Lệnh truy nã đông cung: Ái phi đừng vội trốn

Chương 250



Nghe được lời nói của Dịch Dương, Chuyên Tôn Nhạc Đan lúc này mới yên tâm gật đầu, lại ho khan hai tiếng, đem suy nghĩ chuyển đến trên người của Tiêu Vân Trác, nhìn Dịch Dương hỏi: “Ngươi nói đến tột cùng là Tiêu Vân Trác đã đi nơi nào? Người hạ thủ là ai đây?”

Dịch Dương lắc đầu một cái nói: “Thuộc hạ cũng không biết. Mạnh Điệp Vũ chắc chắn sẽ không hạ thủ, đó là biểu ca của cô ta, cô ta cũng chưa đến nỗi vô tình như vậy. Nhạc Thanh thì khó nói. Nhạc Thanh là tử địch của chúng ta, thủ hạ của ta không biết đã chết bao nhiêu dưới tay của nàng. Coi như Nhạc Thanh muốn hạ thủ thì vị đứng sau lưng nàng ta cũng vạn vạn không đồng ý, cho nên Nhạc Thanh tuyệt đối sẽ không làm loạn. Tiêu Vân Bác lòng dạ hẹp hòi khó thành đại sự, huống chi cũng không có thế lực lớn như vậy, đoán chừng cũng không phải là hắn. Tiêu Vân Dật ngược lại còn có thể, dù sao hắn nhiều tuổi nhất, thủ hạ cũng có nền tảng. Về phần Tiêu Vân Triệt… Người này thuộc hạ nhìn không thấu, cho nên khó có thể nói chắc chắn…”

Chuyên Tôn Nhạc Đan cười lạnh một tiếng: “Tiêu Vân Triệt thật đúng là làm người ta đoán không ra. Tiêu Vân Dật có khả năng lớn một chút, nhưng vẫn chưa thể kết luận. Huống chi Tiêu Vân Trác này tâm cơ quá sâu, có đảm lược có mưu kế, thủ hạ cùng tay chân tình báo kéo dài ngàn dặm, nói hắn dễ dàng bị người khác bắt đi thật đúng là không thể tin. Nhưng hắn lại thật sự mất tích… Tiêu Vân Trác này thật đúng là khiến người ta nhìn không ra…”

Dịch Dương hừ lạnh một tiếng nói: “Tiêu Vân Trác còn chết hay đã sống không ảnh hưởng gì lớn đến chúng ta. Thiếu chủ vẫn nên ít dính vào, tránh cho rước họa vào thân!”

Chuyên Tôn Nhạc Đan gật đầu một cái, lại nghĩ đến Thường Hy, đột nhiên nói: “Cũng làm khó Thường Hy phải nghĩ ra biện pháp kia, chỉ sợ khiến nàng thất vọng rồi!”

Nói tới chỗ này Dịch Dương không thừa nhận cũng không được, Ngu Thường Hy là nữ nhân thứ hai sau Mạnh Điệp Vũ thật khiến hắn phải lau mắt mà nhìn, quả thật có chút bản lãnh. Chỉ là nếu như thật sự tính kỹ thì ban đầu khi Mạnh Điệp Vũ mới tới cũng mấy lần ăn thua thiệt trong tay Thường Hy. Cho đến bây giờ Ngu Thường Hy ít nhất cũng chưa tổn thất cái gì, càng hiếm thấy người nào như vậy. Nếu như nàng ta có thể về phe bọn họ thì tốt.

“Trận địa mà Ngu Thường Hy bày thuộc hạ đã đi nhìn rồi, là kỳ môn trận mà năm đó khi vừa xuất hiện đã gây nên một trận phong vân trên giang hồ. Chẳng lẽ Vô Thiện đại sư cùng Ngu Thường Hy có gì liên quan hay sao?” Dịch Dương nghĩ đến chuyện này liền mở miệng nói, một đôi mày rậm nhíu chặt, ngẩng đầu nhìn Chuyên Tôn Nhạc Đan: “Thiếu chủ, chúng ta tân tân khổ khổ đi tìm chân mệnh thiên nữ vẫn chưa có tin tức. Nếu như Ngu Thường Hy cùng Vô Thiện đại sư có quan hệ, chúng ta có thể từ trong miệng nàng ta biết được điều gì đó…”

Chuyên Tôn Nhạc Đan hiển nhiên bị lời này hù dọa làm cho giật mình, nhìn Dịch Dương nói: “Ngươi nói kỳ trận mà Thường Hy bày ra chính là kỳ trận năm đó Vô Thiện đại sư dùng để vây khốn Tấn vương?”

Dịch Dương gật đầu một cái nói: “Chính là nó. Nếu như trên trán của Ngu Thường Hy không có ngũ thải liên hoa, thuộc hạ còn nghĩ nàng ta chính là chân mệnh thiên nữ đâu rồi, chỉ tiếc nàng không phải.”

Chuyên Tôn Nhạc Đan cũng không nghĩ chuyện sẽ phát triển đến mức này, nhìn Dịch Dương nói: “Ngươi nhớ, tin tức này không thể để cho bất luận kẻ nào biết. Mạnh Điệp Vũ có thể không biết kỳ trận, nhưng Nhạc Thanh nhất định sẽ biết, chuyện Tấn vương bị vây khốn năm đó nàng ta có biết một chút!”

“Dù sao cũng chưa tận mắt nhìn qua, chỉ là lời đồn đãi, Nhạc Thanh cũng chưa chắc đã biết kỳ môn trận.”

“Cũng có khả năng này, nhưng cẩn thận vẫn hơn. Năm đó Mạnh Vân Ca khẩn cầu Minh tông thả Tấn vương. Giờ này ngày này, nếu như Nhạc Thanh thật sự làm tổn hại đến Tiêu Vân Trác, không biết Mạnh Vân Ca nếu còn sống sẽ có cảm nhận gì, Minh tông liệu có hối hận chuyện đã nương tay hay không?” Chuyên Tôn Nhạc Đan cười lạnh một tiếng, trong đôi mắt lại dâng lên bi thương nhàn nhạt. Bọn họ mất hứng, chẳng lẽ tại nơi xa đất khách quê người nàng sẽ cao hứng sao?

Dịch Dương thấy được vẻ mặt của Chuyên Tôn Nhạc Đan, trong lòng đau xót nói: “Thiếu chủ, ngài đừng thương tâm, mọi chuyện cũng đã qua, cần gì cứ nắm mãi không buông vậy?”

“Nàng không vui, nàng mỗi thời mỗi khắc đều không vui vẻ, ta hiểu rất rõ. Cũng chỉ vì một nam nhân, người đó có gì tốt?” Cảm xúc của Chuyên Tôn Nhạc Đan tựa hồ có chút không thể khống chế. Đã biêu nhiêu năm hắn không muốn nghĩ đến chuyện này, nhưng kèm theo việc Tiêu Vân Trác bị mất tích, những chuyện cũ mốc meo trước đây cứ thế bị lật lên.

“Thiếu chủ, có thể là chúng ta suy nghĩ quá nhiều, mọi chuyện chắc có lẽ không phức tạp như thế!” Dịch Dương khuyên can, thân thể Chuyên Tôn Nhạc Đan vốn đã không tốt, nếu như còn kích động chỉ sợ bệnh cũ lại tái phát.

“Ta dự cảm không sai, Dịch Dương! Ta cảm thấy một vài người đã không còn nhẫn nhịn được nữa, bọn họ không ngừng muốn diệt trừ Tiêu Vân Trác, còn muốn trừ luôn cả ta. Ngay cả khi ta ngàn dặm xa xôi chạy đến Đỉnh Nguyệt quốc vẫn không tránh được. Bọn họ cứ như vậy không muốn ta sống đến thế sao?” Thần sắc Chuyên Tôn Nhạc Đan tái nhợt nói, có một số việc ngươi không để ý cũng không đại biểu cho người khác không để ý.

Dịch Dương im lặng, lời nói của Chuyên Tôn Nhạc Đan hắn hiểu, cho nên hắn không cho phép bất luận kẻ nào làm tổn hại đến chủ tử của hắn.

***

Thường Hy gõ cửa nhà Liệt Phong. Chỉ thấy hắn trên tay cuốn một tầng vải trắng thật dày, một vài chỗ còn có máu rỉ ra. Liệt Phong vừa nhìn thấy Thường Hy, nhất thời kinh hãi, một tay kéo nàng đi vào, lại cẩn thận hướng nhìn bốn phía, sau khi xác định thật sự không có ai mới khép cửa lại. Cài xong chốt khóa, lúc này hắn mới nói: “Ngu thượng nghi, làm sao cô lại ăn mặc thế này? Còn nữa, tại sao lại đến nơi này?”

Thấy Liệt Phong khẩn trương, Thường Hy có chút mệt mỏi nói: “Tôi tới tìm Liệt thị vệ là thật sự có chuyện quan trọng cần giúp một tay. Tôi đã không còn biết tìm ai nữa rồi, chỉ có thể nghĩ đến huynh.”

Liệt Phong nghe đến đó thì nói: “Vào trong nhà rồi nói tiếp!”

Lần này Liệt Phong gặp Thường Hy tựa hồ không còn chút co quắp như ngày trước nữa, ngược lại sắc mặt luôn mang theo một loại lo âu. Thường Hy cũng không có phát hiện, sau khi vào phòng trong, ngồi xuống rồi mới nói: “Tôi ra ngoài tìm Thái tử gia, nhưng là không có tìm được. Có người báo cho tôi rằng Thái tử gia ở một chỗ, nhưng khi tôi đến chỗ đó thì sau khi thăm dò một chút lại thấy tin tức không khớp nhau. Biết rõ có bẫy nhưng tôi vẫn muốn đi nhìn một chút. Bất quá, tôi không biết võ công cho nên không dám đi một mình, lúc này mới tìm đến huynh, không nghĩ tới thương thế của huynh lại nghiêm trọng như vậy. Tôi vẫn là nên đi tìm người khác vậy.”

Thần sắc Liệt Phong cổ quái, còn bất an mà hướng phòng trong liếc một cái. Lần này Thường Hy phát giác, mắt không khỏi híp lại…
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.8 /10 từ 11 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status