Lấy chồng quyền thế

Chương 1016 : NGƯỜI ĐÀN ÔNG CAO TO TUẤN TÚ VÀ MỘT CÁI THÙNG (2)



Trong công viên, Thẩm Tự An và Lý Bất Ngữ ngồi ở ghế dài bên bờ hồ, ánh nắng ấm áp chiếu xuống mặt hồ, mặt hồ phản chiếu nắng vàng lấp lánh, phóng tầm mắt nhìn ra thấy rất rực rỡ.

Dù phong cảnh rất đẹp nhưng lạnh, rất lạnh.

“Có phải anh cảm lạnh rồi không?” Lý Bất Ngữ lo lắng hỏi han, “Ở đây lạnh thật đấy, hay là chúng ta tìm quán nào đó ngồi nhé?”

“Không lạnh, là anh đột nhiên hít phải hơi lạnh thôi, xin lỗi…”

Mùa đông ở thành phố B, nhiệt độ không khí đã gần như 0 độ, Thẩm Tự An đi hẹn hò với cô gái mình thầm ngưỡng mộ mà sự lựa chọn đầu tiên lại là công viên bên hồ, đúng là làm người ta khó hiểu.

Lý Bất Ngữ yếu ớt ôm lấy cơ thể mình, “Em lạnh…”

Thẩm Tự An lập tức ý thức được mình đã tính sai, bèn đứng lên cởi áo khoác ra.

“…” Anh làm gì vậy? Anh cởi áo làm gì? Anh đừng làm loạn giữa chốn đông người nhé!

Thẩm Tự An nhanh nhẹn cởi áo lông, mặc kệ Lý Bất Ngữ có đồng ý hay không, khoác luôn lên người cô, đồng thời anh còn lưu loát kéo dây kéo lên.

Lý Bất Ngữ: “…”

Áo khoác lông của Thẩm Tự An là áo khoác dài màu đen, anh mặc thì đến đầu gối, Lý Bất Ngữ mặc thì vừa to vừa rộng vừa dài tới mắt cá chân, nhìn xa xa trông như một người đàn ông cao to tuấn tú và một cái thùng đứng cạnh bờ hồ.

Một cái thùng.

Cái thùng…

Tưởng tượng rất béo chắc, nhưng hiện thực lại xương xẩu.

Lý Bất Ngữ nhìn anh chằm chằm với vẻ không vui, “Ai cần mặc áo của anh chứ?”

“Không phải em nói lạnh sao, thế này sẽ không lạnh nữa.”

“Em lạnh, nhưng em có thể chịu được.”

“Vậy cũng không thể chỉ cần phong độ không cần nhiệt độ, lạnh thì mặc nhiều áo vào, đừng chịu đựng.”

“Nhưng! Rất! Xấu!!!”

“…” Thẩm Tự An nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, dối lòng khen cô, “Sao lại thế, đáng yêu mà, ha ha ha…”

Lý Bất Ngữ lườm anh, xoay người bỏ đi, nhưng áo khoác quá dài, cô bước không được nhanh, vừa đi bước đầu tiên đã chúi người về phía trước, suýt ngã.

“Ấy…” Thẩm Tự An nhanh chóng chạy tới đỡ cô, “Sao thế? Không ấm hả?”

Lý Bất Ngữ chẳng muốn giải thích với anh, đẩy mạnh anh ra, vừa đi bước nhỏ với tốc độ nhanh, vừa đưa tay kéo dây kéo. Cô nhất định phải cởi cái áo lông xấu xí này ra.

Lý Bất Ngữ cũng là người làm việc nhanh lẹ, chưa đi được hai bước cô đã cởi áo lông ra, ném ra sau cho Thẩm Tự An, “Trả cho anh.”

Thẩm Tự An vội đuổi sát theo cô, chẳng biết cô giận điều gì. Với kinh nghiệm trước đây của anh, con gái giận thì phải dỗ, tuyệt đối không được chiến tranh lạnh, càng không được để cô ấy giận qua đêm.

“Không mặc thì không mặc, lạnh thì đi một lát, anh đi với em, đi một lát là nóng lên ngay.”

Lý Bất Ngữ dừng bước, quay đầu lại lườm Thẩm Tự An. Anh cầm áo khoác, tỏ vẻ vô tội.



Lần đầu tiên hẹn hò chính thức, chưa kịp nói mấy câu quan trọng đã xấu hổ như thế. Nói thật, Lý Bất Ngữ rất thất vọng.

Hi vọng càng nhiều, thất vọng càng lớn.

Nếu cô không thích anh thì với việc anh chọn một nơi rách nát thế này, cô không nói nhiều đã bỏ đi rồi, sau đó lập tức chặn số anh, vĩnh viễn không liên lạc nữa.

Nhưng cũng vì cô thích anh nên cô mới có thể cố ép mình hiểu rằng anh là một người không lãng mạn, cố ép mình chấp nhận anh không lãng mạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 1449 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status