Lấy chồng bạc tỷ

Chương 610: Tạm biệt là người xa lạ



Haha....

Trần Việt lạnh lẽo cười, tay nắm lại càng lúc càng chặt.

Anh cũng không phải chưa từng nghĩ đến việc xuống xe vác người phụ nữ Giang Nhung vô tâm về nhà giáo huấn cho một trận.

Anh muốn cô biết được, đời này cho dù cô chạy đến đâu, cho dù cô chạy bao xa, cô đều là người phụ nữ của Trần Việt anh.

Nhưng cuối cùng, Trần Việt không làm cái gì cả...không, không phải cái gì cũng không làm, mà là Giang Nhung đi đến đâu, anh đều sắp xếp tài xế đi đến đó.

Bởi vì anh không muốn cuộc sống của cô và con bị quấy nhiễu, anh không sắp xếp người bên cạnh cô, nên anh đích thân đi theo bảo vệ an toàn cho cô.

Tuy Newyork không có thế lực của nhà họ Diệp, so với Giang Bắc vẫn an toàn hơn một chút, nhưng trước khi anh vẫn chưa triệt để giải quyết Nhà họ Diệp, Trần Việt không dám có một sơ suất nhỏ nào.

Hôm nay Giang Nhung ra ngoài, đúng lúc là thời gian mà anh hẹn gặp tiểu Nhung Nhung, bởi vì lo lắng xảy ra điều gì ngoài ý muốn, anh còn không kịp nói với nhóc quỷ nhỏ một tiếng.

.....

Đi dạo bên ngoài tầm nửa tiếng, xác định lúc này về sẽ không chạm mặt Trần Việt, Giang Nhung mới bắt xe về.

Hôm nay người bắt xe vẫn đông, nhưng cô cũng không mất nhiều thời gian phải đợi lâu thì đã bắt được xe, cô vừa đến bên đường thì có chiế taxi dừng ngay bên cạnh.

Nếu không phải trên đỉnh xe có biển taxi, cô có thể sẽ cho rằng chiếc xe này là chuẩn bị cho cô.

Gọi xe không mất bao nhiêu thời gian, đường cũng không tắc, Giang Nhung về đến nhà cũng không quá muộn.

Về đến nơi mình ở, Giang Nhung chưa vội về nhà, mà đi đến nhà Lương Thu Ngân ở kế bên đón tiểu Nhung Nhung.

Tiểu Nhung Nhung sau những ngày gặp ba đều vui đến mức nhảy lên nhảy xuống, nhưng hôm nay tinh thần lại xuống dốc nghiêm trọng, không chịu nói chuyện với mẹ một câu.

“Bảo bối, mẹ về muộn rồi, mẹ xin lỗi!” Giang Nhung lấy ba lô sau Nhung Nhung đeo vào, đưa cho Nhung Nhung con gấu bông nhỏ mà cô mới mua: “Bảo bối, con nhìn này, mẹ mua quà cho Nhung Nhung đó.”

“Nhung Nhung không cần quà!” Tiểu Nhung Nhung bày ra bộ dạng như sắp khóc đến nơi, nhìn cũng không nhìn món quà mà mẹ mua cho nó.

“Bảo bối, con đang giận mẹ à?” Giang Nhung nghĩ do cô về quá muộn. Sau khi tiểu Nhung Nhung gặp ba về nhà không thấy mẹ nên buồn bã sinh giận dỗi.

Cô xoa đầu tiểu Nhung Nhung, nói: “Bảo bối, mẹ bận công việc, cho nên về muộn một chút. Mẹ đảm bảo với con, sau này mẹ sẽ cố gắng về sớm, không để con đợi quá lâu.”

“Mẹ, không thấy ba nữa!” Tiểu Nhung Nhung nhịn rất lâu, vẫn là không nhịn nổi nữa, nước mắt cứ rơi xuống như mưa.

Hôm nay, mình vui mừng đi tìm ba, nhưng ba không ở nhà. Mình đợi rất lâu rất lâu, cũng không thấy ba về.

Ba không nói gì với mình liền không thấy nữa, mình không biết, ba có phải nhân lúc mình không ở nhà lại bay đi mất?

Giang Nhung dịu dàng hỏi: “Sao lại không thấy ba nữa?”

Tiểu Nhung Nhung oan ức đáp: “Nhung Nhung không tìm thấy ba.”

Nhìn đi, trẻ con chính là như vậy, rõ ràng đồng ý với ba không được để cho mẹ biết chuyện đi gặp ba, nhưng vừa đau lòng liền không nghĩ được nhiểu như vậy nữa rồi.

“Bảo bối, ba có thể là do bận công việc.” Giang Nhung véo véo má của Nhung Nhung, lại nói: “Nhung Nhung hôm nay không gặp ba thì ngày mai đi tìm ba. Mẹ tin rằng ba con yêu Nhung Nhung như vậy, nhất định sẽ không bỏ rơi Nhung Nhung.”

“Thật ạ?” Nghe mẹ nói như vậy, Tiểu Nhung Nhung lại có hy vọng rồi.

“Đương nhiên là thật rồi.” Có thể khẳng định như vậy là vì Giang Nhung cô hiểu rõ Trần Việt, anh thương Nhung Nhung như vậy, chắc chắn sẽ không thể không nói lời nào mà đi.

Khi bọn họ đến Newyork ngày thứ hai Trần Việt cũng đến nơi, không phải đến là vì gặp tiểu Nhung Nhung sao.

Hơn nữa anh ở Newyork lâu như vậy, mỗi ngày đều đến nhóc quỷ nhỏ này, nên anh nhất định sẽ không thể không nói gì mà không nói với nhóc quỷ nhỏ một tiếng, khiến cho tiểu Nhung Nhung đau lòng.

“Dạ dạ dạ, Nhung Nhung biết rồi.” Thế giới của Nhung Nhung là như vậy, bão tố nhanh đến nhanh đi.

Trong thế giới đẹp đỡ đơn thuần của con trẻ, không có những âm mưu đen tối, không có những tính toán đáng buồn nôn, chỉ có sự đẹp đẽ đơn thuần.

Anh Liệt đối tốt với mình, mình luôn nhớ đến anh Liệt, luôn luôn tâm niệm phải đi tìm anh Liệt.

Giang Nhung dắt con về nhà: “Cậu và anh sắp về rồi, Nhung Nhung giúp mẹ nấu cơm được không?”

“Dạ.” Tiểu Nhung Nhung gật đầu, chạy bon bon đến bên mẹ, đột nhiên con bé lại nhớ đến ba: “Mẹ, tại sao ba không thể ăn cơm cùng chúng ta ạ?”

Trước đây, bàn ăn luôn có ba, mẹ và cô bé, bây giờ chỉ có mẹ, cậu anh tiểu Trạch và cô bé....Không biết tại sao trên bàn lại thiếu đi người ba mà mình yêu nhất.

“Bởi vì...”Giang Nhung không muốn lừa tiểu Nhung Nhung, nhưng tiểu Nhung Nhung hiện tại còn nhỏ, không phải thời điểm thích hợp để nói với con bé chuyện này.

“Nhung Nhung!”

Đột nhiên, một âm thanh trầm thấp quen thuộc vang lên khiến hai mẹ con giật mình.

Tiểu Nhung Nhung quay đầu, nhào vào lòng ba: “Ba, ba về rồi.”

Giang Nhung giây phút nghe thấy âm thanh của Trần Việt, cô ngây ra một lúc, quên mất không biết phải phản ứng như thế nào.

Biết Trần Việt ở Newyork là một chuyện, nhưng thật sự xuất hiện trước mặt cô lại là một chuyện khác...Cô không biết tại sao anh đột nhiên vào nhà cô.

Nhưng rất nhanh, cuộc đối thoại của Trần Việt và tiểu Nhung Nhung truyền vào tai cô.

Giọng nói trầm thấp của anh cứ thế truyền vào tai cô: “Hôm nay ba bận đi làm, quên mất đợi Nhung Nhung, nên ba đến đón Nhung Nhung đi ăn tối.”

Tiểu Nhung Nhung vui mừng: “Ba, đi cùng với mẹ nữa ạ?”

“Chỉ có hai người chúng ta.” Bởi vì sợ bị cự tuyệt, nên Trần Việt mở lời cự tuyệt trước, anh thậm chí ngay cả chào hỏi với Giang Nhung cũng không có, ôm tiểu Nhung Nhung đi.

Đến khi anh ôm tiểu Nhung Nhung đi xa, cô mới lấy lại được ý thức.

Cô quay đầu, Trần Việt đã sớm ôm con đi xa.

A......

Giang Nhung cười nhẹ một tiếng, người ta đã sớm coi cô là người xa lạ, khi tạm biệt đến một câu chào hỏi thông thường cũng không có được nữa rồi.

Chỉ có cô là vẫn ngu ngốc nhớ anh, thỉnh thoảng lại mơ mộng cùng anh gặp lại, sau đó sẽ nói những gì làm những gì.

Giang Nhung lắc lắc đầu, cố gắng ổn định lại cảm xúc, không nghĩ đến Trần Việt nữa

Bởi vì trước khi đề xuất ly hôn, cô đã biết, chỉ cần bọn họ vừa ly hôn, anh vĩnh viễn không thuộc về cô nữa rồi, hai người bọn họ chỉ là hai người xa lạ.

Tự nói với bản thân phải quên Trần Việt đi, nhưng những kí ức về Trần Việt ngày càng hiện rõ trong tâm trí cô, thậm chí cô có thể cảm nhận được khi anh yêu cô mãnh liệt, cơ thể ấm áp của anh khi ở bên cạnh cô.

Những kí ức giữa hai bọn họ Giang Nhung chưa hề quên một chút nào...Nhưng tất cả đã là quá khứ rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.5 /10 từ 43 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status