Lấy chồng bạc tỷ

Chương 747: Cả nhà đều đến rồi



Trần Nhạc Nhung quay đầu, quả nhiên nhìn thấy Bé Cưng đáng yêu nhà bọn họ đứng đằng sau cách cô hai ba mét.

Nó mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng và chiếc quần tây, đứng nghiêm, thật sự giông phiên bản nhỏ của ba.

Rõ ràng chỉ mới có 8 tuổi, lại ra dáng như người lớn, thường bày ra bộ dạng lạnh lùng.

Nếu không phải đã quá quen thuộc với thằng nhóc, cô nhất định sẽ cho rằng nó định hù dọa cô.

“Đây chẳng phải là Bé Cưng đáng yêu nhà chúng ta sao, sao lại cũng đến đây rồi?” Trần Nhạc Nhung đi đến trước mặt thằng bé, xoa xoa gương mặt nhỏ nhắn: “Bé Cưng, vẫn còn nhỏ, để cái mặt thâm trầm làm gì, phải cười nhiều mới đáng yêu. Sau này mới có nhiều cô gái thích.”

“Không cần.” Trần Dận Triển đỏ mặt, bộ dạng nghiêm túc đáp.

Rất nhiều cô gái thích nó, nhưng không cô gái nào là nó thích cả, vậy thì có tác dụng gì cơ chứ?

“Thật sự không cần à?” Trần Nhạc Nhung lại gần thằng bé, xoa xoa má: “Bé Cưng, nói cho chị biết, em có phải thích cô bạn nhỏ nào rồi phải không?”

Bé Cưng nhà bọn họ mới bé tí đã làm bộ dạng dạng lùng cao ngạo, đây là lần đầu tiên cô thấy thằng bé đỏ mặt.

“Đừng nói linh tinh!” Trần Dận Triển không muốn để ý đến cô, người chị này càng ngày càng quá đáng, nhưng nó bây giờ không thể làm gì được cô.

Đánh nhau, mình vẫn còn quá nhỏ, mới 8 tuổi, cho dù từ nhỏ đã được học Taekwondo và các loại võ, nhưng cậu vẫn không phải là đối thủ của Trần Nhạc Nhung.

Đấu võ mồm, đây quả thực là điểm yếu của cậu, còn chưa bắt đầu đã biết chắc chắn cậu sẽ thua.

“Bé Cưng, chị đang hỏi em, sao em không trả lời?” Trần Nhạc Nhung vuốt ve khuân mặt thằng nhóc, dùng lực véo véo: “Ngoan nào, nói cho chị nghe, em có phải đã nhìn trúng cô bé nào rồi phải không?”

Trần Dận Triển gạt tay cô ra, nhíu nhíu mày bộ dạng ghét bỏ: “Chị, em phải nói bao nhiêu lần nữa chị mới hiểu, con gái không được tùy tiện sờ vào mặt con trai. Còn nữa, em không phải là Bé Cưng, em tên là Trần Dận Triển, mời chị gọi đúng tên của em.”

Trần Dận Triển rất nhiều lần không muốn để ý đến bà chị suốt ngày coi nó là đứa bé ba tuổi nữa rồi, rất nhiều lúc ghét bỏ cô, nhưng thật sự hết cách rồi, ai bảo cô là chị của cậu chứ, là người chị duy nhất của nó.

Là một nam tử hán, chăc chắn phải bảo vệ mẹ với chị, cho nên nhường chị nó một chút cũng không sao cả.

“Bé Cưng, chị là chị của em, chị chính là muốn sờ em đấy, em có thể làm gì nào? Có bản lĩnh thì đến đây cắn đi.” Trần Nhạc Nhung lôi Bé Cưng lại, giữa chặt mặt thằng bé bóp bóp véo véo.

“Trần Nhạc Nhung, bỏ tay của chị ra!” Thật sự cậu hết cách với bà chị này của cậu rồi, luôn luôn coi nó như đứa trẻ con, đừng quên rằng, cậu đã 8 tuổi rồi.

Nó đã 8 tuổi rồi! 8 tuổi rồi! Không phải đứa trẻ lên ba nữa! Xin chị hãy đối xử với em như người lớn.

“Không đấy không đây không đấy, lẽ nào em định ăn thịt chị chắc?” Mỗi lần Trần Nhạc Nhung đều chọc cho đứa em tỏ vẻ lạnh lùng cao ngạo này phải tức giận mới thôi.

Thằng bé là em trai cô, là em trai duy nhất, cô hy vọng nó có thể lớn lên bình thường như những đứa trẻ khác, có thể khóc, có thể nghịch, có thể nũng nịu với người thân, chứ không phải là một đứa bé lạnh lùng cao ngạo khiến không ai dám đến gần.

“Trần Nhạc Nhung!” Trần Dận Triển thật sự rất tức giận, hét hai lần liên tiếp tên của chị gái.

“Đó là chị của con.” Bên cạnh đột nhiên truyền đến một âm thanh trầm thấp.

Là ba của bọn họ đang nhắc nhở cậu, đối với chị gái không thể không phép tắc như vậy được.

“Ba, con sai rồi.” Trần Dận Triển cúi đầu ngoan ngoãn nhận sai.

Sau khi nhận sai, cậu không nói câu nào nữa, ba của bọn họ luôn bảo vệ chị, thiên vị chị, cậu đã sớm quen rồi, hơn nữa vừa nãy quả thực là cậu hét tên của chị.

Cậu càng tức giận, Trần Nhạc Nhung càng trêu cậu, nhất định phải đem bộ dạng của một đứa trẻ 8 tuổi trở lại: “Bé Cưng, đừng giận. Đã lâu rồi không gặp chị, lẽ nào em không nhớ chị tí nào à?”

“Bé Cưng, lại đây, chị ôm cái nào.”

“Bé Cưng...”

Nhưng cho dù cô có nói gì, Trần Dận Triển vẫn là bộ dạng lạnh lùng, không đáp lấy một chữ.

Nhìn hai chị em nó, Trần Việt cảm thấy bất lực không biết phải làm sao, hai đứa con này của ông, một đứa thì hoàn toàn không giống ông, hoạt bát lanh lợi.

Một đứa thì giống ông như đúc, chuyện gì cũng lặng lẽ giấu ở trong lòng, không bao giờ chia sẻ với người khác, còn bày ra bộ dạng không dễ tiếp cận nữa.

“Triển, chị con chỉ là đùa chút thôi, con đừng giận, mau đưa chị vào nhà đi.” Trần Việt nói.

“Dạ.” Trần Dận Triển ngoan ngoãn gật đầu.

“Ba, ba không đi về cùng bọn con sao?” Trần Nhạc Nhung hỏi.

“Ba còn có chút chuyện phải xử lí, các con về trước đi, ba muộn chút mới về.” Trần Việt còn hẹn với một người, một người mà ông nhất định phải gặp.

“Chuyện gì mà lại quan trọng như vậy?”Âm thanh Giang Nhung truyền đến, cô không vui liếc Trần Việt một cái: “Có chuyện gì còn quan trọng hơn cả sức khỏe của anh nữa thế?”

Người đàn ông này, tối qua ngồi máy bay mười mấy tiếng đồng hồ, hôm nay sau khi xuống sân bay, đưa cô và Bé Cưng về nhà, ông lại tiếp tục đi đón con gái.

Vất vả cả đêm và thêm buổi sáng, cho dù là người máy cũng sẽ mệt, ông lại vẫn chưa về nhà nghỉ ngơi lúc này, vẫn còn muốn làm việc.

Nghe Giang Nhung nói, Trần Việt cụp mi, ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Giang Nhung nhìn anh một cái, lại nói: “Anh nếu bận công việc, thì nhanh đi làm đi, em đưa các con về nhà.”

Có lúc, nếu không nặng lời với Trần Việt một chút, ông thực sự nghĩ ông là siêu nhân.

Bà hiểu, ông cố gắng làm việc, là vì muốn cho bà và các con một cuộc sống càng tốt đẹp, nhưng đối với bà mà nói, cuộc sống hạnh phúc nhất đó chính là không bao giờ phải rời xa ông, được bầu bạn với ông cả đời này.”

“Lục Diên, thông báo với người bên kia, thời gian gặp mặt chuyển thành tối hôm nay.” Giữa công việc với gia đình, Trần Việt vĩnh viễn chọn gia đình.

Trần Nhạc Nhung hưng phấn nhảy lên: “Mẹ, sao mẹ cũng đến thành phố Lâm Hải rồi?”

Hôm nay là ngày gì, mà cả nhà bọn họ đều chạy đến thành phố Lâm Hải nước A thế này?

“Sao? Gặp mẹ không vui à?” Giang Nhung đi đến, ôm lấy con gái bảo bối của cô.

“Mẹ, gặp mẹ khiến con sắp vui chết rồi, sao lại có thể không vui cơ chứ.” Trần Nhạc Nhung lao vào vòng tay của mẹ, tham lam hít lấy mùi hương trên người mẹ.

“Ừ, mẹ cũng rất vui gặp được con gái bảo bối của mẹ.” Giang Nhung xoa đầu cô, ôn nhu cười: “Sao vừa gặp đã khiến cho Bé Cưng tức giận rồi?”

“Mẹ, con không phải là Bé Cưng!” Trận Dận Triển nhấn mạnh lần nữa, mẹ và chị cậu thật sự rất quá đáng, cậu nói bao nhiêu lần là đừng gọi mình là Bé Cưng, nhưng bọn họ cứ luôn gọi mình như vậy, mình rất ghét bỏ từ này, lẽ nào hai người bọn họ không biết.

“Mẹ cảm thấy cách gọi này rất đáng yêu mà, rất hợp với Trần Dận Triển nhà chúng ta.” Giang Nhung cười nói, cô và con gái cô giống nhau, nhất định muốn chọc tức Bé Cưng này.

Trần Dận Triển: “...”

Thôi vậy, ai bảo cậu là con trai trong nhà, ai bảo bọn họ là mẹ và chị của cậu chứ, cậu đành phải nhường hai người bọn họ thôi.

Giang Nhung xoa đầu con trai, cười nói: “Được rồi, ngoài trời gió to, chúng ta vào nhà đã rồi nói chuyện.”

Giang Nhung cố tình không để ý đến Trần Việt, để ông tiếp tục bận việc của mình đi, nếu có mệt chết cũng đáng đời.

“Vâng, mẹ.” Trần Nhạc Nhung và Trần Dận Triển cùng trả lời.

Trần Nhạc Nhung một tay nắm tay mẹ, một tay năm lấy tay Trần Dận Triển, đồng thời cũng không quên quay lại nháy mắt ra hiệu với ba, ý bảo ba nhanh nhanh chạy theo bọn họ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.5 /10 từ 43 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status