Lấy chồng quyền thế

Chương 1018 : CHO BẢN THÂN MỘT CƠ HỘI (2)





Lâm Thiển cứ nhớ còn một việc vẫn chưa làm nhưng lại không nhớ nổi là việc gì. Cho đến một hôm, sau khi Nam Nam về nhà và nói rằng có một giáo viên dạy múa mới đến, cô mới sực nhớ ra mình đã quên mất việc gì.

Nhắc đến giáo viên dạy múa, cô lập tức nhớ đến chuyện của Phương Du Du. Nhớ đến Phương Du Du là nhớ ngay đến Triệu Phương Đình, sau đó tự nhiên nghĩ đến Triệu Húc Nghiêu.

Hiệu trưởng Triệu đích thân cảm ơn cô đã giới thiệu bạn gái cho Triệu Húc Nghiêu, còn nói hai người thường xuyên hẹn hò, dường như qua lại rất tốt. Nhưng cô tình cờ nhìn thấy cảnh Triệu Húc Nghiêu nắm tay một cô gái tản bộ ngoài đường, mà cô gái đó lại không phải là Phó Bạch Tuyết.

“Ôi trời, mình đúng là óc heo mà.” Lâm Thiển cốc đầu mình, vừa đi lấy di động vừa tự mắng: “Phụ nữ sinh con xong sẽ ngốc mất ba năm. Ba năm đã qua lâu rồi, sao mình vẫn chưa lấy lại đầu óc vậy?”

Cố Thành Kiêu đang ngồi trên sofa đọc tin tức qua điện thoại. Anh không ngoảnh đầu lại, chỉ tiếp lời cô, nói rằng: “Em sinh đôi, phải ngốc sáu năm.”

Đúng lúc Lâm Thiển đi ngang qua, vừa nghe thấy lời này, cô liền nhấc chân đá vào bắp chân anh.

Cố Thành Kiêu lập tức bỏ di động xuống, vươn cánh tay dài tóm lấy cô, ôm cô lên đùi mình: “Em tìm gì?”

“Điện thoại, điện thoại, điện thoại của em.”

Điện thoại của Lâm Thiển nằm ngay trên bàn trà trước sofa. Một tay Cố Thành Kiêu ôm chặt eo cô, tay kia lấy điện thoại đưa cô. “ Đây.”

“Ấy, buông em ra, em phải gọi điện.”

“Không buông, anh ôm em, có cản trở em đâu.”

Lâm Thiển không rảnh tranh cãi với Cố Thành Kiêu, cứ để mặc anh ôm. Cô nhìn đồng hồ, vội vàng gọi điện cho Phó Bạch Tuyết.

Lúc này sắc trời bên ngoài đã tối, Phó Bạch Tuyết vừa ra khỏi phòng thí nghiệm.

“Alo, Bạch Tuyết, cô đang làm gì thế?”

“Tôi vừa ra khỏi phòng thí nghiệm, chuẩn bị đi ăn cơm.”

“Mấy giờ rồi mà bây giờ mới ăn cơm?”

“Hết cách rồi, trước đây tôi thiếu quá nhiều môn, chỉ có thể bù lại từ từ. Học kỳ này gần như ngày nào tôi cũng nhốt mình trong phòng làm thí nghiệm.”

Lâm Thiển nhanh chóng vào thẳng vấn đề: “Cô và Triệu Húc Nghiêu còn liên lạc không?”



“Không, cuộc hẹn lần trước bị hủy bỏ vì anh ấy có việc đột xuất, sau này cũng không còn liên lạc nữa, sao thế?”

“Không có gì, hình như anh ấy có bạn gái rồi.”

“Đây là chuyện tốt mà, tôi thấy mừng thay cho anh ấy, thật đấy.”

“Được rồi, tôi biết cô không có cảm tình với anh ấy.”

“Ừ, có điều vẫn cảm ơn cô.”

“Cảm ơn cái gì, lần sau tôi lại giới thiệu cho cô.”

“Không cần đâu, tôi biết là cô lo cho tôi. Cô đừng lo, tôi đã vượt qua rồi. Hiện tại tôi chỉ muốn hoàn thành việc học, cố gắng dựa vào khả năng của bản thân để vào được bệnh viện tốt. Tôi không thể dựa dẫm vào ba tôi được.”

“Sức khỏe của bác sĩ Phó bây giờ thế nào rồi? Còn dì thì sao?”

“Họ đều khỏe cả, tôi cũng khỏe, cô không cần lo đâu.”

“Ừ, vậy tôi yên tâm rồi. Không còn chuyện gì nữa, cô mau đi ăn cơm đi.”

“Chờ tôi được nghỉ sẽ đến tìm cô chơi.”

“Ừ.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 1449 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status