Lấy chồng quyền thế

Chương 1041 : Chương 1041THÀ CHẾT CÒN HƠN



Lâm Thiển nghe thấy giọng nói nghẹn ngào của Nam Nam thì lập tức giật mình tỉnh lại, Nam Nam vừa thấy mẹ mở mắt thì vui đến phát khóc, nhào vào lòng mẹ, vòng tay ôm chặt lấy cổ mẹ.

“Mẹ, mẹ không chết, tốt quá rồi, nhưng mẹ à, rốt cuộc mẹ bị cháy chỗ nào vậy?”

Lâm Thiển ôm con gái, không ngừng an ủi cô bé, “Không, mẹ không bị lửa bén tới…” Cô lại nhìn sang Bắc Bắc, “Mẹ không sao, thật sự không sao.”

Nói rồi Lâm Thiển chống người ngồi dậy, bế Nam Nam lên đùi, cũng bế Bắc Bắc ngồi kế bên, “Mẹ chỉ bị bẩn chút thôi, tắm là sạch ngay, thật sự không sao.”

Nam Nam khóc hu hu, ôm lấy cổ Lâm Thiển không chịu buông, còn sờ mặt cô, “Mẹ, hôm qua mẹ với ba không về nhà, con rất lo, bà nội thức trắng cả đêm, xem tin tức cả đêm, con nghe thấy hết.”

Lâm Thiển hôn con gái. Cô chưa từng sợ chết như lúc này, cảm thấy mạng mình quá quan trọng, “Nam Nam đừng khóc, có ba bảo vệ mẹ, mẹ không sao đâu, đừng khóc được không?”

Thấy thế, Cố Thành Kiêu chỉ có thể trấn an tâm trạng của bọn nhỏ, “Nào, để ba kể với các con chuyện gì xảy ra vào hôm qua nhé, mẹ mệt lắm, cả đêm không ngủ rồi, để mẹ nghỉ ngơi nhé.”

“Em đi tắm trước đã, đến em cũng ngửi thấy mùi hôi trên người em.”

Thế là Cố Thành Kiêu đưa bọn trẻ xuống nhà, Lâm Thiển thì đi vào nhà tắm để tắm rửa.

Lúc dòng nước ấm áp chảy xuống người, cô nhắm mắt lại, không xua được hình ảnh của vụ cháy trong đầu. Không phải cô cố ý nghĩ tới, mà là cảnh tượng đó quá chấn động, khiến cô khó có thể quên được. Đám cháy dữ dội đó đuổi theo đám đông như những con sư tử đói vậy.

Mọi người hét chói tai chạy về phía sau, nhưng khói đặc cuồn cuộn nhanh hơn nhiều so với chân người, tiếng thét, tiếng la khóc, tiếng thiêu đốt, đủ âm thanh hòa vào nhau, mãi mãi cô vẫn không quên được cảnh tượng đó.

Bây giờ đã không còn đáng sợ như lúc đó, nhưng nhớ lại vẫn thấy sợ.

Lúc đó, có thể nói rạp chiếu phim là một không gian kín, hiệu quả cách âm rất tốt. Hơn nữa, ngoài đại sảnh lại ồn ào, không ai nghe được tiếng động bên trong. Nếu Lâm Thiển không kịp thời gửi tín hiệu cầu cứu ra ngoài thì e rằng bọn họ đã chết bên trong thật rồi.

Thật sự không dám nghĩ đến cảnh tượng đó.

Đột nhiên, không biết sao cô không đứng vững được, lảo đảo về trước một chút, nước của vòi hoa sen chảy vào miệng cô, cô sơ sẩy bị sặc, ho khan liên tục.

Lúc bị kẹt trong đám cháy, cô cũng ho khan liên tục vì bị sặc khói.

Lâm Thiển mở choàng mắt, chống hai tay lên tường, hít thở từng hơi. Cảnh tượng đó, âm thanh đó thật đáng sợ. Cô nghĩ đến Phan Khả Vận. Phan Khả Vận bị thiêu chết khi đang sống sờ sờ, cô khó có thể tưởng tượng được Phan Khả Vận đã sợ hãi và tuyệt vọng cỡ nào trước khi chết.

Không biết đã qua bao lâu, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa của Cố Thành Kiêu, “Thiển Thiển, em vẫn ổn chứ?”

Lâm Thiển định thần lại, “Em không sao.”

“Cần anh giúp không?”

“Không cần… em… em ổn.”

Tuy cô đáp lại nhưng Cố Thành Kiêu nghe thấy giọng cô không khỏe, thế là anh vội lấy áo choàng tắm trùm kín người cô.

Sắc mặt của Lâm Thiển thật sự rất kém, bình thường tắm nước nóng là cả mặt đều đỏ bừng, nhưng hôm nay mặt cô vẫn trắng bệch, hơn nữa môi cũng nhợt nhạt.

Cô ngẩn người ngồi trong chăn, Cố Thành Kiêu vừa lau tóc giúp cô, vừa an ủi: “Đừng sợ, đang ở nhà mình, ba mẹ, anh và con đều ở đây, em không cần sợ gì cả. Bên Cục Cảnh sát đã đồng ý cho nộp tiền bảo lãnh, có lẽ vấn đề cũng không lớn, cứ để cảnh sát điều tra chân tướng, em không cần quan tâm.”

Lâm Thiển lắc đầu, “Em không quan tâm chân tướng, nhưng em cảm thấy thế sự khó lường, nhân sinh thổn thức thôi… Đúng rồi, đã xác định danh tính của Phan Khả Vận chưa?”

“Em không cần quan tâm những việc này, ngủ một giấc trước đã.”

“Điện thoại của em đâu? Đưa điện thoại cho em.”

“…” Cố Thành Kiêu rất bất đắc dĩ, tất nhiên là anh hiểu tâm trạng của cô vào giờ phút này, “Bên anh Cả vừa truyền tin đến, pháp y khám nghiệm tử thi trong đêm, đã xác nhận là Phan Khả Vận rồi.”

Lâm Thiển nhắm chặt mắt, “Ba mẹ của cô ta đến rồi à?”

“Ừ, họ hàng nhà họ Phan đều đến, hai bác Cả nhận được tin cũng đến trong tối hôm đó, tất cả mọi người đều canh chừng ở đó… Ba mẹ của Dương Liễu Nhi cũng đến.”

“Vậy Dương Liễu Nhi thì sao?”

“Cảnh sát đã đi bắt cô ta rồi, tin rằng chẳng mấy chốc sẽ có tin tức.”

“Vậy… vậy những người khác thì sao?”

Cố Thành Kiêu thở dài, thương tiếc nói: “Những người tử vong khác đều được cấp cứu trước khi đưa tới bệnh viện, hai người tắt thở trên đường, hai người thì chết ngay khi được lôi ra khỏi đám cháy, bây giờ vẫn đang ở bệnh viện, đã sắp xếp cho người thân nhận xác rồi. Những người chết này đều là người trong quỹ từ thiện của Dương Liễu Nhi, lúc ấy bọn đó đang ở hậu trường nên không chạy thoát được, lúc chạy ra thì đã muộn. Còn có năm người bị thương nặng, trong đó có hai người là khách quý, ba người là nhân viên công tác, ba người này… có lẽ cũng tiêu rồi…”

Bất giác, trái tim Lâm Thiển đau như bị nổ tung. Cô ở trong phòng thẩm vấn cả đêm, không biết rõ tình hình của những người thương vong, chỉ biết là cuối cùng Phan Khả Vận không chạy ra được, bây giờ nghe được những tin này, cô cực kì chấn động.

Lúc xem dự án này cô đã thấy lạ rồi, nhưng cô chỉ thấy lạ là với độ nổi tiếng của Lâm Tiêu và Lam Phi Nhi, tổ chức họp fans mà còn muốn bán vé làm gì, đúng là không biết tự lượng sức, chứ không ngờ rằng Dương Liễu Nhi lại thao túng tiệc chiêu mộ quỹ từ thiện sau lưng cô. Cô và Lâm Du lén trốn trong phòng chiếu phim, khi nghe thấy câu “Tiệc chiêu mộ Quỹ từ thiện Dương Liễu” mới biết là bị lừa.

Nhưng tất cả đã muộn, chuyện xảy ra sau đó khiến cô trở tay không kịp.

Dự án là do cô nhận, kế hoạch là do cô lập, rạp chiếu phim là do cô chọn, thiết bị trang trí cũng do cô phụ trách, cô rất khó trốn tránh tội lỗi.

Lạnh. Một cơn ớn lạnh truyền từ lòng bàn chân qua tim lên thẳng đỉnh đầu. Cô không thể ngừng run rẩy, trọn năm mạng người, đó là năm người đang sống sờ sờ, còn những người bị bỏng nặng kia nữa, họ phải nhận lấy nỗi đau như cắt kia, cả cuộc đời họ bị hủy hoại rồi.

Đột nhiên, Lâm Thiển nắm lấy tay Cố Thành Kiêu, lớn tiếng hỏi: “Lâm Tiêu, chị Lâm Tiêu của em thì sao?” Cô nhớ lúc ấy Lâm Tiêu cũng ở trong hậu trường.

Cố Thành Kiêu đè tay cô lại, ổn định cảm xúc của cô, “Chị ta đang ở trong phòng hồi sức cấp cứu, diện tích bỏng cao tới 83%”



“…” Lâm Thiển hít sâu, sợ hãi hỏi: “Chết chưa?”

“Thiển Thiển, em bình tĩnh chút đi.”

“Chết chưa?” Cô lên giọng, sốt ruột muốn biết.

Chuyện này muốn giấu cũng không giấu được, Cố Thành Kiêu thở dài thật sâu, “Dù cứu được thì cuộc đời cô ta cũng tan nát, bỏng toàn thân, không chỗ nào lành lặn.”

“Mặt của chị ấy cũng bị bỏng à?”

“Ừ, tóc cũng bị cháy trụi.”

“…”

Với Lâm Tiêu mà nói, bị như thế thì thà chết còn hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 1449 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status