Lao tù ác ma

Quyển 4 - Chương 14: Tôi muốn anh…. Chết!


Vì trời mưa nên buổi yến tiệc kết thúc sớm, hiện giờ chỉ còn lại mấy người hầu đang lúi húi dọn dẹp, Tiếu Tẫn Nghiêm cùng đám người Trình Tử Thâm đã ngồi vào phòng khách trong căn biệt thự, giống như đang thương nghị một chuyện gì đó rất quan trọng, sắc mặt tất cả đều vô cùng nghiêm túc, không có mệnh lệnh thì không có bất kỳ người nào dám đi vào bên trong xin chỉ thị gì.

Khi biết bên cạnh mình có nằm vùng của Phục Luân, Tiếu Tẫn Nghiêm phái Mạnh Truyền Tân cùng Tây Uy Cường âm thầm điều tra, bởi vì sợ đánh rắn động cỏ, chuyện này chỉ có Tiếu Tẫn Nghiêm cùng những tâm phúc của hắn biết.

Nhiều ngày trôi qua như vậy vẫn chưa bắt được tên nằm vùng kia lộ mặt, đã loại trừ ra rất nhiều người nhưng vẫn không có thu hoạch gì, lúc này Tiếu Tẫn Nghiêm mới ngay lúc yến tiệc vừa kết thúc liền triệu tập thủ hạ mở cuộc họp.

Từ sau khi Diệp Tuyền bị nhốt lại, cơ mật tình báo vẫn chưa bị lộ ra bất kỳ thông tin nào, thế nên Tiếu Tẫn Nghiêm suy đoán, tên nằm vùng mà Phục Luân xếp vào bên cạnh hắn vẫn chưa có ra tay hành động.

Có thể ẩn giấu tốt như vậy, dĩ nhiên đang âm mưu chuyện lớn gì đấy. Đây cũng là điều tất cả mọi người lo lắng, Trình Tử Thâm sợ nhất chính là mục đích của tên nằm vùng này, không phải là những cơ mật kia, mà chính là mạng của Tiếu Tẫn Nghiêm.

Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng!

Nếu Tiếu Tẫn Nghiêm xảy ra chuyện, sợ là toàn bộ hắc đạo đều sẽ rung chuyển bất an, đến lúc đấy người được lợi lớn nhất, chính là Phục Luân.

Tây Uy Cường ngồi không yên, lớn tiếng nói “Tẫn ca, hay là để nằm vùng của chúng ta trực tiếp chọc cho thằng khốn Phục Luân kia một đao, nếu như Phục Luân chết rồi, tất cả không phải đơn giản hơn à”

“Ngu xuẩn!” Trình Tử Thâm mắng một tiếng “Mày tưởng Phục Luân dễ giết thế à?”

Tây Uy Cường làm ra vẻ chuyện không đáng kể nói “Không phải nói nằm vùng của chúng ta đã bò được lên giường Phục Luân rồi sao? Ha ha, ngay đúng lúc Phục Luân hăng say nhất, trực tiếp một đao giết…”

“Xem chừng rất khó.” Triển Duy ngồi trên ghế salong sắc mặt đột nhiên nghiêm túc ngắt lời nói, là người phụ nữ duy nhất trong đám tâm phúc của Tiếu Tẫn Nghiêm, Triển Duy thậm chí còn khôn khéo quyết đoán hơn cả bọn đàn ông “Dựa vào những tên nằm vùng của chúng ta trước kia đến thu thập tư liệu cơ mật đã bị Phục Luân giết chết, khi Phục Luân cùng con mồi lên giường, đều trước đó sẽ sai thủ hạ trói con mồi ở trên giường hoặc là treo lên, cho nên muốn ở trên giường lấy mạng Phục Luân, gần như không thể.”

“Tiên sư nó, đáng lẽ lúc trước khi hắn đến thành phố X liền động thủ.” Tây Uy Cường phẫn nộ thóa mạ một tiếng, tiếp theo mặt đầy lo lắng nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm “Tẫn ca, nếu không trực tiếp đổi một nhóm người bên cạnh mình đi, quản hắn là ai!”

“Làm như vậy sẽ càng đánh rắn động cỏ.” Mạnh Truyền Tân đứng phía sau Tiếu Tẫn Nghiêm đột nhiên mở miệng nói “Tẫn ca, hay là để nằm vùng của chúng ta mạo hiểm đi dò hỏi một chút, nghe trộm được điện thoại di động của Phục Luân, hoặc là ẩn vào nơi làm việc cơ mật của Phục Luân.”

“Như vậy có phải quá mạo hiểm không?” Triển Duy nhíu mày, có chút lo lắng nói “Lăng Nghị em ấy….”

“Triển Duy!” Trình Tử Thâm đột nhiên ngắt lời, nghiêm nghị lạnh giọng nói “Không được phép gọi tên thật của cậu ta, cẩn thận tai vách mạch rừng”

Tiếu Tẫn Nghiêm ngồi trên ghế salong âm trầm không nói gì đột nhiên lạnh lùng hừ một tiếng, trong phòng khách lập tức yên tĩnh lại.

“Thân thủ của cậu ta như thế nào?” Tiếu Tẫn Nghiêm lạnh lùng mở miệng.

“Cái này Tẫn ca yên tâm, cậu ấy đã được huấn luyện qua, thân thủ rất linh hoạt” Mạnh Truyền Tân đáp.

Tiếu Tẫn Nghiêm gật gù “Vậy thì tốt, dựa theo lời cậu mới nói đi báo cho cậu ta biết, để cậu ta mạo hiểm một lần, tra ra dấu vết nào đều phải nghĩ cách truyền đạt về đây cho tôi.”

“Vâng, Tẫn ca.” Mạnh Truyền Tân đáp lời rõ ràng.

“Còn những chuyện liên quan đến mối quan hệ riêng tư của Phục Luân cùng Lạc Tần Thiên, trước tiên không cần phải có hành động gì.” Tiếu Tẫn Nghiêm sắc mặt tiếp tục không chút thay đổi nói “Tạm thời Lạc gia tộc vẫn sẽ không cùng một thương nhân hắc đạo như Phục Luân hợp tác làm ăn, chuyện Lạc Tần Thiên có hợp tác riêng với Phục Luân, dĩ nhiên là vì nguyên nhân cá nhân.” Nói đến đây, khóe miệng Tiếu Tẫn Nghiêm vung lên một vệt cười âm tàn, Lạc Tần Thiên hợp tác với Phục Luân để đối phó ai, hắn so với bất kỳ người nào đều rõ hơn cả, Lạc Tân Thiên kiêu căng tự mãn, đồ vật hắn không chiếm được, nhất định cũng sẽ không để cho người nào có được.

Nếu Lạc Tần Thiên chưa từ bỏ ý định, vậy ngược lại Tiếu Tẫn Nghiêm hắn muốn xem thử xem, năng lực của Lạc Tần Thiên có thể lớn đến bao nhiêu để chia rẽ được hắn và Diệp Mạc!!

……………………….

Tiếu Tẫn Nghiêm vừa định tuyên bố hội nghị kết thúc, liếc nhìn thấy cửa phòng khách đang mở, đứng ở đấy, là Diệp Mạc.

Lúc buổi yến tiệc đi được nửa giai đoạn, Diệp Mạc đã rời khỏi đấy, còn dặn dò cả nhân viên phục vụ nói với Tiếu Tẫn Nghiêm là cậu chỉ về nhà lấy đồ một chút rồi quay trở lại ngay, Tiếu Tẫn Nghiêm cũng không nghĩ quá nhiều, yến tiệc vừa kết thúc liền vội vã mở ra cuộc họp mật, cứ nghĩ là hiện tại Diệp Mạc đã trở về nhà.

Cùng Diệp Mạc sống cuộc sống hôn nhân quá mỹ mãn một khoảng thời gian dài như vậy, Tiếu Tẫn Nghiêm đã hơi mất đi cảm giác cảnh giác lo sợ, thế nên cho dù ngay vào giờ khắc này, hắn cũng không cảm thấy có cái gì đó không đúng.

Diệp Mạc đứng ở đấy không nói một lời, hai mắt vô thần, mặt xám như tro tàn, nước mưa theo đuôi tóc từng giọt từng giọt nhỏ xuống sàn nhà, âu phục đắt tiền trên người cũng đã ướt đẫm, giày da bám đầy đất bùn, cả người nhìn qua vô cùng chật vật.

Dáng vẻ hiện tại của Diệp Mạc như vậy khiến người ta phải đau lòng, giống như phải chịu một đả kích gì đấy, Tiếu Tẫn Nghiêm từ trên ghế salong đứng lên, khí âm hàn trên mặt từ lâu đã tiêu tán, hai mắt thương nhu nhìn Diệp Mạc, tiêu hoảng nói “Mạc Mạc em sao vậy, xảy ra chuyện gì?”

Chuyện liên quan đến Diệp Mạc đều là chuyện riêng của Tiếu Tẫn Nghiêm, dĩ nhiên không ai dám can dự vào, thế nên tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng đứng lên, đi hướng về phía cửa phòng khách.

Tầm mắt Diệp Mạc vẫn rơi trên người Tiếu Tẫn Nghiêm, bình tĩnh nhìn, nhưng ánh mắt kỳ quái như đang nhìn một con quái vật, nhấc chân lên, từng bước từng bước đi về phía Tiếu Tẫn Nghiêm.

Tiếu Tẫn Nghiêm cởi áo khoác ra, vài bước tiến lên đi tới trước mặt Diệp Mạc, cầm áo khoác khoác lên vai Diệp Mạc, ôn nhu nói “Mắc mưa dễ bị cảm đấy”

Đột nhiên Diệp Mạc dựa người thiếp vào trong lòng Tiếu Tẫn Nghiêm, khẽ tựa đầu lên lồng ngực Tiếu tẫn Nghiêm, như một đứa trẻ làm chuyện sai rồi sà vào lòng mẹ sưởi ấm nước mắt ngấn dài hối lỗi.

Diệp Mạc hiện tại rất lạnh, cậu có cảm giác như toàn thế giới của cậu chỉ toàn là băng tuyết lạnh lẽo, trôi nổi bên trong giá buốt, vô biên vô hạn, không có bất kỳ tia ấm áp nào.

“Lão Tiếu….” Diệp Mạc chôn mặt trước ngực Tiếu Tẫn Nghiêm, thanh âm nhẹ như là lông hồng, như là vô thức nỉ non, chỉ là bên trong ẩn giấu tình cảm dị dạng, Tiếu Tẫn Nghiêm nhất thời không thể nghe ra được.

Có một số việc, Diệp Mạc cũng không phải nhất định Tiếu Tẫn Nghiêm chính miệng thừa nhận mới tin, ánh mắt cậu vô cùng bi thương tuyệt vọng, những chuyện đã phát sinh trong một tháng nay, tất cả đều như một cuốn phim chiếu chậm trong não Diệp Mạc rất rõ ràng, có những chuyện vốn dĩ cậu không hiểu, hiện tại, toàn bộ đều đã sáng tỏ.

Tiếu Tẫn Nghiêm né tránh đề tài liên quan đến Diệp Nhã, để Phó Nhân kê thuốc sai cho cậu, đề nghị đi du lịch vòng quanh thế giới với cậu… Chờ một chút, tất cả, đều là vì hắn muốn che giấu tội ác của chính mình!

Có những sai lầm, vĩnh viễn không có bất kỳ lý do nào để nhận được sự tha thứ.

Chỉ thương thay cho người đã chết, ở trong mắt tên ác ma như hắn, vĩnh viễn cũng chỉ là thứ rất bé nhỏ chẳng đáng kể đến, Diệp Mạc không thể nào tưởng tượng nổi được ở trong thế giới của Tiếu Tẫn Nghiêm, chết, rốt cuộc là có đại diện cho điều gì không.

Bởi vì một mệnh lệnh của hắn, mà đã hại chết Diệp Nhã, thế mà hắn vẫn dửng dưng như không, thản nhiên nói yêu cậu, cùng cậu chung sống hạnh phúc.

Đây không phải là tình yêu mà Diệp Mạc chờ mong, đây không phải là thứ tình yêu mà cậu có khả năng chịu đựng được nổi.

Diệp Nhã còn trẻ như vậy, còn có bao nhiêu mơ ước hoài bão vẫn chưa thực hiện được, kế hoạch tương lai được vẽ ra đẹp đến như vậy, thế mà vô thanh vô tức biến mất khỏi thế gian này, thậm chí trước khi chết, cũng không biết được anh trai ruột của mình là ai.

Kẻ đáng chết không phải là Diệp Nhã! Mà là Diệp Mạc cậu! Là Tiếu Tẫn Nghiêm hắn!

“Sao vậy?” Tiếu Tẫn Nghiêm sủng nịch cười, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve tóc Diệp Mạc, nhìn nam nhân nhỏ bé dịu dàng tựa vào trong ngực mình, tiếp tục nhẹ giọng yêu sủng cười nói “Mới rời nhau chưa được bao lâu đã muốn anh rồi sao?”

“Ừm…”Trong lồng ngực nhẹ nhàng truyền ra một tiếng, thanh âm rất khẽ như phát ra từ cổ họng Diệp Mạc, một tay Diệp Mạc rất tự nhiên ôm lấy eo Tiếu Tẫn Nghiêm, mặt càng kề sát ở trước ngực Tiếu Tẫn Nghiêm.

Diệp Mạc như vậy khiến Tiếu Tẫn Nghiêm hoàn toàn không hề phòng bị, tâm lạnh kiên cố đều đang chầm chậm hòa tan.

Tiếu Tẫn Nghiêm nhẹ nhàng phủ theo phía sau lưng Diệp Mạc, ôn nhu cười nói “Muốn anh thế nào?”

Diệp Mạc ngẩng đầu lên, nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm, nở một nụ cười đáng sợ.

Nụ cười quỷ dị đột ngột này khiến cho mi tâm Tiếu Tẫn Nghiêm co rút lại, trong nháy mắt cảm giác tê dại cả da đầu, mới vừa muốn mở miệng, đột nhiên bụng hắn truyền đến một hồi đau đớn, da thịt bị xé rách, đau đớn loang rộng ra từ trong bụng, Tiếu Tẫn Nghiêm mở to hai mắt, không thể tin nổi nhìn Diệp Mạc vẫn đang dựa vào lồng ngực mình.

Diệp Mạc ngửa đầu lên nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm, trên mặt đã không còn bất kỳ cảm xúc nào, nhẹ nhàng mở miệng “Tôi muốn anh…. chết!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.2 /10 từ 11 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status