc Lan nói: “Tìm được rồi.”

Nàng đứng trước một cửa hàng, cầm một hộp mắt kính gọng đen cũ kỹ, nói với Tiểu Triều và Tiểu Tịch: “Loại mắt kính này chỉ dùng khoáng thạch trên Dâu Tây tinh có nhiều khoáng thạch làm ra, có thể loại bỏ tất cả những tia sáng không tốt cho mắt, bảo vệ thị lực của các con. Hai con mỗi đứa cũng chọn một cái đi!”

Tiểu Triều ôm trán tỏ ra bộ dáng ngất xỉu, “Mẹ ơi, nếu có ai tặng mẹ cặp kính này, mẹ nên tuyệt giao với người đó đi!”

Lạc Lan đặt kính lên sống mũi, “Vậy sao?”

Tiểu Triều ra sức kiên quyết gật đầu.

Lạc Lan vừa cúi người chọn kính, vừa không chút để ý nói: “Cặp mắt kính này là món quà đầu tiên ba con tặng mẹ.”

Tiểu Triều lập tức biến sắc, vừa cười ngọt ngào, vừa đi đến bên cạnh nàng cùng chọn kính, “Loại mắt kính này không chạy theo trào lưu, là loại đẹp cổ điển, rất nhã nhặn đoan trang. Nhất định phải cần người biết thưởng thức mới có thể thưởng thức, con tuổi còn nhỏ không hiểu biết thưởng thức…”

Amy buồn cười, nhịn không được véo véo gò má của Tiểu Triều, ôm bả vai Tiểu Triều cười đến lưng không thẳng nổi.

Lạc Lan rầu rĩ: Nàng và Thần Sa không có tính cách miệng lưỡi nịnh nọt thế này, con gái sao lại khác xa như vậy?

Ba người phụ nữ đứng trước cửa hàng, cẩn thận chọn lựa từng cặp kính.

Tiểu Tịch đứng không nhúc nhích, cách dòng người qua lại tấp nập, em nhìn chằm chằm vào một người đàn ông.

Một người có dáng vẻ rất giống ba em.

Ông ta mặc một bộ áo khoác rám nắng đã cũ, đội mũ, vành nón kéo xuống rất thấp, che hết mi mắt, nhìn kỹ vẫn có thể thấy được dáng vẻ.

Ngũ giác của ông ta cực kỳ nhạy bén, Tiểu Tịch nhìn ông ta chỉ trong chớp mắt, ông ta hầu như lập tức phát hiện ra, hơi nghiêng đầu, tầm mắt giống như vô tình lướt qua người Tiểu Tịch, khi nhìn thấy Lạc Lan, ánh mắt ông ta đột nhiên thay đổi, liền dừng bước.

Trên còn đường dài, người đến người đi, liên tục không dứt.

Cách biển người mênh mông.

Ông ta vẫn nhìn Lạc Lan.

Tiểu Tịch nhìn ông ta.

Ông ta chắc chắn biết Tiểu Tịch đang chăm chú nhìn ông ta, nhưng giây phút này trong mắt của ông ta không thể chứa thêm bất kỳ người nào khác.

Tiểu Tịch xác định, ông ta không phải có dáng vẻ giống ba, mà ông ta chính là ba.

Anh mắt của ông ta chăm chú hừng hực như vậy, Tiểu Tịch nghĩ rằng ông ta nhất định sẽ đến gặp mẹ, nhưng, khi mẹ vừa ngồi dậy, ông ta lại kiên quyết xoay người, hòa vào dòng người gần như trong nháy mắt, biến mất không thấy.

Tiểu Tịch vội vàng nhìn xung quanh, nhưng tìm không ra bóng dáng của ông ta.

Lạc Lan theo ánh mắt của con trai xem xét xung quanh, không phát hiện có gì khác thường, “Sao vậy?”

Tiểu Tịch há miệng thở dốc, lắc đầu, “Không có gì.”

Lạc Lan biết chắc không phải không có gì, nhưng con trai đã lớn, sớm muộn gì cũng sẽ có tâm sự của riêng mình, nàng không muốn hỏi thêm, lấy cặp mắt kính màu nâu đeo lên mặt Tiểu Tịch, “Thế nào?”

Tiểu Tịch gật đầu bừa, biển hiện rất được.

Amy chọn cả buổi, chê ỏng chê eo, chưa mua được cặp kính nào.

Lạc Lan mua bốn cặp kính, cho nàng, cho con gái, cho con trai, còn có một cặp kiểu nam, Lạc Lan chọn thêm một hộp quà đồng màu, sai bảo người máy gói kỹ lại.

Tiểu Triều cười hì hì nhìn, vẻ mặt hưng phấn chờ mong.

Tiểu Tịch biểu cảm ngây ngốc, vẻ mặt thờ ơ.

Trở lại chiến hạm, Tiểu Triều tách khỏi mọi người. Kéo Tiểu Tịch lại hỏi: “Mặt em không vui như vậy, có chuyện gì xảy ra sao?”

Tiểu Tịch buồn rầu nói: “Em nhìn thấy ba.”

Tiểu Triều quá sức kinh ngạc: “Ở đâu? Ở Dâu Tây tinh lúc nãy sao?”

Tiểu Tịch gật đầu.

“Ba có thấy em không?”

Tiểu Tịch gật đầu, lại lắc đầu.

“Là sao?”

“Ba nhìn thấy em, nhưng ba luôn nhìn mẹ, không có nhìn em.”

“Ba không nhìn mẹ, vậy thì nhìn ai? Đây là chuyện tốt!”

“Nhưng mẹ vừa quay đầu lại thì ba đi mất.”

Nụ cười trên mặt của Tiểu Triều thoáng cái bay mất.

Tiểu Tịch hỏi: “Mẹ mua cặp kính đó là cho ba sao?”

Tiểu Triều cau mày, không nói tiếng nào.

————·————·————

Lạc Lan trở lại khoang của mình.

Nàng mở két sắt, bỏ vào cặp kính đã được gói kỹ, bên trong két còn có hai hộp quà, một hộp chứa bánh gừng, một hộp chứa mứt hoa hồng.”

Lạc Lan im lặng chăm chú nhìn hai hộp quà.

Một lúc lâu sau, nàng mở thiết bị cá nhân vào danh mục liên lạc, thì tìm được số liên lạc của Tiểu Giác.

Thiết bị cá nhân phát ra một lời nhắn, hỏi: Muốn liên lạc với Tiểu Giác hay không?

Lạc Lan ấn vào dãy số.

Thiết bị cá nhân truyền đến âm thanh quay số điện thoại “tít tít”.

Lạc Lan nhớ rõ, lúc ở Khúc Vân tinh, sau khi Tiểu Giác khôi phục hình người, nàng đã mua cho Tiểu Giác thiết bị cá nhân. Sau khi đến Hominis, Tiểu Giác không muốn thay đổi số thiết bị cá nhân, nên nàng chỉ bảo Thanh Sơ thay đổi hệ thống.

Có lẽ bởi vì không muốn để người ta phát hiện, khi rời khỏi chiến hạm Lâm Tạ, Tiểu Giác không tháo bỏ thiết bị cá nhân. Khi hắn lái phi cơ chiến đấu xâm nhập vào vùng hạn chế tín hiệu của Liên Bang Odin, thiết bị cá nhân không thể theo dõi định vị được nữa, Lạc Lan không biết hắn có hủy bỏ thiết bị cá nhân hay không.

Bây giờ, nghe được tiếng quay số điện thoại đầy đủ, Lạc Lan xác định thiết bị cá nhân của hắn vẫn còn đó, chỉ là không biết nó ở bên cạnh Thần Sa, hay đang nằm trơ trọi ở một góc nào đó

————·————·————

Chiến hạm ngụy trang phi thuyền dân dụng.

Thần Sa đứng trong khoang phòng, mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm đầu giường.

Tít tít, tít tít.

Từng tiếng âm báo quen thuộc càng không ngừng vang lên, mang theo vài phần thê thảm chói tai, giống như tiếng gọi về từ một thế giới khác.

Thần Sa tựa như bị mộng du, thân thể cứng đờ, một cử động nhỏ cũng không thể nhúc nhích.

Tít tít, tít tít.

Sau một lúc lâu, âm thanh ngừng hẳn.

Thần Sa hoàn hồn trở lại, bước tới từng bước, tay đụng vào đầu giường, hộc tủ mở ra, bên trong đặt một khẩu súng, hai hộp năng lượng và một thiết bị cá nhân.

Thần Sa cầm lấy thiết bị cá nhân, trên màn hình có một tin nhắn hệ thống tự động gửi đến: Ngài có một cuộc gọi nhỡ từ Lạc Lạc.

Thần Sa im lặng đứng nhìn.

————·————·————

Chiến hạm tư nhân của nữ hoàng.

Thiết bị cá nhân phát ra âm thanh tự động trả lời: Xin lỗi, số liên lạc tạm thời không có người nghe, vui lòng liên lạc lại sau.

Lạc Lan cười khổ.

Sau?

Sau bao lâu?

Một tháng? Một năm? Hay cả đời?

Lạc Lan tắt thiết bị cá nhân, nhìn vào hai hộp quà cùng với hộp mắt kính ở trong két sắt.

Tuy Thần Sa ngụy trang thành Tiểu Giác mười năm, nhưng hắn thật sự không chấp nhận Tiểu Giác, thậm chí bởi vì ngụy trang, sẽ càng chán ghét Tiểu Giác. Xem ra muốn liên lạc với Tiểu Giác đã nghĩ thông suốt kia bằng con đường này chắc chắn không thành công, chỉ có thể nghĩ cách liên hệ qua con đường chính phủ, đối mặt trực tiếp với Thần Sa.

Lạc Lan im lặng thở dài, đóng két sắt lại.

Nàng ấn xuống máy liên lạc, sai bảo Thanh Sơ: “Phái người đưa Thiệu Dật Tâm và A Thịnh đến Khúc Vân tinh, ta muốn gặp bọn họ.”

“Vâng!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status