Lao tù ác ma

Quyển 5 - Chương 14: Vô cùng nguy hiểm!


Diệp Mạc do dự một chút, tiếp đó rất khách khí hồi đáp “Tôi tên Giang Mạc”

Nam nhân vẫn tính nhiệt tình, đưa tay ra bắt lấy tay Diệp Mạc một hồi, khẽ cười nói “Cậu là chủ động đến đây, hay là bị bọn họ bắt tới?”

“Chắc tính là bị bắt tới đi!” Diệp Mạc nhàn nhạt đáp lại.

“Bị bắt tới? Nhưng mà nhìn cậu có vẻ không thấy sợ a? Nơi này cũng có mấy người bị bắt, đều sợ tới tè ra quần luôn.”

Diệp Mạc ôn hòa nở nụ cười, hai con ngươi đen láy rạng rỡ hào quang “Bởi vì tôi tin tưởng rằng sẽ có người tới cứu tôi, hiện tại chỉ là vấn đề thời gian.”

“Tôi thành thật khuyên cậu bỏ cái ý nghĩ ngây thơ đó đi” Nam nhân giễu cợt nói “Nơi này là một hòn đảo tư nhân, toàn đảo trải rộng người của Bạo quân, đừng nói là có người tới cứu cậu, ngay cả việc có thể thuận lợi leo lên hòn đảo này hay không còn là một vấn đề đó!”

Diệp Mạc đem cằm tựa ở trên đầu gối, ánh mắt nhẹ nhàng nhìn mặt đất, như đang lẩm bẩm một mình “Người tới cứu tôi là một người rất lợi hại! Trên thế giới này, ngoại trừ tôi, không có bất kỳ một người nào hay bất kỳ chuyện gì có thể làm khó được người đó!” Nói rồi, khóe miệng Diệp Mạc khẽ cong lên một độ cong rất nhỏ, như là đang mỉm cười, tiếp tục nhẹ giọng nói “Người đó sẽ tìm được tôi, bất kể tôi với người đó có cách xa đến mức nào!”

…………………

“Hay là tôi dẫn người đến hòn đảo kia cứu Diệp tiên sinh, Tẫn ca, anh cứ nghỉ ngơi hai ngày đi!” Mạnh Truyền Tân lo lắng nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm toàn thân đều là thương tích, tiếp tục nói “Hành trình lần này, nhất định hung hiểm, Tẫn ca, anh…”

Quyền đánh của Phó Hữu vẫn chưa đả thương tới lục phủ ngũ tạng của Tiếu Tẫn Nghiêm, trên người Tiếu Tẫn Nghiêm đa số đều là vết thương ngoài da, lúc trước hắn tự bắn súng vào chân mình, Tiếu Tẫn Nghiêm cũng cố gắng hết sức để đạn không gim vào xương, dù không có cách nào khôi phục mạnh mẽ như bình thường, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc đi đứng.

“Đã truyền tin tức cho nằm vùng chưa?” Tiếu Tẫn Nghiêm lạnh lùng nói.

“Đã truyền rồi, cậu ấy đã đến hòn đảo kia, cùng tâm phúc của Phục Luân đồng thời phụ trách buổi đấu giá sắp tới ở Địa thị, danh sách hội viên của Địa thị đại khái đêm nay có thể truyền về đây. Tới lúc đó, chúng ta chỉ cần ngụy trang một chút liền có thể lẫn vào trong đám hội viên, dưới sự giúp đỡ của nằm vùng để leo lên đảo.”

“Rất tốt! Đêm nay cần phải giải quyết tất cả mọi trở ngại, sáng mai liền xuất phát!” Trong thanh âm của Tiếu Tẫn Nghiêm ẩn ẩn sự kích động, hắn tưởng tượng ra cảnh tượng gặp lại Diệp Mạc, mạnh mẽ ôm lấy cậu! Thật chặt! Vĩnh viễn không buông ra!

“Vâng!”

“Đúng rồi, cậu mới vừa nói người sẽ cùng cậu ta phụ trách ở trên đảo là tâm phúc của Phục Luân?”

“Phải! Hắn tên là Tả Kiêm Thứ, là người Nhật Bản, ba năm trước thay thế vị trí của Sieg, hiện tại rất được Phục Luân tín nhiệm!”

“Nhớ nhắc nằm vùng cẩn thận với tên Tả Kiêm Thứ này, nghe nói hắn còn khôn khéo tinh ranh và giỏi võ hơn cả Sieg, hơn nữa tính tình rất quỷ dị, đi cùng với hắn, bất kỳ hành vi khuyết điểm nào cũng đều sẽ bị hắn nghi kỵ.”

“Cậu ấy đã ẩn nấp thành công ở bên cạnh Phục Luân suốt ba năm nay, Tẫn ca yên tâm, cậu ấy sẽ không để cho ngài thất vọng.” Nói ra lời này rồi, mâu sắc Mạnh Truyền Tân nhạt dần, nhìn mặt đất, tựa hồ còn có lời khác muốn nói.

Tiếu Tẫn Nghiêm nhìn ra được tâm tư của Mạnh Truyền Tân, mặt không chút cảm xúc nói “Tôi biết cậu rất lo lắng cho cậu ta, dù sao thì cậu ta cũng là do một tay cậu huấn luyện nên.”

“Lấy năng lực để làm việc cho Tẫn ca là vinh hạnh….”

“Những lời nịnh hót này không cần phải nói.” Tiếu Tẫn Nghiêm ngắt lời “Cậu theo tôi nhiều năm như vậy, tâm tư của cậu tôi không phải hoàn toàn không biết, chờ khi chuyện này lắng lại, tôi sẽ triệu hồi cậu ta về, tới lúc đó tôi sẽ tổ chức hôn lễ cho cậu với cậu ta, tôi nghĩ đây cũng là phần thưởng mà cậu ta muốn nhận.” (Jian: và mốt ảnh tổ chức cho Tân Nghị thiệt =)) có điều bị ai đó phá đám hoy =)))

Mạnh Truyền Tân bị Tiếu Tẫn Nghiêm làm cho kinh sợ, sau giây phút ngạc nhiên ngắn ngủi, Mạnh Truyền Tân vội vàng nói “Tẫn ca, tôi không phải có ý đó, hơn nữa tôi đối với cậu ấy cũng không có…”

“Cậu đối với cậu ta có cảm giác gì không liên quan tới tôi, tôi chỉ biết đến bây giờ cậu vẫn còn đeo sợi dây chuyền cậu ta tặng kia, cậu có thể xem chuyện này như mệnh lệnh, chỉ cần chấp hành là được!” (Jian: bạn Tiếu bon chen làm ông mai quá nhe =))))))

Mạnh Truyền Tân lúc này mới theo bản năng cúi xuống nhìn vị trí dưới tim mình, bên trong áo chính là một sợi dây chuyền Lăng Nghị đã đưa trước lúc đến chỗ Phục Luân, lúc nhận lấy sợi dây chuyền này, anh chỉ tùy tiện thả ở trong túi, nhưng sau khi Lăng Nghị rời đi không lâu, anh liền vô thức đeo sợi dây chuyền này lên cổ.

“Làm sao? Còn không thừa nhận cậu thích cậu ta?” Thấy Mạnh Truyền Tân sắc mặt phức tạp, Tiếu Tẫn Nghiêm nhàn nhạt mở miệng nói.

“Không! Tôi yêu em ấy!” Mạnh Truyền Tân cắn răng một cái, quỳ một gối xuống, ở trước mặt Tiếu Tẫn Nghiêm, rõ ràng đáp “Cám ơn Tẫn ca đã tác thành!”

“Đứng lên đi! Phía sau còn việc chính cần làm! Dùng tinh thần đánh thật tốt cho tôi!”

“Vâng!”

(Jian: nói không phải chứ bạn Tiếu dụ con nít quá =)) cứ kiểu “vợ anh đang bị nhốt, anh đang lo sốt vó lên đây, chú mày cứ phụ anh cứu vợ anh về cái đã rồi anh cưới vợ cho chú =))))))

Buổi tối hôm đó, Lăng Nghị liền đem tư liệu về hội viên Địa thị truyền về, sau khi Mạnh Truyền Tân nghiên cứu một hồi, lúc này xác định được ứng cử viên để ngụy trang, tiếp đó cấp tốc tìm tới chỗ tên hội viên kia, dưới sự uy hiếp đe dọa, biết được tất cả các quy tắc ở Địa thị.

Một đêm nỗ lực, Mạnh Truyền Tân nắm được các loại giấy thông hành để lên đảo tiến vào Địa thị, công thêm sự hỗ trợ từ phía Lăng Nghị trên đảo, kế hoạch giải cứu lần này, tựa hồ đã thành công một nửa.

Tiếu Tẫn Nghiêm lo lắng sẽ có người nhận ra mình, thế nên đã để một tên thủ hạ đóng vai thân phận tên hội viên này, còn chính hắn thì giả trang thành bảo tiêu.

Bấm đúng giờ, Lăng Nghị lấy chức danh đi thị sát công việc, đến địa điểm đổ bộ lên đảo đón tiếp hội viên, thuận lợi để cả đám người Tiếu Tẫn Nghiêm leo lên hòn đảo nhỏ ấy, sau đó sắp xếp vào một quán rượu chuyên dùng để nghênh tiếp các hội viên.

Trên hòn đảo này cũng không có nơi giải trí nào, Phục Luân mua lại nơi này tiến hành khai phá, chủ yếu là chuẩn bị cho buổi bán đấu giá ở Địa thị, không dùng cho khách du lịch tham quan ngắm cảnh, khách sạn trên đảo có thể sánh ngang với khách sạn năm sao, nhưng chỉ dùng để tiếp đón hội viên lên đảo, ngoại trừ Địa thị dùng để bán đấu giá thì trên hòn đảo này cón có một nơi dùng để chơi các trò đánh cược, trước khi đến Địa thị tham dự buổi bán đấu giá, hội viên của Địa chỉ có thể thống qua các trò đánh cược bài bạc này để tiêu khiển.

Hội viên ở Địa thị có người đứng đầu các tổ chức ở Đông Nam Á, cũng có phú hào thương nhân chính khách các loại, chỉ là một địa điểm giải trí mua bán nhưng cũng tạo nên cho Phục Luân không ít thế lực.

Cách ngày bán đấu giá còn khoảng mười ngày, lục tục có người lên đảo, sau khi lên đảo, rất nhiều người sẽ lập tức đeo một cái mặt nạ thường dùng trong các vũ hội, tham dự vào trò bán đấu giá người đen tối dơ bẩn tà ác này, không người nào đồng ý để lộ mặt thật của chính mình ra cả, bởi vì ra khỏi hòn đảo này, bọn họ sẽ tiếp tục ra vẻ đạo mạo ngụy trang quân tử, sự đê tiện hạ lưu cùng những dục vọng đen tối dơ bẩn nơi đáy lòng bọn họ không thể để cho bất kỳ một người nào biết được. (Jian: trò bán đấu giá này cứ như trong No Money í nhờ)

“Vừa nãy cậu đi đâu?” Tả Kiêm Thứ sắc mặt quỷ dị nhìn Lăng Nghị, tiếu tựa phi tiếu, trong thanh âm lộ ra dị thường “Không phải tôi bảo cậu phải đi theo sau tôi sao?”

“Tôi đi đến cảng đảo thị sát công việc” Lăng Nghị cúi đầu, dáng vẻ cẩn thận từng li từng tí một “Tôi chỉ muốn học hỏi nhiều thêm một chút thôi” Lăng Nghị rất rõ ràng, gã này đang xem thường cậu.

“Thật sao” Âm điệu vung lên, rõ ràng là đang hoài nghi “Xem ra cậu rất tích cực”

“Cảm ơn Tả Kiêm tiên sinh khích lệ” Lăng Nghị vô cùng biết điều cung thuận hướng về phía Tả Kiêm Tứ ngoan ngoãn nghe theo, thanh âm nhẹ nhàng. Cậu nhất định phải thật cẩn thận, gã này không giống như Sieg, gã có thể từ bất kỳ hành động nào không phối hợp của đối phương đọc ra được tất cả. (Jian: hiu hiu bé cưng vẫn là giỏi nhất, trước mặt kẻ thù cứ phải nói bé ngọt ngào dịu dàng hết sức, lúc hành động thì bao ngầu, bảo sao Phục gia không mê mệt =)))))))

“Tôi đến xem qua các mặt hàng đem bán đấu giá ở Địa thị, có vẻ như so với năm vừa rồi thì đẳng cấp cao hơn một chút” Tả Kiêm Thứ xoay người đi hướng về phía Địa thị, còn Lăng Nghị thì im lặng đi theo phía sau.

“Trong đó có một người tên gọi là Giang Mạc, có người nói Tiếu Tẫn Nghiêm đã từng hưởng dụng qua hắn, Phục gia yêu cầu trước buổi bán đấu giá, hảo hảo điều giáo một trận.”

Tả Kiêm Thứ nói nhẹ như không, quay đầu liếc nhìn Lăng Nghị vẫn cúi đầu phục tùng, xem thường hừ lạnh một tiếng, tiếp tục nói “Nhiệm vụ này tôi nghĩ vẫn là nên giao cho người đã từng được điều giáo làm sẽ có kinh nghiệm hơn, cậu nói thử xem, Lăng Nghị?”

Lăng Nghị biết Tả Kiêm Thứ không chỉ đang trốn tránh trách nhiệm, mà còn cố tình nhục mạ cậu, nhưng cậu không tỏ ra vẻ khó chịu, chỉ cúi đầu nhỏ giọng vâng một tiếng.

Cho dù Tả Kiêm Thứ không đem nhiệm vụ này giao cho cậu, cậu cũng sẽ nhất định tranh thủ để làm!

“Bây giờ tôi đi nghỉ ngơi một lúc, cậu đi chọn ra mấy tên không tệ đưa đến phòng của tôi.”

“Vâng” Lăng Nghị nhỏ giọng đáp lại.

Ở nơi không người, Tả Kiêm Thứ rốt cuộc không không chế được sự đố kị nơi đáy lòng, đột nhiên xoay người, túm lấy cổ áo Lăng Nghị, nhấn Lăng Nghị ở trên tường.

“Con mẹ nó cậu vẫn cứ nghĩ mình độc lập sao?” Tả Kiêm Thứ cười gằn nhìn chằm chằm Lăng Nghị “Tôi thật không hiểu nổi sao Phục gia lại để một tên giường nô thấp hèn theo tôi làm việc. Mẹ nó, nghĩ tới lại thấy xúi quẩy!”

Nỗi hận của Tả Kiêm Thứ đối với Lăng Nghị không phải ngày một ngày hai, gã là dựa vào sự tài trí cùng dũng mưu của chính mình, trải qua đủ các loại huấn luyện gian khổ mới được Phục Luân coi trọng, lăn lộn trong đám thủ hạ của Phục Luân không biết bao nhiêu năm mới được trở thành cận vệ của Phục Luân, mà tên Lăng Nghị này, chỉ mỗi việc mở hai chân ra, hiện tại sắp được đứng ngang hàng với gã!

Lăng Nghị mặc dù đối với Tả Kiêm Thứ vẫn cung thuận, nhưng trên người Lăng Nghị trời sinh lộ ra vẻ hoang dã, ngũ quan tuấn tú cương nghị lạnh lùng, ở trong mắt Tả Kiêm Thứ, giống như một kẻ ngông cuồng bất kham, người như vậy, cho dù có làm ra vẻ vâng lời ngoan ngoãn, gã cũng vẫn cảm thấy cậu giống như đang khinh thường gã.

Tả Kiêm Thứ phun ra nước bọt trực tiếp phun ở trên mặt Lăng Nghị, Lăng Nghị nghiêng đầu né tránh, đôi mắt trong sáng tựa hồ vì sợ hãi mà hoảng sợ rơi lệ.

“Tả Kiêm tiên sinh đừng nên tức giận, bất kể Phục gia đối với tôi thế nào, tôi mãi mãi cũng là thủ hạ của ngài…” Lăng Nghị ánh mắt nhu nhược nhìn Tả Kiêm Thứ, gian nan mở miệng nói.

“Câu nói này tôi thích nghe” Tả Kiêm Thứ cười buông tay ra, đưa tay vỗ vỗ mặt Lăng Nghị, tà khí thấp giọng nói “Cậu tốt nhất cẩn thận một chút, đừng để tôi bắt được nhược điểm, nếu không, người cậu phải hầu hạ chính là tôi, tôi sẽ không ôn nhu với cậu như Phục gia đâu.”

“Tôi sẽ làm việc cẩn thận…” Lăng Nghị vội vã mở miệng “Bây giờ tôi liền sẽ đi giúp ngài dạy dỗ tên Giang Mạc kia.” Nói rồi, Lăng Nghị cúi đầu, từ bên cạnh Tả Kiêm Thứ đi tới, bóng người lùi lại sau Tả Kiêm Thứ. Trong đôi mắt đen láy của Lăng Nghị lướt qua tia âm lãnh, ngũ quan vốn dĩ nhu hòa trong nháy mắt lạnh lẽo.

Tả Kiêm Thứ chi hừ lạnh một tiếng, tiếp đó đi về phía phòng nghỉ.

Lăng Nghị tùy tiện chọn một nam nhân, sai người đưa tới phòng nghỉ của Tả Kiêm Thứ, bản thân cậu liền cấp tốc đi tới nơi giam giữ Diệp Mạc, dựa theo mệnh lệnh, tối nay cậu nhất định phải đem Diệp Mạc an toàn giao cho Tiếu Tẫn Nghiêm, sau đó thần không biết quỷ không hay để Tiếu Tẫn Nghiêm thuận lợi rời đi.

Tất cả những chuyện này, đều vô cùng mạo hiểm!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.2 /10 từ 11 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status