Lấy chồng quyền thế

Chương 1007 : CHẲNG TRÁCH CHỊ TƯƠNG TƯƠNG KHÔNG ĐỢI ĐƯỢC ANH (1)



Anh không nói được cảm giác rung động này có từ khi nào, nhưng anh có thể lờ mờ nói được có lẽ là khi mọi người cùng nhau ăn khuya lần đó. Anh thấy cử chỉ thân mật của cô và Trương Khai, anh nghĩ cô đã từ bỏ theo đuổi mình, chuyển sang vòng tay của Trương Khai.

Lý Bất Ngữ và Trương Khai, một người là vệ sĩ ngầm của Lâm Thiển, một người là tài xế của Lâm Thiển, ngày nào cũng làm việc với nhau, lâu ngày sinh tình cũng không có gì quá đáng.

Lúc ấy, trong lòng anh chỉ buồn bã chứ cũng không dám có hành động gì khác thường. Mãi cho đến sau này, một lần tình cờ nghe được Trương Khai xin lão đại cho nghỉ phép với lý do dẫn bạn gái về nhà thăm người thân, anh liền tưởng rằng đó là Lý Bất Ngữ một cách hiển nhiên, nhưng không dám đi kiểm chứng.

Là đội trưởng của ngành tình báo, anh vẫn luôn là nhân vật thần bí và khiến người ta kính sợ. Anh có thể điều tra được tất cả những gì anh muốn điều tra, vấn đề chỉ là thời gian dài hay ngắn.

Đám Ngụy Nam, Tống Cảnh Du và Cao Kỷ Khâm đều thích trêu đùa lẫn nhau, kể cả quân y Ninh Trí Viễn cũng sẽ nói vài chuyện cười với các anh em trong âm thầm, nhưng không ai dám trêu chọc Thẩm Tự An. Mọi người luôn có một nỗi lo lắng mơ hồ, sợ đắc tội với Thẩm Tự An thì ngày nào đó sẽ bị đào bới đến cả đồ lót cũng không còn.

Lúc Ngụy Nam còn độc thân, thỉnh thoảng mọi người sẽ trêu anh ta, nhưng Thẩm Tự An độc thân mấy năm nay, trước giờ chưa từng có ai dám nhắc đến chuyện giới thiệu đối tượng xem mắt trước mặt anh.

Thẩm Tự An là người thứ hai khiến mọi người nhìn mà khiếp sợ sau Cố Thành Kiêu.

Nhưng dù thế, Lý Bất Ngữ vẫn lao vào chỗ chết yêu anh.

Nói ra chuyện hiểu lầm này, Lý Bất Ngữ thật sự vừa bực vừa buồn cười, “Đội trưởng Thẩm, chuyện này đâu có khó điều tra? Anh buột miệng hỏi thử lão đại chẳng phải sẽ biết sao? Chỉ cần anh hỏi, nhất định lão đại sẽ nói cho anh biết, anh cũng không hiểu lầm em lâu như vậy.”

Thẩm Tự An hổ thẹn không thôi, nhưng muốn anh mở miệng thừa nhận mình hẹp hòi là chuyện không dễ dàng. Anh ấp úng hồi lâu cũng không nói ra được nửa chữ.

Lý Bất Ngữ cảm khái: “Đội trưởng Thẩm, anh đúng là nhẫn nại, chuyện này đã lâu rồi, có thể là hơn nửa năm, nếu em thay lòng thật, vậy chẳng phải chúng ta sẽ để lỡ nhau sao? Anh không thấy tiếc sao?”

“Tiếc chứ, nên anh muốn đánh cược một lần, cược xem trong lòng em còn anh không?”

“Vậy thì anh thắng rồi.”

Thẩm Tự An nghiêm mặt đắp đá lên gò má, “Ừ, lĩnh ngộ được đau biết mấy.”

“…”

“Bất Ngữ, không phải anh nhẫn nại, mà là anh…” Anh thở dài thật sâu, cuối cùng cũng nói ra nỗi băn khoăn của mình, “Anh đã qua tuổi yêu đương trai gái rồi, anh sợ em sẽ chê anh khô khan. Em còn trẻ, chưa từng yêu ai, em nên yêu một lần để trải nghiệm mùi vị tình yêu của người trẻ tuổi như các em.”



Lý Bất Ngữ tiện thể hỏi: “Anh không phải em, sao anh biết em muốn gì?”

Thẩm Tự An: “Anh sợ sau này em sẽ hối hận.”

Lý Bất Ngữ hỏi lại: “Vậy nếu em thích người khác, kết hôn sinh con với người khác, anh có hối hận không?”

Nhất thời Thẩm Tự An không trả lời được, hồi lâu sau anh mới nói ra nỗi băn khoăn của mình, “Trong ấn tượng của anh, em chỉ là một đứa trẻ con, một đứa trẻ con đột nhiên nói thích anh, anh nghĩ là em đang nói đùa. Sau này, mỗi lần chạm mặt, thấy ánh mắt vừa né tránh vừa mong đợi của em, anh luôn cảm thấy mình có tội.”

Lý Bất Ngữ: “Em chỉ ít tuổi hơn anh chứ không phải tuổi em còn nhỏ. Anh đối xử với một người lớn 26 tuổi như trẻ con, anh không cảm thấy anh buồn cười sao? Có lẽ trong lòng anh, em là một đứa trẻ con, nhưng trẻ con không có ngày lớn lên sao? Chẳng lẽ chỉ có tuổi của anh tăng lên, còn em thì không? Anh không phải ba em, sao cứ luôn nghĩ em là trẻ con vậy? Đã từng nghe ngại đối tượng già, giờ còn có vụ ngại đối tượng trẻ nữa sao?”

Mặt của Thẩm Tự An càng sưng lên, đắp đá cũng không có tác dụng mấy. Anh nhìn cô, sau đó duỗi ngón tay ra chỉ cô, “Hôm nào đó lại tranh luận với em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 1449 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status