Lăng Thiên truyền thuyết

Chương 178: Kinh long tầng thứ chín


Kinh mạch toàn thân bị xé rách làm cho Lăng Thiên nhớ lại mình đã quên một chuyện rất quan trọng. Chân khí từ kinh mạch đến đan điền đều chậm rãi, cuối cùng do vòng xoáy tại đan điền hút đến. Đó là một quá trình kéo dài mà thong dong vô cùng. Nhưng nội lực sau khi tụ tập thành một dòng suối đột nhiên tán đi giống như là cuồng long chấn kinh điên cuồng chảy vào kinh mạch khắp các nơi trong cơ thể. Hành động này giống như một hồ nước bình tĩnh đột nhiên thừa nhận từng cơn sóng lớn đánh vào. Hàng vạn hàng nghìn kinh mạch đều bị như thế thì sao không bị thương được chứ?

Lăng Thiên rốt cục cũng hiểu rõ tại sao các tiền bối của Lăng Gia ở kiếp trước đều dừng lại ở tầng thứ tám, khi trùng kích vào tầng thứ chín khiến cho kinh mạch toàn thân bạo liệt mà chết. Chỉ là... Đã quá chậm...

Đã đến bây giờ rồi thì có hối hận cũng vô dụng! Nếu đã quyết định đi một nước cờ hiểm thì sẽ gánh chịu hậu quả.

Bây giờ có hối hận cũng không làm được gì! Âm thầm cầu may mắn mới là đạo lý.

Lăng Thiên mạnh mẽ chịu đựng sự đau đớn trong cơ thể, trong nháy mắt này Lăng Thiên hiểu được cảm giác kinh khủng khi kinh mạch toàn thân gãy vỡ. Da thịt cả người phồng lên, mơ hồ có thể thấy mạch máu muốn bị nứt ra. Quanh thân thể xuất hiện những giọt máu rất nhỏ mà khí kình trong đan điền vẫn còn một bộ phận nhỏ đang điên cuồng tán vào kinh mạch khắp nơi.

Lăng Thần vẫn ngồi ở cửa chăm chú nhìn Lăng Thiên luyện công, khóe miệng luôn lộ ra một nụ cười ngọt ngào. Nhìn bộ dáng chuyên chú luyện công của nam nhân mình yêu thương khiến cho trong lòng Lăng Thần cảm giác được sự bình yên và hạnh phúc...

Đột nhiên Lăng Thần sợ hãi mở to mắt. Nàng nhìn thấy cơ mặt Lăng Thiên co quắp cho thống khổ, ngay sau đó làn da bên ngoài chậm rãi phồng lên, từng giọt từng giọt máu nhỏ xuất hiện...

Lăng Thần hàng năm đều được Lăng Thiên tận tâm chỉ giáo nên nàng đối với Kinh Long Thần Công Lăng Thiên tu luyện hiểu rất rõ. Biết được tình huống này khi đột phá đại quan tầng thứ chín mới phát sinh kinh mạch gãy vỡ. Trong lòng hoảng sợ vô cùng.

Đột nhiên nàng nhớ lại lời dặn của Lăng Thiên lúc trước: Nóng lạnh hỗ kích, âm dương hỗ phụ. 'Thần Nhi, khi huynh trùng quan sợ rằng không thể thiếu muội được'. Đã nhớ lại nên nàng không hề chần chờ, thân thể nhanh như tia chớp vọt đến trước mặt Lăng Thiên, một cánh tay ngọc áp vào trước ngực Lăng Thiên khẽ dùng sức liền đưa nội lực lạnh lẽo tinh thuần trong cơ thể truyền ra ngoài.

Trong lòng Lăng Thiên âm thần kêu khổ, vốn nội lực trong cơ thể không nhiều lắm mà nha đầu kia không chịu đến sớm. Hết lần này đến lần khác lại chọn thời điểm này. Lúc này có thể nói là tự làm tự chịu! Khí kình toàn thân đều dùng để áp chế chân khí cuồng bạo trong kinh mạch nên nói không được, cho dù khẽ động môi thôi cũng là một chuyện rất khó khăn.

Nội lực Lăng Thần vừa tiến vào trong cơ thể Lăng Thiên liền phân thành vô số luồng đi theo nội lực trong đan điền của Lăng Thiên mà tản ra khắp các kinh mạch.

Kinh mạch của Lăng Thiên đã thừa nhận đến cực điểm, da thịt trên người có mấy chỗ bị nứt, những tia máu nhỏ như sợi chỉ phun ra. Kinh toàn thân đã đến bên bờ bị nghiền nát.

Gương mặt Lăng Thần đẫm lệ, điên cuồng đưa nội lực toàn thân chuyển vào trong cơ thể Lăng Thiên.

Bỗng nhiên chân khí cuồng bạo trong cơ thể Lăng Thiên dường như đã phát hiện chân khí Huyền Băng Thần Công lạnh như băng của Lăng Thần đột nhiên hóa thành những cơn sóng lớn điên cuồng quay ngược trở lại.

Hành động này giống như là mỡ trong nồi đang sôi sùng sục đột nhiên bị cho vào nước lạnh, lạnh nóng tương kích tất nhiên đầu tiên sẽ đem nước bốc hơi hết rồi cái nồi này mới trở lại hình dạng vốn có của nó. Nếu như nói chân khí trong cơ thể Lăng Thiên bây giờ giống như cái nồi ấy thì nội lực của Lăng Thần chính là nước lạnh được rót vào rất đúng dịp.

Hai phương hướng tiếp xúc khiến cho Lăng Thần không thể thừa nhận được một kích hung hăng do công lực Lăng Thiên ngưng tụ lại liền 'hự' một tiếng, thân thể mềm mại bị đánh bay lên không trung. Ở giữa không trung nàng hé đôi môi anh đào phun ra một ngụm máu tươi, thân thể đụng lên tường rồi lại rơi xuống đất.

Cố gượng một tia thần trí thanh tỉnh cuối cùng ngẩn đầu nhìn Lăng Thiên liền thấy gương mặt Lăng Thiên mặc dù vẫn còn đỏ nhưng không có tình trạng da thịt nứt vỡ như vừa rồi nên không khỏi thả lỏng tinh thần rồi hôn mê.

Lăng Thiên cảm giác được một khắc nội lực chảy ngược trở về kia liền xuất hiện một khoảng không ngắn ngủi. Mặc dù biết Lăng Thần bị thương không nhẹ nhưng lúc này Lăng Thiên không thể dừng lại được. Một khi nội lực chảy ngược trở về thì bản thân mình cũng yếu đuối không còn chút sức lực nào nên đành phải cố gắng kìm nén sự quan tâm đối với Lăng Thần.

Bởi vì trước tiên phải cứu được hắn mới có thể cứu được người yêu. Tình yêu là ý chí thường khiến cho người ta bộc phát một lực lượng khiến người ta khó tin tưởng, sản sinh kỳ tích. Con người bị tình cảm chi phối cũng vì tình cảm mà sinh tồn. Lời này không hề sai chút nào.

Lăng Thiên biết được bản thân mình đã có cơ hội xoay chuyển cục diện, có cơ duyên xảo hợp này đều do Lăng Thần dùng mạng mà đổi thành, cũng chính là cơ hội cuối cùng. Nếu không tận dụng tốt sẽ phải ngồi đợi chết. Chẳng những mình chết mà ngay cả Lăng Thần cũng không thể c

Tâm linh Lăng Thiên chợt lóe liền hiểu được vài điều. Dưới nguy cơ này đột nhiên hắn hiễu rõ tính tình chân thật của một người: Trước mắt giá trị to lớn nếu làm việc lỗ mãng sẽ làm sai chuyện. Chỉ có tỉnh táo. Đương nhiên hơn phân nửa điều này đều dựa vào sự thông minh tuyệt đỉnh của hắn mới có thể tìm được đường sống trong chỗ chết.

Ngay vào lúc này đột nhiên Lăng Thiên hiểu rõ tác dụng của hai độc môn võ công của Lăng Gia kiếp trước. Đã có Kinh Long Thần Công đủ để vô địch thiên hạ tại sao lại còn có một môn Hàn Băng Thần Công chuyên dùng cho nữ tử tu luyện? Hơn nữa tổ huấn rằng những nữ tử của Lăng Gia đều phải tu luyện? Thì ra là thế...

Lăng Thiên vận chuyển một điểm chân khí còn sót lại tại huyệt 'Khí hải'. Đây cũng là chân khí duy nhất còn lại hắn có thể vận dụng. Mạnh mẽ khống chế sự khó chịu trong lòng đưa chân khí đảo lưu, thúc dục chân khí bị tán đi hội tụ lại. Đến lúc này sinh cơ mới hồi phục lại, chân khí trong cơ thể khôi phục lại lần nữa, linh thai cũng khôi phục lại thanh minh. Niềm vui sướng lúc này khó có thể dùng từ để hình dung được.

Nhưng đây chỉ mới là bắt đầu thôi, Lăng Thiên dựa vào sự khống chế nội lực đã khôi phục lại mạnh mẽ nghịch chuyển nội lực khắp thân thể đưa về đan điền. Không biết qua bao lâu sau, nội lực phân tán khắp kinh mạch toàn thân rốt cục cũng hình thành một dòng suối trong đan điền. Lăng Thiên vui mừng lẫn sợ hãi khi phát hiện trải qua một phen xung kích này kinh mạch trong thân thể rộng lớn hơn nhiều. Nếu như nói kinh mạch trước kia chỉ là một con suối thì bây giờ chính là dòng sông Trường Giang thật lớn.

Cẩn thận khống chế nội lực xoay tròn đến một trình độ nhất định, đan điền cũng đã đạt đến cực hạn thì đột nhiên Lăng Thiên buông lỏng sự khống chế làm cho nội lực toàn thân như một cuồng long chấn kinh cuồn cuộn bay ngược lên. Dường như không có cố sức chút nào đã khiến cho Kinh Long Thần Công tầng thứ tám trùng kích qua. Nội lực không giảm chút nào mà còn tiếp tục tăng mạnh. Chỉ trong chốc lát đã vận chuyển một vòng khắp các kinh mạch toàn thân. Khi đến huyệt bị đóng thì chân khí đột nhiên quay trở lại.

Thì ra là ở chỗ này! Trong lòng Lăng Thiên thầm nghĩ, nội lực không giữ lại chút nào, giống như là một cơn hồng thủy thật lớn kéo đến phối hợp với nội lực vừa quay về trùng kích vào liên tục.

Lăng Thiên rốt cục cũng hiểu rõ tác dụng chân khí nghịch lưu vào các kinh mạch lúc trước. Nếu không mở rộng kinh mạch thì sợ rằng bây giờ trùng kích vào tầng thứ chín những kinh mạch trước kia căn bản không thể dung nạp được chân khí khổng lồ như vậy, không thể ngừng lại chút nào.

Một lần, hai lần... Mười chín lần... Lăng Thiên thúc dục nội lực trùng kích liên tục. Mỗi một lần đều làm cho Lăng Thiên đau đớn run rẩy cả người. Đến cuối cùng thần kinh của Lăng Thiên gần như bị tê dại, hắn chỉ biết phải trùng kích liên tục mà thôi, trong đầu không còn bất kỳ một ý thức nào khác...

Rốt cục... Lăng Thiên cảm thấy trong đầu mình vang lên một tiếng nổ rung trời, chân khí khổng lồ xông lên phía trước như một tiểu hài tử tinh nghịch từ xa trở về nhà đang đấu đá loạn xạ trong thân thể Lăng Thiên. Hắn không cảm giác chút khó chịu mà cả mà ngược lại cảm thấy ấm áp và hưng phấn vô cùng.

Điều khiển chân khí vận hành một chu thiên trong kinh mạch, Lăng Thiên bất ngờ phát hiện tốc độ vận hành chân khí nhanh hơn rất nhiều. Gần như chỉ trong chớp mắt Lăng Thiên đã hoàn thành ba mươi sáu chu thiên.

Chậm rãi mở hai mắt, nhất thời như hai đạo lãnh điện bắn ra ngoài. Tức thì trước mắt Lăng Thiên hiện ra một thế giới năm màu. Mặc dù đang trong bóng tối nhưng Lăng Thiên có thể nhìn rõ mỗi một vị trí trong phòng, thậm chí nhìn thấy hạt bụi đang bay trong không khí. Lăng Thiên càng kinh ngạc những màu sắc mà bản thân hắn phát hiện. Cả thiên địa tràn ngập sinh cơ, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ liền thấy bụi trúc dập dờn trước gió, hắn còn nhìn thấy rất rõ những sợi gân nho nhỏ trên lá trúc. Nghiêng tai lắng nghe hắn phảng phất như đang nghe được con giun đang trở mình dưới đất.

Tất cả những điều này làm cho Lăng Thiên có cảm giác mới lạ từ khi hắn xuất hiện trên thế giới này. Với sự trầm ổn của một người trải qua hai kiếp vẫn còn phải giật mình một hồi lâu.

Đây là tiên thiên cảnh giới chính thức sao? Tiên thiên cảm giác?

Đột nhiên hắn nhớ lại Lăng Thần vì mình mà bị thương liền vội vàng chuyển ánh mắt tìm kiếm, hắn chỉ thấy Lăng Thần sớm đã tỉnh rồi. Nên biết Lăng Thần được chân truyền của Lăng Thiên, công lực bản thân còn mạnh hơn cả Lăng Kiếm, võ công có quan hệ với Lăng Thiên nên vừa rồi bị trùng kích mặc dù có chút ngoài ý muốn khiến cho Lăng Thần nội thương không nhẹ nhưng không nguy hiểm đến tánh mạng. Thật ra tiểu nha đầu này vì lo lắng cho Lăng Thiên quá mà hôn mê

Thấy thân thể động lòng người miễn cưỡng đứng lên dựa lưng vào vách tường, đôi mắt đẫm lệ đang nhìn Lăng Thiên, khóe miệng lộ ra một nụ cười mừng như điên khiến cho lòng Lăng Thiên nóng lên vội vàng đi đến ôm nàng vào trong lòng, một lúc lâu sau mới nói: "Thần Nhi của ta... Nha đầu ngốc..."

Vừa rồi trải qua một phen sợ hãi vô cùng khiến cho Lăng Thần không thể kiềm chế được nữa lệ rơi như sông. Lúc này đang ở trong lồng ngực ấm áp mới cảm giác được người trong lòng mình không có rời xa bản thân nên mới khóc vì vui. Nghĩ đến sự tuyệt vọng của mình vừa rồi nên khóc càng lúc càng lớn. Đến hiện tại nghĩ lại mà nàng còn cảm thấy sợ hãi.

Quyển 3
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.3 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status