Lao tù ác ma

Quyển 2 - Chương 40: Hồi ức – Đêm nay gặp!


Chạy! Đây là ý nghĩ đầu tiên nổi lên trong đầu Diệp Mạc, thế nhưng hai chân Diệp Mạc giống như bị đông cứng tại một chỗ chẳng cách nào nhúc nhích được, hoảng sợ ngây dại ra nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm, nửa ngày mới run rẩy thốt lên một tiếng “Anh là… tổng giám đốc…”

Tiếu Tẫn Nghiêm cười rất mê người, mười ngón tay giao nhau chống đỡ nơi dưới cằm, đôi mắt tựa chim ứng giờ khắc này không có bất kỳ âm hàn nào, chỉ giống như đang đánh giá một con môi đang sắp đến miệng, trên mặt hiện lên một tia cười quỷ dị.

Điện thoại bỗng đinh đinh một tiếng, từ một số điện thoại lạ gửi đến một hình ảnh.

Một tiếng nổ ầm ầm, Diệp Mạc cảm thấy như đại não mình bỗng đột nhiên nổ tung, hình ảnh trên điện thoại di động hiện lên, cả một cơn lốc lạnh buốt đánh tấp về phía Diệp Mạc, hình ảnh rất sắc nét, có thể rõ ràng nhìn thấy được người trong hình vẻ mặt tràn ngập thống khổ, nước mắt tràn mặt kia là ai, ngay cả vị trí tối tư mật cũng được chụp rõ rõ ràng ràng, không hề che đậy, quá dễ dàng khiến người ta có thể hình dung được cái gì đã xảy ra.

Diệp Mạc nắm lấy điện thoại di động, trong nháy mắt chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, bên tai vang lên tiếng ong ong, hình ảnh kia như một lực xung kích khiến cho đầu óc Diệp Mạc trống rỗng chết đứng cả nửa phút.

Đây là cái lần ở bên trong Thiên Đường…

Rất hiển nhiên là do Tiếu Tẫn Nghiêm gửi đến…

Diệp Mạc có nghĩ thế nào cũng không thể ngờ được nổi, người đàn ông kia lại có thể chụp loại hình ảnh này…

Tiếu Tẫn Nghiêm ngồi dựa vào ghế xoay bọc da thật, hai chân bắt chéo, tư thái nhàn nhã lười biếng, khóe môi hơi cong, tựa tiếu phi tiếu nhìn về phía cửa, loại khí chất quân lâm thiên hạ lẫm lẫm oai oai tựa hồ mạnh mẽ toát ra.

Ngày hôm này, tâm trạng của hắn rất tốt.

Tiếu Tẫn Nghiêm đột nhiên phát hiện, tâm huyên dâng trào thực sự là một loại tâm trạng rất có giá trị, ít nhất là đã khiến cho hắn tiện tay chụp mấy tấm hình, làm cho nam nhân kia hô hấp suy yếu ngây người chết sững.

Chưa bao giờ có một lần biến thái nào mà lại đem lại thành tựu cùng lạc thú lớn như thế trong lòng mình… (Jian: tau báo công an mài chụp hình sếch ;A;)

Tiếu Tẫn Nghiêm ung dung thong thả bưng tách tràn trên bàn lên, cửa phòng làm việc đột nhiên bị đẩy mạnh ra, vẫn rất bình thản nhấp một ngụm, tiếp đó nhướng mi cười âm hiểm “Diệp tiên sinh sao lại quay đi?”

Trên khuôn mặt trắng nõn của Diệp Mạc một trận lúc xanh lúc đỏ, lồng ngực không ngừng phập phồng, giờ phút này cậu trông như một con thú nhỏ đang giận dữ, bất kỳ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng sẽ há mồm cắn người, chỉ là ở trong mắt Tiếu Tẫn Nghiêm, Diệp Mạc như vậy lại càng thêm đáng yêu mê người.

Nửa tháng nay quan sát, Tiếu Tẫn Nghiêm biết rất rõ nam nhân trước mắt này có bao nhiêu đơn thuần tinh khiết mỹ hảo…

“Anh như vậy là phạm pháp!” Diệp Mạc nắm chặt điện thoại di động, thanh âm không thấp không cao, nhưng rất nặng nề và tức giận.

Tiếu Tẫn Nghiêm làm ra vẻ bí ẩn nhíu nhíu mày, cố tình hùa theo nói “Đúng là phạm pháp rồi, thế nên tôi mới tính đem phim ảnh trả lại cho Diệp tiên sinh.”

“Cho tôi!” Diệp Mạc tiến lên một bước, cách một cái bàn đối diện với Tiếu Tẫn Nghiêm, cái dáng vẻ sợ sệt cùng giận dữ trong thoáng chốc lại chuyển hóa thành dũng khí đúng là khiến Tiếu Tẫn Nghiêm có chút giật mình.

“Có thể.” Tiếu Tẫn Nghiêm cười rất tà mị, ngũ quan lạnh lùng phủ kín sạch một tầng toan tính “Chỉ là phim ảnh tôi không mang theo bên người, hay là đêm nay Diệp tiên sinh theo tôi đi lấy.”

Diệp Mạc không phải kẻ ngốc, cái bức ảnh kia rõ ràng là do Tiếu Tẫn Nghiêm dùng điện thoại di động mà chụp lấy, phim ảnh ở đâu ra!

“Tiếu tổng” Diệp Mạc bỗng nhiên tỉnh lại “Tôi với ngài không thù không oán, ngài hà tất phải khinh người quá đáng như vậy!”

“Ý của Diệp tiên sinh là, không cần phim ảnh nữa sao?” Ý cười trên môi Tiếu Tẫn Nghiêm tắt đi, khôi phục lại âm hàn vốn có, chỉ trong chớp mắt, xung quanh Diệp Mạc như có một luồng uy hiếp mạnh mẽ bao phủ lấy.

“Tôi sẽ không đi lấy với anh…” Thanh âm Diệp Mạc hạ thấp đi mấy phần “Anh… anh xóa bức ảnh đó đi là được.”

Tiếu Tẫn Nghiêm phì cười một tiếng, nam nhân này vẫn đúng là ngốc không thể cứu chữa…

“Tôi chỉ nói một lần, nếu đêm nay cậu không đến, những bức hình kia toàn bộ sẽ lọt vào tay Lạc Tần Thiên.” Tiếu Tẫn Nghiêm ung dung bình thản nói, hai mắt ác liệt vẫn nhìn chằm chằm Diệp Mạc.

Diệp Mạc cắn răng, hận không thể đem gã đàn ông mặt người dạ thú trước mặt này chém thành muôn mảnh, Diệp Mạc rất rõ ràng, nếu đi, điều đang chờ đợi cậu đêm nay nhất định sẽ là một cơn ác mộng, cái gọi là phim ảnh chỉ là một cái cớ để dẫn dụ cậu mắc bẫy.

Một khi đã rơi vào vòng tuần hoàn kinh khủng ấy, sợ là sẽ chẳng còn cách nào thoát thân, đã có lỗi với Lạc Tần Thiên một lần, Diệp Mạc không thể cho phép chính mình lại sa đọa nữa.

“Cái trò này đối với tôi, vô dụng!” Diệp Mạc từng chữ từng chữ nói xong, cũng không quay đầu lại, rời nhanh đi khỏi văn phòng. Vừa đi ra khỏi cửa phòng làm việc, Diệp Mạc phát hiện ra lòng bàn tay đã nắm của cậu đã đổ đầy mồ hôi, cho dù là tiêu sái rời đi, nhưng bản thân vẫn không ngừng hoảng sợ.

Lại một tiếng đinh đinh, vẫn là số điện thoại kia, chỉ là lần này gửi đến một địa chỉ… phía dưới kèm theo một câu: Diệp tiên sinh, đêm nay gặp!

Diệp Mạc chỉ cảm thấy lạnh cả sống lưng. Tại sao? Tại sao người đàn ông kia lại khẳng định cậu sẽ đến?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.2 /10 từ 11 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status