Làm một vị vạn nhân mê hợp lệ

Quyển 1 - Chương 52: Như hình với bóng (16)



Ân Dục Cẩn tức nổ phổi chạy đến.

Gã không nghĩ tới, Diệp Thiều An lại một lần nữa phái người đánh giết Mục Văn Tĩnh!

Lại còn là ảnh vệ Ảnh Nhất trung thành tuyệt đối bên cạnh hắn nữa, đây rõ ràng muốn đưa Văn Tĩnh vào chỗ chết mà!

Suy nghĩ đến chuyện xảy ra sau khi Ảnh Nhất cắn túi độc trong miệng ra, thậm chí còn biên soạn ra một ít lý do lung ta lung tung tẩy trắng cho Diệp Thiều An, ai sẽ tin?

Đây rõ ràng là một cuộc mưu sát mưu đồ đã lâu!

Biết rõ Mục Văn Tĩnh được mình mời đến trong vương cung, Diệp Thiều An dĩ nhiên còn phái người mưu sát Văn Tĩnh!

Diệp Thiều An này là hoàn toàn không đem mình để ở trong mắt mà!

Mục Văn Tĩnh đem thần sắc của Ân Dục Cẩn xem ở đáy mắt, y biết Ân Dục Cẩn nhất định sẽ đến, lâu như vậy chưa được thấy quốc sư, dựa cả vào một hơi chống đỡ, lúc này cho gã một cái cớ hoàn mỹ có thể tới liếc mắt nhìn quốc sư như thế, Ân Dục Cẩn làm sao có khả năng không đến?

Mà bởi vì Ân Dục Cẩn và quốc sư đang “bực bội”, cho nên gã nhất định sẽ đứng ở phía mình, phát ra tiếng xung đột với quốc sư.

Ảnh vệ bị vứt trên mặt đất, phát ra động tĩnh không nhỏ, y thoạt nhìn vô cùng chật vật, vết thương tạo bởi kiếm trên người vô số, lại không có vết thương nào trí mạng, mặt nạ dịch dung trên mặt cũng bị xé một nửa ra, miệng bị bịt lại, y nằm trên mặt đất, thậm chí ngay cả dũng khí ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Thiều An cũng không có.

Y làm việc bất lợi, còn để cho chủ nhân một cái nhược điểm uy hiếp lớn như vậy, chỉ nghĩ thôi, y đã xấu hổ hận không thể tự sát!

“Người của ta, không nhọc vương thượng thay ta dạy dỗ.” Diệp Thiều An ngồi trên giường hẹp, đắp một tầng thảm mỏng manh, vì trên áo có vết máu, hắn không dám tùy ý đứng dậy, chỉ nhàn nhạt nói: “Ảnh Nhị, mang ảnh vệ đó qua đây.”

Đây chính là thừa nhận người này là của hắn?!

Ân Dục Cẩn suýt nữa thì nổ não, gã giận dữ cười, một tay chỉ vào Diệp Thiều An, một bên quát chói tai: “Ngươi đây là thừa nhận mình phái người tập kích Văn Tĩnh sao?!”

Mục Văn Tĩnh đứng bên người Ân Dục Cẩn, lộ ra một biểu tình oan ức, “An An, ngươi tại sao lại muốn phái người đánh lén ta chứ? Ngươi làm như vậy, ta rất thương tâm.”

“Ta cũng không có phủ nhận.” Diệp Thiều An bình tĩnh nói, ngữ khí của hắn bình tĩnh cực kỳ, ngay cả nụ cười cũng vô cùng bình tĩnh ôn hòa, chẳng khác ngày thường là mấy, “Ảnh Nhị, còn không mang Ảnh Nhất về?”

“Người của ta, không nhọc vương thượng và Mục công tử thay ta dạy dỗ.”

“Ngươi ——!” Ân Dục Cẩn giận dữ, trước khi tới, gã dự đoán quá vô số loại kết cục, gã nghĩ tới liệu Diệp Thiều An sẽ giải thích như thế nào, lại tuyệt không nghĩ tới Diệp Thiều An sẽ dứt khoát thừa nhận như vậy, hơn nữa còn bình tĩnh như thế, phảng phất như chẳng phải chuyện đại sự gì, mà là một việc nhỏ tầm thường chẳng có gì đáng nói.

Ảnh Nhị phụng mệnh đi lĩnh Ảnh Nhất, lại bị Mục Văn Tĩnh ngăn lại, Mục Văn Tĩnh ủy khuất nhìn Diệp Thiều An, vô cùng đáng thương nói: “An An nếu muốn giết ta, cũng phải cho ta một cái nguyên nhân chứ, An An tại sao lại muốn giết ta vậy?”

“Là ai cho phép ngươi đi giết hại Văn Tĩnh!” sau khi Mục Văn Tĩnh mở miệng, Ân Dục Cẩn mới phản ứng lại, gã lớn tiếng quát lên: “Văn Tĩnh được ta mời đến trong cung làm khách, ngươi giết hại Văn Tĩnh, là đang miệt thị vương quyền!”

“Là ai cho ngươi lá gan này?!”

Ngay cả Ân Dục Cẩn cũng không phát hiện, gã theo bản năng mà giải vây cho Diệp Thiều An, thế nhưng mưu kế giải vây này thực sự là quá mức thô bạo, khiến Mục Văn Tĩnh không khỏi cười nhạo trong lòng.

A Cẩn ơi A Cẩn, với cái tính tình của ngươi này, thật không thích hợp nắm giữ báu vật.

“Vương thượng.” Diệp Thiều An khẽ cười thành tiếng, hắn từ đầu đến cuối đều không xuống giường, lúc này càng thoải mái nhấc đề tài lên, cười nhạt nói : “Ta là quốc sư, đây là thần điện của quốc sư, ta phái người ám sát Mục công tử, còn có thể là phụng ý chỉ của ai chứ?”

“Trong thiên hạ, có thể ra lệnh cho ta, cũng chỉ có Thần dụ mà thôi.” Diệp Thiều An khẽ mỉm cười, giữa hai lông mày hiển lộ hết vẻ phong lưu, “Ý chỉ của Thần, thần không dám không nghe theo.”

“Ngươi nói hưu nói vượn!” Ân Dục Cẩn hung ác nhìn Diệp Thiều An, “—— ngươi vốn đố kị với Văn Tĩnh, cho nên mới muốn hại y!”

“Đường đường là quốc sư, lại không có lòng dung người, ngươi xứng làm quốc sư sao? Ngươi xứng ngồi trong thần điện của quốc sư sao?!” Ân Dục Cẩn giận dữ, lạnh lùng nói: “Diệp Thiều An, ngươi không xứng!”

Bên trong gian phòng đột nhiên yên tĩnh lại.

Ảnh Nhất ra sức giãy dụa khỏi dây trói, trong tròng mắt y nhìn về phía Ân Dục Cẩn tràn đầy sát ý.

“Ta xứng hay không xứng, không phải do vương thượng định đoạt.” Trong sự yên tĩnh rợn người ấy, chỉ có âm thanh ôn hòa nhã nhặn của Diệp Thiều An lẳng lặng vang lên, “Vương thượng dù là chủ nhân của Đại Ân, vẫn chẳng thể quản được người trong thần điện của quốc sư đâu.”

“Thần chỉ làm việc theo ý chí của Thần, vương thượng đây là…” Diệp Thiều An hơi nheo mắt, khẽ cười thành tiếng, “Bất mãn với ý chỉ của Thần sao?”

Đây là một cái tội danh tương đối lớn.

Mục Văn Tĩnh kinh ngạc nhìn Diệp Thiều An nằm ở trên giường, tâm lý đột nhiên bay lên mấy mạt vui mừng, cảnh Diệp Thiều An đối chọi gay gắt với Ân Dục Cẩn như thế, y chưa từng gặp,

Lẽ nào… Diệp Thiều An rốt cục tuyệt vọng với Ân Dục Cẩn rồi?

Đây thật là… Không thể tốt hơn mà!

Mục Văn Tĩnh tâm lý mừng thầm, không khỏi nhìn về phía Ân Dục Cẩn, Ân Dục Cẩn chưa bao giờ bị Diệp Thiều An oán như thế, lúc này lửa giận cơ hồ muốn bùng ra, càng không nhịn được thêm một cây đuốc (đổ dầu vào lửa).

“An An đây là…bất mãn với A Cẩn sao?”

Mục Văn Tĩnh bất động thanh sắc bỏ thêm một cây đuốc, Ân Dục Cẩn muốn bùng nổ tại chỗ, gã chỉ vào Ảnh Nhất trên đất, hung tàn nói: “—— người đến, kéo tên thích khách ra ngoài, lăng trì!”

“Vương thượng xử trí người của thần điện trong thần điện của quốc sư, không được tốt lắm đi?” Diệp Thiều An hơi nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn quét một vòng, những người kia theo bản năng ngừng động tác, nhìn Diệp Thiều An rồi nhìn Ân Dục Cẩn, không dám làm gì.

“Đều chết hết rồi à!” Ân Dục Cẩn lạnh lùng nói: “Kéo ra ngoài cho ta, lăng trì!”

“Người trong thần điện của quốc sư, không được ta ra lệnh lệnh, ai dám động?” Âm thanh của Diệp Thiều An đột nhiên trầm thấp xuống, “Người của thần điện, sống chết đều do ý chỉ của Thần, vương thượng đây là muốn xúc phạm hay sao?”

“Ta xem ai dám.” Diệp Thiều An uy nghiêm mà đảo qua một vòng, lạnh lẽo nói: “Xúc phạm!”

Trong phút chốc, mọi người bên trong thần điện của quốc sư đều quỳ xuống, chỉ có Mục Văn Tĩnh, Ân Dục Cẩn, Diệp Thiều An ba người chưa quỳ.

“Giỏi lắm —— giỏi lắm ——!” Ân Dục Cẩn giận dữ cười, “Diệp! Thiều! An! Ngươi lại dám —— ngươi lại dám!”

“Thần không dám.” Diệp Thiều An hơi nâng lên cằm, ánh mắt lạnh lẽo bình tĩnh, hắn rõ ràng ngồi nằm trên giường hẹp, thấp hơn Mục Văn Tĩnh và Ân Dục Cẩn rất nhiều, lại vô cớ sinh ra cảm giác đứng trên cao nhìn xuống, “Thần nghe lệnh của Thần, chưa dám có nửa phần lười biếng.”

“Thần không thẹn với thần, không thẹn với Đại Ân, không thẹn với con dân, thần không thẹn với lương tâm.”

“Ngươi thẹn với cô!” Ân Dục Cẩn nổi giận nói.

Bên trong gian phòng yên tĩnh trong nháy mắt, người quỳ dưới đất đều run lẩy bẩy, thậm chí Mục Văn Tĩnh còn khiếp sợ nhìn Ân Dục Cẩn, chưa từng nghĩ tới gã dĩ nhiên nói ra một câu nói yếu thế như vậy.

Thế nhưng Diệp Thiều An lại cười.

Hắn cười đến rất nhẹ, hời hợt, “Vậy sao, ngại quá.”

Ân Dục Cẩn đập phá đồ vật trong tay, phẩy tay áo bỏ đi, một đường binh lách cách bàng (tiếng đập đồ), rất nhiều đồ vật bên trong thần điện của quốc sư không thể thoát khỏi tay của gã.

Mà Diệp Thiều An, chỉ là tâm bình khí hòa cười.

Diệp Thiều An quả nhiên tuyệt vọng rồi.

Mục Văn Tĩnh lộ ra một cái mỉm cười hài lòng, y ngắm Diệp Thiều An, nhẹ nhàng nói: “Quốc sư phải nhớ kỹ đánh cuộc của chúng ta nhá ~ tuy rằng ta không sợ bị ám sát, nhưng hãy suy nghĩ vì thuộc hạ của quốc sư, không cần đến ám sát nữa đâu ~ “

“Thương tổn hòa khí sẽ không tốt lắm đâu.” Mục Văn Tĩnh nhẹ nhàng mà cười nói: “Bồi dưỡng một ảnh vệ đã rất không dễ dàng, muốn bồi dưỡng một ảnh vệ hàng đầu càng phi thường khó khăn, ta phải suy nghĩ suy nghĩ vì quốc sư, ảnh vệ của quốc sư, lại được quốc sư tới bảo hộ ~ “

“Dù sao.” Mục Văn Tĩnh mang theo ám muội mà nở nụ cười, y ngọt ngào nị bảo: “Ta chỉ muốn cùng quốc sư so kiếm thuật thôi mà.”

“A, đây là thuốc giải cho Ảnh Nhất.” Mục Văn Tĩnh đặt một bình thuốc viên lên bàn, cười nói: “Vậy ta không quấy rầy quốc sư nghỉ ngơi nữa, quốc sư hảo hảo nghỉ ngơi lấy sức, buổi trưa ngày mai, không gặp không về nhá ~ “

Mục Văn Tĩnh hài lòng từ trước cửa sổ nhảy ra ngoài, ngày hôm nay y là người thu hoạch lớn nhất, không phải cá cược, không phải nắm được nhược điểm của Diệp Thiều An, mà là sự cắt đứt giữa Diệp Thiều An và Ân Dục Cẩn!

Diệp Thiều An rốt cục tuyệt vọng rồi, trên đời này không có cái tin nào tốt hơn cái tin này!

A Cẩn à, ngươi thật sự không thích hợp với quốc sư đâu.

Mục Văn Tĩnh hài lòng thầm nghĩ, rõ ràng đã ý thức được mình thích quốc sư, tại sao không chịu tốt với quốc sư một chút chứ? Dưới tình huống này dĩ nhiên còn tin ta không tin quốc sư, cho dù là thần, cũng sẽ lạnh tâm.

Rõ ràng thân thể của mình đều theo bản năng mà giải vây cho quốc sư, lại bị mấy lời của mình gạt phăng đi, sau đó khắc khẩu với quốc sư, cuối cùng tranh đấu với quốc sư,

Cho dù là mình, cũng biết quốc sư là một kẻ bao che khuyết điểm cỡ nào, coi như là Ảnh Nhất tự ý hành động, quốc sư khẳng định cũng sẽ đem tất cả ôm đồm vào mình.

Quốc sư đã từng phái ra mười sát thủ hàng đầu của Thiên Sát các cũng không thể động vào mình mảy may, như thế nào sẽ lại pháo ra một tên ảnh vệ tới tìm chết chứ? Vừa nhìn cũng biết Ảnh Nhất tự ý hành động, mà quốc sư lại bao che khuyết điểm như vậy, tất nhiên sẽ ôm đồm mọi tội danh lên người mình.

A Cẩn ngốc, coi như căm ghét vì bị quốc sư lạnh nhạt, cũng không thể…tay ngoài dài hơn tay trong (tốt với người ngoài không tốt với người thân) với quốc sư như thế nha.

Mục Văn Tĩnh thần thái sáng láng mà thầm nghĩ, nhưng mà, tại sao tên ảnh vệ đó lại tự ý hành động bí quá hóa liều đến ám sát mình chứ?

Mục Văn Tĩnh hơi nhíu lông mày, lẽ nào quốc sư…?

Có thể vừa này thoạt nhìn, quốc sư không có một chút vấn đề nào, tính khí hay tinh thần đều phi thường tốt, cái dáng dấp nhỏ khí định thần nhàn ấy rất câu nhân đó.

Có lẽ do Ảnh Nhất nhìn thấu dục vọng của mình đi.

Cũng đúng, mình này mấy ngày không khỏi hơi phô trương quá.

Nhưng mà, vừa nghĩ tới việc quốc sư sắp là của mình, chết rồi…sắp không che giấu được nữa rồi.

“Chủ nhân…” Ảnh Nhất gần như run rẩy gọi.

Y muốn tự sát, lại bị Mục Văn Tĩnh ngăn lại, sau đó mang đến cho chủ nhân một cái phiền phức lớn như thế,

Y đáng chết!

“Ảnh Nhất.” Diệp Thiều An liếc mắt nhìn y thật sâu, nhàn nhạt nói:”Nhớ rõ những chuyện ta yêu cầu ngươi phải làm.”

“Làm ảnh vệ, nhớ hoàn thành nhiệm vụ của ngươi.”

Ảnh Nhất đứng trong chỗ mai phục, viền mắt trong nháy mắt đó ướt đẫm, y nặng nề nói: “… Rõ.”

Y sẽ, y sẽ đặt hết kết cục của đám người đó ở trong mắt!

Y sẽ, y tuyệt đối sẽ không để cho đám người đó quấy rầy sự an bình trong lòng đất của chủ nhân!

Diệp Thiều An hơi nhắm mắt lại, khẽ cười nói: “… Vậy ta an tâm.”

“Ta ngủ một láy.” Diệp Thiều An hơi nheo mắt lại, nhẹ nhàng quét nhìn một vòng, trầm giọng nói: “Thần điện, liền giao cho các ngươi.”

“Vâng.”

“Vâng.”

“Vâng.”

Thanh âm của mọi người đồng thời vang lên, Diệp Thiều An chậm rãi nhắm mắt lại.

Giữa ánh trăng thâm trầm, thần điện của quốc sư yên tĩnh không hề có một tiếng động.

Từng ảnh vệ quỳ gối trước giường của Diệp Thiều An, không biết qua bao lâu, có một mảng ánh sáng nhỏ yếu ớt nhu hòa chiếu trên người hắn.

Hắn một đêm không ngủ, theo bản năng hướng về phía bầu trời xa xăm, nắng sớm đã hạ, trời gần sáng.

Lông mi Diệp Thiều An khẽ động, hắn chưa mở mắt, chỉ nhàn nhạt nói: “Ảnh Nhất, lấy kiếm cho ta.”

“Vâng.” Ảnh Nhất trầm giọng nói.

Diệp Thiều An mở mắt ra, khẽ mỉm cười, cũng đến lúc rồi.

Ân Dục Cẩn, ngươi có dám đối mặt với tất cả những việc sắp phát sinh ngày hôm nay không?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status