Lệnh truy nã đông cung: Ái phi đừng vội trốn

Chương 182: Mỹ nam



Từ Linh Đinh các ra ngoài, Thường Hy bước đi chậm rãi, trong lòng thật lâu cũng không thể bình yên lại, thế nào cũng không có nghĩ đến người đầu tiên tìm Dương tuyển thị chính là Nhị hoàng tử, điều này khiến người ta kinh hãi. Thường Hy biết ấn tượng của Tiêu Vân Triệt cho tới nay chính là người không màng quyền thế, địa vị, thế nhưng người như vậy cư nhiên đi tìm Dương tuyển thị?

Thường Hy cảm giác giống như mình đang đặt trong ngày đông giá rét, lạnh cứng cả người. Tiêu Vân Trác luôn luôn tín nhiệm Tiêu Vân Triệt, hơn nữa cũng không có nghe thấy hắn nhắc đến chuyện Tiêu Vân Triệt đi tìm Dương tuyển thị, đây giải thích cho Tiêu Vân Triệt chính là gạt Tiêu Vân Trác. Thường Hy bị giật mình, không thể tưởng tượng nổi, nhớ tới trước kia Tiêu Vân Triệt để lại cho nàng ấn tượng dịu dàng, nho nhã, trong lúc nhất thời mà cảm thấy lòng rét lạnh.

Kẻ địch cường đại đến mấy không quan hệ, chỉ sợ trong doanh mình có nội gian, đây chính là đả kích trí mạng nhất! Nhưng là Dương tuyển thị cũng chỉ nói Nhị hoàng tử tìm mình để hỏi thăm bệnh tình của Hoàng thượng, cũng muốn nàng phục vụ Hoàng thượng cho tốt, còn lại không nhiều lời.

Chính là bởi vì không nhiều lời cho nên Thường Hy mới càng phát lo lắng, cái này chứng minh Tiêu Vân Triệt là vô cùng cẩn thận. Thường Hy có chút phiền não, thuận chân thế nhưng đi tới vườn hoa phía tây.

Nơi này là địa phương tương đối xa lạ đối với Thường Hy, cũng là nơi vắng vẻ nhất trong cung. Thường Hy nhìn chung quanh không có một bóng người, trong lúc nhất thời có chút hoảng hốt, nhấc chân đi trở về. Nhưng là đi tới đi lui lại bị lạc đường, thì ra vườn hoa này là dựa theo lối cửu khúc liên hoàn mà tạo thành, đường nhỏ dày đặc, hoa cỏ um tùm, nhìn mà khiến người ta hoa mắt!

Trên trán Thường Hy nhanh chóng xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng, đều do nàng quá sơ suất, cư nhiên đi tới nơi này, vòng tới vòng lui vẫn cảm giác thấy mình trở về chỗ cũ a!

Thời điểm ban đầu lúc xây dựng cửu khúc liên hoàn chính là căn cứ vào mỗi khúc quanh đều thiết kế giống nhau. Đình các, đường mòn, hoa cỏ đều y hệt nhau, chỉ có mỗi trung tâm là khác biệt, cho nên Thường Hy mới có thể lạc đường, đưa nàng đến một địa phương mà nàng cũng không biết là ở đâu.

Thường Hy xách lên chéo quần, vừa đi vừa nhìn, hy vọng có thể đụng phải một cung nữ hoặc thái giám, tối thiểu có thể đem nàng dẫn đi ra ngoài, nhưng là càng chạy tựa hồ càng hoang vu, trên đất đều có thể tùy ý nhìn thấy được lá rụng, giống như không có người thường xuyên quét dọn. Thường Hy cảm giác mình có lẽ đang càng đi càng gần về phía tây, trong lòng càng loạn.

Đang lúc nóng nảy đột nhiên nghe được một hồi tiếng ho khan kịch liệt, giống như có thể đem tâm cũng ho ra vậy. Thường Hy nghe được mà trong lòng run lên, nhưng sau đó lại mừng, điều này chứng tỏ ở đây có người, vậy là nàng có thể đi ra ngoài.

Thường Hy theo tiếng ho khan mà tìm kiếm, mấy lần tìm sai địa phương rồi lại lộn trở về, rốt cuộc lần thứ tư đi trên một con đường nhỏ, xa xa thấy được một tòa thạch đình, trong mơ hồ lại thấy được trong thạch đình có một bóng dáng màu xám bạc.

Thường Hy vui mừng quá đỗi, bước nhanh đi tới. Người trong đình kia tựa hồ nghe được tiếng bước chân dồn dập thì xoay người lại, trong tay còn cầm một chiếc khăn trắng như tuyết bưng kín lấy miệng, trên khăn kia còn thấm đẫm màu đỏ khiến người ta kinh hãi.

Thường Hy ngẩn ngơ, nhìn thật kỹ nam tử kia. Da của hắn tái nhợt không có chút huyết sắc. Lông mày của hắn cũng không giống như nam tử bình thường, chững chạc như núi hay là mày kiếm sắc bén, lông mày của hắn có chút độ cong tạo ra cảm giác nhu nhược. Mắt không phải rất lớn nhưng có thể bắt được tâm kẻ khác, giống như chỉ cần liếc nhìn một cái là sẽ rơi thật sâu vào đó. Sống mũi rất thẳng, đôi môi cũng không quá mỏng mà có chút độ dày, tạo ra ý vị đậm đà.

Vóc người của hắn không cao lớn mà ngược lại có chút mỏng manh, chỉ sợ gió hơi lớn một chút là sẽ bị thổi đi. Một thân áo bạc chỉnh tề mặc trên người, thậm chí đai lưng cũng là nới lỏng.

Nam nhân này quá đẹp, vẻ đẹp của hắn xen lẫn cảm giác làm cho người ta thương yêu. Thường Hy đột nhiên cảm thấy nhịp tim mình đập nhanh hơn, thậm chí hai gò má có chút nóng lên, theo bản năng lui về sau một bước. Nàng đã từng gặp qua rất nhiều nam tử ưu tú, Tiêu Vân Trác lãnh ngạo, Chương Tứ Thần dịu dàng, ba vị ca ca tuấn mỹ càng không cần nói rõ ràng tỉ mỉ, nhưng là không có người nào cho Thường Hy được cảm giác giống như nam tử trước mắt này.

Ánh mắt nam nhân này không sắc bén lại khiến cho người ta bận tâm, Thường Hy vừa nhìn thấy ánh mắt ấy đã thấy tim đập nhanh, cư nhiên rất muốn đi bảo vệ hắn. Thật là một cảm giác khó có thể diễn tả! Một nữ nhân muốn đi bảo vệ một đại nam nhân, đủ để có thể thấy được nam nhân này suy yếu đến trình độ nào!

Nam tử kia vừa nhìn thấy Thường Hy, trong nháy mắt có một tia kinh ngạc, không nghĩ tới lại được gặp một nữ tử ở chỗ này. Hoa cỏ nở rộ, nắng ấm chiếu rọi, giống như tất cả đều khoác lên nàng một tầng sắc thái thần bí. Ánh mắt của nàng rất sáng, có thể sánh với ngôi sao sáng chói trên bầu trời. Lông mày nàng cong cong, giống như vành trăng non treo đầu ngọn liễu. Sống mũi rất nhỏ, chóp mũi nộn nộn vô cùng đáng yêu. Miệng của nàng cũng nhỏ, thật là môi anh đào nhất điểm hồng!

Từ trong ánh mắt của nàng, nam tử kia đọc được một tia kinh ngạc, thương tiếc… Để cho hắn có chút tức giận trong lòng, hắn không cần người thương hại, chưa bao giờ cần!

Nghĩ tới đây nam tử có chút tức giận, xoay người rời đi nhưng không ngờ tức giận lại khiến mình ho khan kịch liệt. Thường Hy chợt phục hồi lại tinh thần, xách chéo quần chạy vào trong đình, quan tâm hỏi: “Anh làm sao vậy rồi hả?”

Nam tử ho khan được một lúc mới chậm rãi dừng lại, thấy quan tâm trên mặt Thường Hy cũng không phải là giả, tựa hồ là xuất phát từ trong lòng, thần sắc lúc này mới có chút hòa hoãn, thản nhiên nói: “Không sao, đa tạ cô nương quan tâm.”

Thanh âm của hắn rất nhu, xen lẫn một khẩu âm không thuộc về nơi này. Thường Hy khẽ nhíu mày, bật thốt lên hỏi: “Anh không phải là người nơi này?”

Thần sắc nam tử kia cứng đờ, vẻ mặt nhất thời trở nên có chút sa sút tinh thần, liếc nhìn Thường Hy một cái, phòng bị nói: “Cô là ai? Cung nữ ở đâu?”

Thường Hy mặt mày khẽ cong, cười nói: “Tôi là cung nữ Đông cung, vậy anh là người nơi nào?”

Đông cung? Trong mắt của nam tử thoáng qua một tia kinh ngạc, cẩn thận suy nghĩ, ngay cả ho khan đều quên.

Thường Hy nhìn thần sắc nam tử, trong lòng khẽ động, đầu óc nhanh chóng lướt qua một tia cảm giác bắt không được. Nam tử trước mắt này tựa hồ đã nghe người khác nói qua, nhưng là nhất thời không nhớ ra được!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.8 /10 từ 11 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status