Lấy chồng bạc tỷ

Chương 988: Dày vò tinh thần



“Tôi có thể làm gì ông?” Quyền Nam Dương cười nhẹ một tiếng, hướng về phía Quyền Lập Chí: “Trừ khi ông muốn những chuyện mà ông làm bị mọi người đều biết, bằng không ông hãy tự quản tốt cái miệng của mình, cái gì cũng đừng nói với tôi.”

Quyền Lập Chí tức đến hộc máu: “Quyền Nam Dương, cái tên bất hiếu này, mày không tôn trọng trưởng bối, mày vu oan giá họa, mày nhất định sẽ không có kết cục tốt, nhất định sẽ bị mọi người....”

Quyền Nam Dương cắt đứt lời ông ta: “Quyền Lập Chí, trước khi ông chửi bới tôi, ông hãy nghĩ cho kĩ, rốt cuộc là tôi không muốn hiếu kính với người ba như ông hay là ông căn bản không xứng làm một người ba.”

Người ta từng nói một giọt máu đào hơn ao nước lã, có quyết tuyệt như thế nào cũng không chặt đứt được, huống hồ ông còn là ba của anh, nhưng Quyền Lập Chí biết bao lần phản bội và bán đứng anh.

Tình cảm cha con giữa hai người bọ họ đã sớm bị sự ích kỉ của Quyền Lập Chí tự tay cắt đứt rồi, giờ đây ông ta lại quay sang nói anh là đồ bất hiếu.

Đồ bất hiếu?

Một người không tôn trọng cha mình, không đối tốt với vợ, thậm chí còn nổi lên dã tâm muốn giết con trai mình, một người như vậy chưa bao giờ làm tròn trách nhiệm của một người cha dù chỉ một ngày, bây giờ còn có mặt mũi chửi con mình bất hiếu.

Sợ rằng có lẽ đây câu chuyện nực cười nhất mà trong mấy năm này anh từng nghe qua, anh cũng cười nhẹ: “Quyền Lập Chí, cuộc đời còn lại của ông ông hãy yên vị ở đây đi, đừng vọng tưởng có thể rời khỏi nơi đây.”

Quyền Lập Chí rống lên: “Quyền Nam Dương, nếu không có tao, mày làm sao mà được sinh ra trên thế giới này. Mày không biết thế là là cảm ân thì thôi đi, nhưng mày còn đối xử với tao như vậy.”

Quyền Nam Dương nói: “Nếu có thể tự lựa chọn xuất thân cho mình, tôi nhất định sẽ không cần một người ba như ông.”

Quyền Lập Chí tức đến tự đấm và ngực mình, quát lớn: “Quyền Nam Dương, mày đối xử với tao như vậy, mày nhất định sẽ bị ông trời trừng phạt.”

Quyền Nam Dương bình tĩnh đáp: “Nếu tôi vì bất hiếu mà bị ông trời trừng phạt, vậy thì ông trời nhất định là bị mù rồi. Nếu đã bị mù thì làm sao có tư cách trách phạt người khác cơ chứ.”

Nói xong, Quyền Nam Dương bộ dạng ưu nhã quay người, rảo bước đi, bỏ lại cho Quyền Lập Chí một cái bóng cao ngạo lạnh lùng.

“Quyền Nam Dương...” Quyền Lập Chí hận không thể lôi anh lại, cùng anh dồng quy vu tận, nhưng ông ta lại không cách nào làm được.

Sức khỏe ông càng càng càng yếu, ông không bỏ được cái loại thuốc đó, không rời xa được một người, từ trước đến nay cứ tưởng là vì ông trước đây quá lao lực dẫn đến suy nhược cơ thể hiện tại.

Cho đến hôm qua lúc gặp Thái Yên Chi ở pháp viện, khi Thái Yên Chi quyết tuyệt giao chứng cứ, ông mới biết rằng, không phải là ông sinh bệnh, mà là do người đàn bà độc ác Thái Yên Chi hạ thuốc vào thức ăn của ông.

Ba mươi năm, suốt ba mươi năm, ông luôn cảm thấy hổ thẹn với bà ta, đem bà ta giữ lại bên mình, cho dù ông làm bất cứ chuyện gì cũng không hề giấu diếm bà ta.

Ông ngàn vạn lần không ngờ được, ông đề phòng tất cả mọi người nhưng tuyệt nhiên không đề phòng người phụ nữ thân cận nhất bên cạnh mình, đến cuối cùng người phụ nữ rắn độc Thái Yên Chi lại là người dồn ông vào bước đường cùng, khiến ông vĩnh viễn không có ngày mai.

Giờ đây, ông không những bị bức thoái vị, mà còn phải gánh trên mình đầy những lời chửi rủa, ông giờ đây đến tư cách an hưởng tuổi già cũng không có.

Ông hận Quyền Nam Dương.

Sớm biết Quyền Nam Dương sẽ trở thành khắc tinh của ông, ông đã sớm bóp chết nó từ khi nó còn là bào thai rồi.

Ông càng hận Thái Yên Chi!

Cuộc đời này, Quyền Lập Chí chưa từng tấy bại, chỉ duy nhất lần này thất bại là vị người phụ nữ ông tin tưởng nhất bên cạnh mình.

Không cam tâm!

Ông không cam tâm!

Nhưng ông có thể làm gì đây?

Đúng như Quyền Nam Dương nói, Quyền Lập Chí giờ đây đã trở thành đối tượng công kích của nhân dân cả nước, cho dù ông có thể bước ra khỏi nơi này, nhưng trái đất rộng lớn như vậy lại không có nổi một chỗ cho ông dung thân.

Cuộc đời còn lại sợ rằng ông không thể ra nổi ánh sáng nữa, ông sẽ chết dần chết mòn nơi ảm đạm này.

“A....”

Nghĩ đến đây, nghĩ đến những người hại ông, Quyền Lập Chí cảm thấy có một luồng máu xông lên ngực.

Thế là, phụt một tiếng, ông phun ra một ngụm máu.

Nhìn thất máu tươi đỏ rực, ngửi thấy mùi ghê tởm từ trong máu mình, trong nháy mắt Quyền Lập Chí như nhìn thấy một người phụ nữ.

Người phụ ấy mặc một cái váy dài máu đỏ, tóc buông dài, vốn dĩ người phụ nữ đó cười với ông, nhưng cười mãi cười mãi, nụ cười ấy lại có chút quỷ dị.

Trong nháy mắt, hai con mắt của người phụ nữ ấy biến mất, máu từ hai hốc mắt nhỏ xuống, thật đáng sợ.

Quyền Lập Chí bị dọa phát run, không dám mở tỏ mắt nhìn.

Sao có thể?

Sao có thể là bà ấy!

Cái chết của bà ấy không liên quan gì đến ông, sao bà ấy lại có thể đến tìm ông cơ chứ?

“Không không không....Cái chết của bà không liên quan đến tôi, không phải là tôi làm, bà tránh xa tôi một chút, đừng đến tìm tôi. Ông dường như nhìn thấy qủy, muốn trốn tránh, nhưng lại không tự chủ được nhìn về phía người phụ nữ.

Người phụ nữ ấy dần dần dần dần tiến về phía ông, cách ông càng ngày càng gần, cuối cùng đứng ngay trước mặt ông.

Cô cười, âm thanh trống rỗng: “Quyền Lập Chí, sau khi tôi gả cho ông, hết lòng bày mưu hiến kế cho ông, vì ông mà nghĩ đủ mọi đường, còn ông cư nhiên lại bị ả tiện nhân Thái Yên Chi dụ dỗ mê hoạc thiết kế âm mưu giết hại tôi. Hôm nay tôi phải lấy mạng của ông.”

Người phụ nữ giơ tay ra, dùng móng tay dài bóp lấy cổ của Quyền Lập Chí, Quyền Lập Chí cảm thấy không thở nổi, bị một lực đạo mạnh mẽ chặn đi hơi thở thoi thóp của ông.

“Không phải tôi, không phải tôi, không phải tôi...” Ông quơ quơ tay không ngừng hét lên, muốn bỏ tay người phụ nữ ra, nhưng mà cho dù ông có cố gắng như thế nào cũng không thể động được vào người bà.

“Không phải tôi hại chết bà, bà muốn tìm thì đi tìm Thái Yên Chi, đừng đến tìm tôi, đừng tìm tôi...” Ông ngắt quãng nói.

Trong phòng, Quyền Lập Chí giống như một kẻ điên, một tay tự bóp cổ mình, một tay quơ lung lung hét lên.

Ở ngoài cửa, Quyền Nam Dương sắc mặt không đổi, dù trong phòng phát sinh ra chuyện gì, anh cũng không hề động đậy.

“Tiên sinh, Thái Yên Chi hạ thuốc ông ta, thời gian dài sẽ khiến cho cơ thể suy nhược, không những vậy còn khiến sinh ra ảo giác, Quyền Lập Chí thỉnh thoảng sẽ phát bệnh.” Lâm Thành Thiên báo cáo những tin tức mà anh thu thập được cho Quyền Nam Dương.

“Tiếp tục quan sát, tôi nhất định phải tìm ra nguyên nhân hại chết em gái ruột ông ta năm đó.” Bỏ lại lời này Quyền Nam Dương liền rời khỏi.

Lần này, anh đi rất dứt khoát, không có chút ý niệm gì muốn lưu lại.

Trong phòng, Quyền Lập Chí vẫn còn đang ở trạng thái ảo tưởng vật đi vật lại, có lẽ cho đến lúc chết, ông ta cũng không thể tỉnh lại từ trong ác mộng do tự tay mình tạo ra.

......

NewYork

Vẫn là thành phố hoa lệ.

Ở thành phố này có đầy đủ các loại người từ các nơi đến, ai ai cũng đang bận rộn.

Nhưng ở mỗi nơi phong cảnh đẹp đẽ ở NewYork, có một trang viên đẹp đẽ, cách biệt với thế giới bên ngoài, chưa từng bị sự phồn hoa phức tạp bên ngoài làm ảnh hưởng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.5 /10 từ 43 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status