Lăng Thiên truyền thuyết

Chương 196: Minh Yến Lâu kích tướng


Nhưng điều hắn không ngờ chính là võ công của Ngọc Mãn Thiên lại cao như vậy! Một quyền gần như toàn lực của mình lại dùng đến độc môn tâm pháp của Đông Phương thế gia lại bị nội lực Ngọc Mãn Thiên bức ngược trở về khiến cho nội tạng bị thương nghiêm trọng. Vốn có ý muốn kế sách giả vờ suy yếu lại trở thành như vậy khiến cho Đông Phương Kinh Lôi buồn bực vô cùng. Tất cả những điều này là do mình đánh giá thấp Ngọc Mãn Thiên tạo thành. Theo tình báo mình có được thì thực lực của Ngọc Mãn Thiên không hề mạnh mẽ như vậy. Thật sự là thất sách mà.

Thật ra Ngọc Mãn Thiên có võ công cao cường như vậy là do hắn có cá tính võ si. Trận chiến với Diệp Bạch Phi nửa năm trước hắn bị trúng bảy kiếm và chỉ thắng thảm. 'Biến xấu hổ thành lực lượng', nửa năm qua Ngọc Mãn Thiên dốc lòng tu luyện nên đã đưa thực lực bản thân đột phá nhiều lần đạt đến kim ngọc hạ phẩm đỉnh. Trên đường đến Thừa Thiên lại chịu thiệt hại dưới tay Lăng Thiên nên Ngọc Tam Gia luyện công ngày càng cần cù, tiến cảnh càng nhanh chóng.

Bây giờ Đông Phương Kinh Lôi đã thất bại. Nhìn thấy hộ vệ của mình đều phẫn nộ vô cùng liền vội vàng mở miệng nhận thua. Nếu không thì sẽ dẫn đến một hồi đại chiến. Một khi hỗn chiến bắt đầu vô luận ai thắng ai thua đi nữa thì Đông Phương thế gia vĩnh viễn trở thành địch nhân của Ngọc gia.

Người trong cuộc u mê, người ngoài tỉnh táo. Lăng Thiên đứng một bên quan sát cuộc chiến này đối với ý định của Đông Phương Kinh Lôi hiểu rất rõ. Bởi vì chỉ cần động não một chút, nếu như đặt bản thân mình tại vị trí của Đông Phương Kinh Lôi cũng chỉ có thể làm như vậy thôi. Nhưng Đông Phương Kinh Lôi lại phạm phải một sai lầm. Hắn không nên thúc dục 'Ngạo Thế Tiềm Long Điển', vì vậy đã khơi dậy toàn bộ đấu chí và thực lực của Ngọc Mãn Thiên. Khéo quá hóa vụng về. Đông Phương Kinh Lôi cũng đã cấp cho Lăng Thiên một ấn tượng không tồi. Nhìn hắn mạnh mẽ nuốt ngụm máu vào trong không phải là vì bảo vệ thể diện mà là không muốn mất đi nguyên khí bản thân. Xem ra 'Ngạo Thế Tiềm Long Điển' có chút thần diệu, nhất là khi hắn chủ động nhận thua lại không mất đi phong phạm chút nào. Chỉ riêng phần khí độ này thôi cũng đã hơn rất nhiều người.

Ngọc Mãn Thiên thở hổn hển vài hơi, cuời lớn nói: "Thống khoái. Trận chiến hôm nay thật thống khoái. Cùng với trận chiến với tiểu tử áo đen trước kia rất đã ghiền. Đông Phương thế gia quả nhiên danh bất hư truyền! Không hổ với danh tiếng đệ nhất cao thủ Đông Phương Kinh Lôi!"

Đông Phương Kinh Lôi cười khổ một chút. Vừa rồi hắn không muốn bị mất đi nguyên khí nên mới nuốt ngụm máu ấy vào lại nhưng cũng tổn hại sức khỏe vô cùng. Sắc mặt tái nhợt: "Nếu Tam Gia đã hết ghiền rồi thì mời ngài vào trong uống trà nói chuyện một phen!" Mặc dù hắn bị trọng thương nhưng không hề quên đi sứ mạng của mình. Hắn muốn thừa dịp Ngọc Mãn Thiên đối với mình có vài phần hảo cảm này mà có thể lôi kéo Ngọc gia trở thành minh hữu thì đó chính là một chuyện tốt cỡ nào? Bị trọng thương như vậy cũng rất đáng.

Ngọc Mãn Thiên đánh giá hắn từ trên xuống dưới một cái: "Ngươi nên dưỡng thương cho tốt đi. Ta còn phải đi gặp Bắc Minh thế gia và Nam Cung thế gia. Hi vọng bọn hắn có cao thủ giống như ngươi vậy. Cáo từ!"

Đông Phương Kinh Lôi mỉm cười thi lễ: "Như vậy không phiền Tam Gia nữa." Thần thái tự nhiên vô cùng như việc vừa rồi không hề xảy ra vậy.

Trên mặt Lăng Thiên ẩn chứa một nụ cười ôn hòa nhìn Đông Phương Kinh Lôi, trong lòng đã xác định được địa vị của Đông Phương thế gia. Từ việc có thể dạy ra một đệ tử xuất chúng như Đông Phương Kinh Lôi này mà nói thì Đông Phương thế gia không hề tầm thường. Nhưng không biết đệ tử của Nam Cung thế gia có đầm rồng hang hổ như Đông Phương thế gia này không đ

Đông Phương Kinh Lôi cũng mỉm cười nhìn Lăng Thiên: "Vài ngày nữa Kinh Lôi sẽ đi bái phỏng Lăng công tử. Đến lúc đó nhất định sẽ cung kính nghe lĩnh giáo. Mong ngày đó công tử sẽ không bận gì..."

Lăng Thiên cười lớn: "Vương gia khách khí rồi!" Nhưng trong lòng lại âm thầm kinh sợ. Ánh mắt của Đông Phương Kinh Lôi này không hề đơn giả, giống như ẩn chứa một dụng ý đặc biệt. Rốt cuộc là dụng ý gì?

Nhìn đám người Lăng Thiên và Ngọc Mãn Thiên rời đi mà sắc mặt của Đông Phương Kinh Lôi từ tái nhợt chuyển sang xám trắng như không thể kìm nén được nữa liền vội vàng quay về phòng dưỡng thương.

Võ công tâm pháp của Ngọc Tam Gia quả nhiên bất phàm, vượt xa các thế gia khác. Ngay cả 'Ngạo Thế Tiềm Long Quyết' nổi tiếng cả đại lục cũng không phải là đối thủ. Lăng Thiên nhìn bóng dáng Ngọc Mãn Thiên mà trong lòng âm thầm đánh giá.

Địa điểm tiếp theo chính là nơi ở của Bắc Minh thế gia. Giống như suy đoán của Lăng Thiên, Ngọc Tam Gia vẫn đánh thắng. Bắc Minh thế gia Bắc Minh Không xưng là đệ nhất cao thủ nhưng dưới công kích cuồng bạo của Ngọc Tam Gia đã bị thương không nhẹ.

Điều này khiến cho Lăng Thiên có chút kinh ngạc. Ngọc Mãn Thiên tuy có võ công rất cao. Thậm chí chỉ yếu hơn Vô Thượng Thiên Diệp Khinh Trần một chút mà thôi nhưng trong lòng Lăng Thiên thì võ công của Ngọc Mãn Thiên không thể cao đến trình độ như vậy được.

Trải qua hai trận ác chiến với Đông Phương thế gia và Tây Môn thế gia vậy mà Ngọc Mãn Thiên còn có thể thoải mái đánh bại Bắc Minh Không. Nên biết sức người có hạn, cũng phải đến lúc cạn kiệt mà thôi. Võ công của Ngọc Mãn Thiên tuy rằng rất cao nhưng không phải không bị kiệt sức. Nhưng không ngờ hắn càng đánh càng hăng khiến cho Lăng Thiên không thể nào hiểu nổi. Dựa theo suy đoán của Lăng Thiên thì Ngọc Mãn Thiên có thể chiến thắng Bắc Minh Không nhưng không phải thoải mái như vậy. Tiếp đó đi đánh với Nam Cung Hổ với cục diện lưỡng bại câu thương mới đúng chứ.

Nhưng Ngọc Mãn Thiên vẫn dũng mãnh vô cùng, đánh cho đến bây giờ vẫn còn hăng hái bừng bừng. Điều này so với suy đoán của Lăng Thiên khác thật xa. Theo ý nghĩ của hắn thì những đối thủ của Ngọc Mãn Thiên không thể hơn Lăng Kiếm được nhưng cũng không cách biệt xa quá. Hơn kém nhau chỉ một bước nhỏ mà thôi. Thậm chí Đông Phương Kinh Lôi, Bắc Minh Không có trình ngửa Lăng Kiếm. Khi Ngọc Mãn Thiên đánh với Lăng Kiếm là một trận đánh thảm thiết nhưng tại sao lại hôm nay lại dễ dàng đánh thắng ba trận như vậy?

Từ khi rời khỏi nơi ở của Bắc Minh thế gia thì Lăng Thiên khoác tay lên vai Ngọc Mãn Thiên thật thân thiết, vừa cất tiếng khen ngợi vừa âm thầm phóng ra một tia thần thức rất nhỏ kèm theo một luồng nội lực như một sợi tơ tiến vào trong thân thể dò xét kinh mạch của Ngọc Mãn Thiên liền kinh ngạc phát hiện công lực Ngọc Mãn Thiên có chút hao tổn nhưng không đến tình trạng nghiêm trọng như Lăng Thiên suy đoán. Đây là tại sao?

Lăng Thiên chỉ từ một mặt võ học để suy đoán nên đã đi vào ngõ cụt. Ba người cùng Ngọc Mãn Thiên đánh nhau kia đều là cao thủ nhưng không có chiến đấu sống chết như khi đánh với Lăng Kiếm. Cùng đánh với những người này chỉ là luận bàn võ công mà thôi, khí độ bình thản. Hơn nữa khi giao thủ không có ý tứ ngươi sống thì ta chết, tuy giơ tay nhấc chân đều không lưu tình nhưng tuyệt đối không phải là đánh nhau sinh tử.

Nhưng trận đánh với Lăng Kiếm hoàn toàn khác, đó chính là một trận đánh sinh tử. Mỗi một chiêu Lăng Kiếm đánh ra đều dùng mạng đổi mạng, một khoảnh khắc đều trôi qua đều trải qua ánh mắt tử thần vài lần. Điều này cùng với việc luận bàn võ thuật tầm thường khác xa nhau, hơn nữa thân pháp khinh công của Lăng Kiếm đều được Lăng Thiên chân truyền, quỷ dị khó lường lại kèm với một cỗ sát khí lăng lệ trên người ảnh hưởng đến tâm lý của Ngọc Mãn Thiên khiến cho hắn không có thời gian hít thở. Mà trong trận chiến hiện tại Ngọc Mãn Thiên rất thoải mái, nội lực của hắn đã đạt đến cảnh giới tiên thiên chi cảnh, sinh sôi không ngừng cuồn cuộn không dứt. Hơn nữa xung trận đều thắng, khí thế như thủy triều thì sao có thể cảm giác mệt được? Đạo lý trong đó Lăng Thiên không thể nào hiểu rõ hoàn toàn được.

Phía trước chính là Mính Yên Lâu. Hôm nay Mính Yên Lâu không giống với trước kia nữa mà có bộ dáng nghiêm chỉnh vô cùng. Hơn trăm người đang đứng dưới lầu chỉ chỏ ríu ra ríu rít, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Từ trên mái nhà cao mấy chục trượng thả xuống một tấm vải thật lớn, những chữ to toát ra kim quang lập lòe lớn bằng nửa căn phòng. Nhưng chỉ là một cặp đối mà thôi.

Vế trên là: "Tụ bát phương hào kiệt!" Vế dưới là: "Yến thiên hạ anh hùng!" Hoành phi là: "Minh Yên cung hậu!"

Đến khi mọi người đến gần mới phát hiện cách mặt đấttrượng còn có một tấm vải hồng lớn bằng căn phòng dán lên tường.

"Thiên hạ anh hùng tề tụ về Thừa Thiên khiến cho tiểu dân như ta vui vẻ ko thôi. Bản Lâu đối với việc thấy uy danh của tám đại thế gia yêu thích không thôi, vì biểu hiện sự mến khách của Thừa Thiên chúng ta, vì để chiêm ngưỡng thiên hạ anh hùng hào hiệp nên hôm nay Mính Yên Lâu mở rộng cửa chào mừng quý khách, mời tám đại thế gia tại bảy quốc tiến vào ở miễn phí. Lấy tài cán nhỏ bé của bản thân để lưu lại một giai thoại tại Thừa Thiên này. Thiên hạ anh hùng có dám đến không?" Phía dưới chính là bản phân công lầu các, nơi sinh hoạt của tám đại thế gia.

"Toàn bộ miễn phí? @@#$$#. Mính Yên Lâu này thật có tiền mà, không phải là những thanh lâu bình thường có thể so sánh được." Ngọc Mãn Thiên nói thầm một tiếng, vẻ mặt của hai huynh đệ Tiết Lãnh Tiết Phi cũng khiếp sợ vô cùng.

Chỉ có Lăng Thiên là cười khổ. Tối hôm qua hắn muốn Cố Tịch Nhân dùng Thiên Hương Các để mời khách nhưng không nghĩ rằng người này lại đem cả Mính Yên Lâu ra làm. Chuyện này tạo ra động tĩnh thật lớn. Phách lực, quyết định như vậy khiến cho Lăng Thiên hài lòng vô cùng. Cố Tịch Nhan quả là người có thể làm đại sự.

Mính Yên Lâu làm vậy sẽ khiến cho các thế lực cảm thấy nghi ngờ hành động này có mục đích gì nhưng nghi ngờ cũng tốt, cố kỵ cũng vậy. Chỉ cần có một nhà tiến vào thì các gia tộc khác cũng phải vào thôi.

Có lẽ đây là cái bãy nhưng ở trước mặt các thiên hạ anh hùng thì không thể làm mất thể diện gia tộc mình được. Nhất là tám chữ cuối cùng kia đã đưa tám đại thế gia vào một ngõ cụt: "Thiên hạ anh hùng có dám đến không?" Ý nói rất rõ ràng, dưới ánh mắt của thiên hạ mà các ngươi không dám đến đây thì về nhà đi là vừa, đừng có lăn lộn trên giang hồ làm gì.

Quyển 3
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.3 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status