Lấy chồng quyền thế

Chương 1001 : VÔ DUYÊN VÔ CỚ BỊ NHẮM VÀO (1)



Kỳ nghỉ hè này là điều chưa từng có đối với các thành viên trong đội Dã Lang, phải nói là mọi người thật sự phải cảm ơn Dương Liễu Nhi.

May mà có kỳ nghỉ hè này, cuối cùng Ngụy Nam cũng được về quê, rạng rỡ cưới cô dâu của mình. Nói ra thì Ngụy Nam rời quê từ năm mười tám tuổi tới nay cũng đã gần hai mươi năm không về quê ăn tết rồi. Những năm anh ta sống ngoài đã vượt qua số năm anh ta sống ở quê nhà.

Bất giác, cha mẹ đã bạc đầu, anh ta trung với Tổ quốc, trung với nhân dân, chỉ có lỗi với hai ông bà già ở nhà, cũng may cha mẹ đều ủng hộ và cũng rất tự hào vì anh ta.

Còn Phạm Dương Mộc với Trịnh Tử Kỳ, họ là cặp đôi mà cả hệ thống đều rất chú ý.

Thảm kịch cả nhà Phạm Dương Mộc bị giết hại đã từng nhận được sự chú ý trong hệ thống, còn Trịnh Tử Kỳ thì bị mọi người chỉ trích vì không theo đuổi được Cố Thành Kiêu.

Hiện giờ Phạm Dương Mộc vẻ vang trở về, Trịnh Tử Kỳ cũng nhận được sự trọng dụng của cấp trên và sự tán thành của đồng nghiệp một lần nữa. Họ đều là người sống lại từ cõi niết bàn.

Hôn lễ của họ tổ chức rất khiêm tốn, chỉ mời mọi người cùng ăn một bữa cơm trong nhà ăn tổng bộ của đội đặc nhiệm, sau đó hai người nắm tay nhau cùng về nhà. Đối với họ thì giản đơn chính là một thứ hạnh phúc, không có gì đáng quý hơn giây phút yên bình bên nhau.

Kỳ nghỉ hè này chẳng những giúp các thành viên trong đội Cố Thành Kiêu được nạp điện đầy đủ mà còn làm cho con rắn bị hoảng sợ Dương Liễu Nhi yên tâm và lớn mật chui ra khỏi hang lần nữa.

Trong phòng tình báo của đội đặc nhiệm Dã Lang, chỉ có một mình Thẩm Tự An là không nghỉ hè. Anh luôn giữ vững vị trí công tác, luôn âm thầm theo dõi sát sao nhất cử nhất động của Dương Liễu Nhi.

“Cốc cốc cốc”, cửa phòng làm việc bị gõ, anh lập tức đứng dậy ra mở cửa.

“Lão đại, anh bay tới đây sao?” Vừa dứt lời, anh ngơ ngẩn nhìn người ngoài cửa.

Sự thật chứng minh con người không thể bay được, lão đại không thể bay từ nơi cách đây hai cây số tới trước mặt anh chỉ trong vài phút được.

Đây là lần thứ hai bọn họ gặp nhau trong năm nay, Lý Bất Ngữ thầm nói với mình hàng ngàn lần rằng không được căng thẳng, nhưng cô vẫn cảm nhận được nhịp đập cuồng loạn liên hồi của trái tim mình, “Đội trưởng Thẩm, lão đại nói anh đưa tài liệu cho em, em mang về cho anh ấy.”

Thẩm Tự An nhìn ra Lý Bất Ngữ đang rất căng thẳng, nói chuyện cũng ngập ngừng. Cô khẩn trương làm anh cũng khẩn trương theo, “À cô vào ngồi chờ một lát đi, tôi phải chỉnh lại cái đã.”

“Vâng.”

Lý Bất Ngữ lót tót theo sau Thẩm Tự An đi vào phòng làm việc của anh, quan sát xung quanh. Phòng làm việc của anh cũng giống những người khác, lạnh lẽo, chán phèo, tủ hồ sơ dựa sát tường, thoạt nhìn còn làm người ta thấy ngột ngạt hơn cả phòng làm việc của lão đại.

“Uống trà không?” Thẩm Tự An không ngẩng đầu lên, vừa làm việc của mình, vừa hỏi, “Uống thì tự rót.”

Lý Bất Ngữ lắc đầu, “Em không có thói quen uống trà.”

Tiếng gõ phím của Thẩm Tự An đột ngột dừng lại, anh ngẩng lên nhìn Lý Bất Ngữ bằng ánh mắt chất vấn, hỏi: “Cô cảm thấy người có tuổi mới có thói quen uống trà à?”

“…” Lý Bất Ngữ sắp sợ muốn chết, tim đập loạn xạ không cách nào kiểm soát được, “Hở? Em không hề nói thế, sao anh lại nghĩ thế?”

“Câu cô nói là có ý này mà.”

“Không có mà, đâu có?”

Thẩm Tự An không vui, tiếp tục vùi đầu vào công việc.

Lý Bất Ngữ bị anh khiến cho không biết làm sao, chuyện gì thế này?

Tốc độ của Thẩm Tự An rất nhanh, hai phút đã chỉnh xong tư liệu phải giao cho lão đại, nhưng anh lại đổi ý, “Tài liệu này rất quan trọng, vật chứng chỉ có cái này, hay là để tôi tự tay giao cho anh ấy sẽ tốt hơn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 1449 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status