Liệp quang (Săn đuổi ánh sáng)

Chương 58

"Ta hi vọng em có thể ở bên ta đêm nay."

Một tước vị chứ không phải là một phong hào hay một lãnh địa gì cả.

Trong vùng tinh vực này, phần lớn các quốc gia đều là chế độ quân chủ phong kiến, vì ách khống chế cố ý của kẻ thống trị nên gần nửa người dân cũng chỉ nhận được cách giáo dục cấp thấp, tỉ lệ mù chữ của vài quốc gia thậm chí còn cao tới hai phần ba nữa.

Gần như tất cả những người dân này đều sùng bái tri thức và sức mạnh, dân chúng tầng chót lại càng cảm thấy cực kỳ sợ hãi và ngóng trông tầng lớp có được đặc quyền hơn nữa.

Trong trời sao này, tước vị quý tộc là một chứng minh uy tín mạnh mẽ nhất và là thứ tượng trưng cho thân phận của người ở tầng chót của xã hội có thể đặt chân tới.

Leon có thể coi rẻ điều này nhưng nếu anh muốn đi tiếp về phía trước và hoàn thành sứ mạng của mình thì anh cần phải có một thể diện cũng như một thân phận cao quý, đáng tin cậy và được mọi người đón nhận.

Dân chúng lại có chút nhiều chuyện về yêu cầu mà vị trưởng tử của công tước đã đưa ra này.

Con riêng của thành viên trong hoàng thất gần như đầy tới mức chạy đầy trong đế đô. Khỏi nói tới bản thân Felix đã có ba đứa con riêng được thừa nhận rồi, ngay cả Raphael và Lewis mỗi người cũng có hai đứa con riêng đã được công khai nữa chứ.

Mặc dù mấy đứa con riêng nữ không thể kế thừa tước vị của cha nhưng cũng được ban cho tước vị và của cải khác. Dù có kết hôn hay làm ăn gì cũng rất được hoàng thất chăm sóc.

Mà so với đám con riêng đó, tốt xấu gì Leon vẫn là một thứ tử nghiêm chỉnh hợp pháp mà.

Thực ra trước khi cả nhà công tước Oran chuyển tới đế đô, công tước đã viết sẵn thư xin tước vị cho trưởng tử rồi. Nhưng bức thư vừa được gửi tới chỗ của Hoàng đế mà đã biến thành đá chìm biển lớn rồi, ngay cả bọt nước cũng chẳng có.

Mọi người hiểu rõ trong lòng. Hoàng đế bắt lấy chuyện này làm một nhược điểm của công tước Oran.

Mặc dù chẳng phải là chuyện lớn gì nhưng lại có thể biểu lộ quyền uy của ông —— đây là chuyện mà ông quan tâm và nóng lòng nhất sau khi bước vào độ tuổi trung và lão, thậm chí còn vượt qua cả vụ xử lý chuyện nước nữa.

Công tước Oran dường như cũng không mấy để ý tới chuyện này, cả ngày ông cứ vội vàng tầm hoan mua vui, quăng tiền khắp nơi rồi còn chơi vài trò mập mờ đến nỗi không biết chán gì với Hoàng thái tử nữa.

Nhưng chẳng ai lại nghĩ tới trưởng tử luôn thiếu kiên nhẫn cùng với một thiết lập tính cách đại thiếu gia quần áo lụa là của công tước lại chờ tiếp. Anh ném đi kịch bản, xé nát lớp ngụy trang rồi dùng cách phách lối xưa nay chưa từng lộ ra để làm nổi bật hình ảnh và tự mình tranh thủ quyền lợi cho bản thân.

Giả mạo tên tuổi để thay người vào trận, dựa vào sức của một người mà xoay chuyển cả trận đấu, đổi cơ giáp ngay tại hiện trường, đánh thức cả một Asura đã chờ thời suốt bốn nghìn năm, thậm chí còn chiến đấu quyết tử đến mức phải "tháo giáp" và cuối cùng cũng đạt được thắng lợi.

Sau đó lại còn muốn Hoàng đế cho anh một lời chắc chắn trước mặt mọi người nữa chứ.

Suốt nhiều năm Felix đăng cơ như thế vẫn chưa có ai làm ra hành vi lớn mật như thế đâu.

Trong cả sân vận động vang vọng một bầu không khí lặng im cứng ngắc đến nỗi cọt kẹt, hàng triệu đôi mắt trợn thẳng về phía đài khách quý.

Giọng nói của thong thả và trầm thấp của Hoàng đế thoáng vang lên từng chữ lần thứ hai sau một cơn lặng thinh ngắn ngủi.

"Yêu cầu của con hợp tình hợp lý, con trai của ta. Để thưởng cho con vì đã cống hiến cho đế quốc, ta trao tặng cho con danh hiệu bá tước!"

*

Mười giờ tối hôm đó. Mặc dù thi đấu đã xong nhưng buổi dạ hội vừa mới bắt đầu mà thôi.

Tối nay là ngày cuối cùng của "Ngày Quang Kỷ". Trong cả thành phố Gloria có tất cả mười buổi dạ hội cỡ lớn được tổ chức, mấy người xem có thể tham dự trong đó. Trận chè chén này sẽ chơi tới suốt đêm rồi mãi tới tận bình minh luôn.

Thực ra trong Cung Elysees trên sườn núi Vinh Quang lại là một tốp cung điện rộng rãi lộng lẫy được tạo nên bởi mấy chục tòa cung điện to nhỏ. Lúc này trong hoàng cung đã được bật đèn sáng trưng tựa như thần linh đang chiếu một viên bảo châu dạ quang xuống sườn núi vậy.

Cung Amethyst được dùng riêng cho tiệc rượu đã toàn là khách bạn, mấy vị sứ giả khách quý của các quốc gia cũng như những nhân vật nổi tiếng quyền quý của nước nhà đã tụ lại một chỗ rồi.

Bá tước Willman vừa ra lò đang bước dọc theo cung điện mái vòm hoa tuyết bằng đá để đi tới Cung Amethyst.

Thanh niên đổi bộ chiến phục dơ bẩn mà thoáng chốc đã lột xác, dung mạo và khí phách xuất chúng khiến người ta không nỡ dời tầm mắt đi nơi khác.

Tóc ngắn màu vàng được vuốt lên cẩn thận, cả người mặc lễ phục cung đình màu đen được cắt may vừa vặn, đôi ủng quân đội lóe sáng ôm lấy cẳng chân thẳng tắp, mỗi đường nét kiên cường đều dán chặt lên cơ thể khỏe mạnh của anh. Chiếc áo choàng ngắn màu đỏ tươi được thắt nghiêng trên vai, nó cũng không ngừng tung bay theo từng bước đi dũng cảm như một đốm lửa đang nhảy nhót.

Sự xuất hiện của thanh niên mang đến một cơn chấn động không nhỏ. Khách mời bên đường không nhịn được mà hỏi thăm anh, những ánh mắt kia đã hoàn toàn thống nhất thành một kiểu: tôn kính, bội phục và tò mò.

Nhóm Omega trẻ đẹp lại trực tiếp nhiệt tình hơn nữa, họ vỗ cánh cản lại bước đi của thanh niên và cố gắng giữ chân anh lại như một đám chim nhỏ đang líu ra lít ríu.

"Trận đấu hôm nay khá đặc sắc đó bá tước đại nhân!"

"Ngày mai có dự định gì không ạ?"

Leon phát hiện mình có thể tránh được nắm đấm của Crazy Shark nhưng lại không thể né được cảnh vây đuổi chặn đường của nhóm tiểu O này.

Đám công tử tiểu thư này quả nhiên chưa từng được huấn luyện theo kiểu quân sự nhưng lại có trí thông minh trời cho và khả năng học không cần người dạy, theo đuổi đánh chùm vậy mà cũng làm tới mức suôn sẻ như vậy, cả đám hợp tác chẳng để lại kẽ hở nào hết. Trận pháp mà trường quân đội dạy chắc cũng không hoàn mỹ như họ được đâu.

"Ngài nghĩ thế nào về chuyện vào trận thay Brandon vậy?"

"Ngài sẽ tiếp tục tham gia thi đấu cơ giáp du chiến chứ?"

Nhưng Leon căn bản cũng không cần phải trả lời bất cứ vấn đề nào cả. Đám Omega này tự hỏi tự đáp luôn, họ vây quanh anh và thảo luận một cách hưng phấn. Có vài người trong đám bọn họ từng gặp mặt theo kiểu xã giao với Leon, thậm chí còn xem thường mà liếc mắt nhìn anh một cái nữa.

"Quấy rầy chút nhé." Giọng nói thô ráp của Crazy Shark vang tới từ sau đám người.

Nhóm tiểu O mặt mày tái mét mà cùng nhau lùi ra thật xa, trông bộ dáng sợ hãi như mấy bé cá nhỏ khi gặp phải một con cá mập trắng to đùng.

Crazy Shark là một vị nam sĩ đã kết hôn, gã cũng không thèm nhìn tới đám Omega đó mà chỉ nhanh chân đi tới trước mặt Leon thôi.

Hai đối thủ trên trường đấu lặng lẽ đối mặt với nhau. Khí thế của người lớn tuổi trông hung hăng, dù là bộ âu phục thẳng tắp trên người cũng không giấu nổi. Người còn trẻ thì lại bình tĩnh và lạnh nhạt, bộ hoa phục trên người tô điểm thêm cho vẻ quý công tử thịt tươi nhanh nhẹn.

Bỗng nhiên, Crazy Shark nhếch miệng mỉm cười và đưa tay ra với Leon: "Cuộc tranh tài kia rất đã nghiền đấy!"

Leon cũng bày ra một nụ cười lười biếng và bắt tay với gã: "Rất may mắn khi được học hỏi từ ngài ạ, Sir Nevster."

"À, gọi ta là Crazy Shark là được rồi." Tiếng cười của Crazy Shark nghe vào rất dũng cảm, đặt một cánh tay lên vai của Leon rồi ôm lấy cổ anh như đã quen lắm vậy.

"Vậy thì hơi thất lễ rồi." Bá tước đại nhân vừa lên chức đã bày ra vẻ khách khí, "Gọi theo dòng họ là lễ tiết của nước ta."

Crazy Shark: "Vậy hả? Tên gọi đầy đủ của ta là Viktor Eugene Ekatelowski Polva Nevster."

Leon: "..."

"Vậy nên vẫn gọi ta Crazy Shark là được rồi nhé!" Crazy Shark cười ha ha, vỗ mạnh lên lưng Leon, suýt nữa đã đuổi nội thương của anh ra ngoài luôn rồi.

Tiếng cười hung ác mà chất phác và tin tức tố dày đặc trên người mang theo ý tứ tấn công tỏa ra xung quanh của gã đuổi đám tiểu O ở bên cạnh xa tới tận mười mét.

"Ngươi là một tuyển thủ vật lộn rất có tương lai đó." Crazy Shark bình tĩnh xem xét, "Ta đã từng đánh WWE trong cả tinh tế nhiều năm như vậy nhưng từ trước tới nay cũng chưa gặp được một chiếc mầm tốt hơn ngươi. Sau này chúng ta phải so tài thêm với nhau chút nữa nhé."

"Có thể học hỏi từ một vị tiền bối với kinh nghiệm phong phú như ngài là niềm vinh hạnh của ta." Leon nói một cách khiêm tốn.

"Đi tới phòng dạ tiệc cùng nhau đi." Crazy Shark kề vai sát cánh với anh, "Nghe bảo Hoàng đế của các ngươi đem hết đống rượu tốt đã cất ra đó..."

"Xin lỗi." Leon lễ phép từ chối khéo léo, "Ta nghĩ ta phải đi trước rồi."

"Bỏ qua bữa tiệc long trọng như vậy à?" Crazy Shark kinh ngạc, "Nghe nói đêm nay còn có bắn pháo hoa khắp thành phố nữa mà, suối phun trên thảm cỏ trong hoàng cung là chỗ ngắm tốt nhất đấy."

"Thật sự rất xin lỗi ạ." Ánh mắt của Leon tìm tới một đầu khác của hành lang và cố định trên một vệt bóng người màu trắng.

"Omega của ta đang chờ ta." Anh thấp giọng nói, quanh quẩn giữa mấy từ bình thản là những sợi tơ tình cảm.

*

Ian cũng đã tắm và thay đồ này nọ xong, hắn mặc một chiếc áo choàng trắng như tuyết thường dành cho mấy dịp lễ trang trọng, đeo ký hiệu Thánh quang, trang nghiêm và tỉ mỉ.

Dưới ánh đèn hành lang sáng ngời, gò má điềm tĩnh của cha xứ trẻ trông tuấn tú xinh đẹp, đường nét gầnn hư hoàn mỹ không có tỳ vết. Ánh đèn làm cho khuôn mặt, áo choàng và tất cả mọi thứ của hắn đều phát sáng lên hết.

Làm một vị khách quý nổi tiếng sắm vai cực hay trên sàn thi đấu, Ian rất vinh hạnh được mời dự buổi dạ hội ở hoàng cung tối nay. Hắn vừa theo vài tên nhân sĩ tôn giáo đi gặp Felix IV.

Tất cả mọi người không cần nói mà cũng biết là đang thấy hơi thất vọng vì người tinh mắt cũng nhìn ra trạng thái tinh thần của Hoàng đế không được tốt cho lắm nên ông mới bày ra vẻ cực kỳ mất tập trung đối với bọn họ như thế.

Lúc Felix gọi Ian đi vào hành lễ, ông hỏi thêm một câu: "Cậu đã kêu gọi Thánh quang lần thứ hai phải không cha xứ?

Ian đã sớm chuẩn bị kỹ càng, hắn trả lời một cách bình tĩnh: "Thánh quang là ân phúc mà Thần ban tặng, chỉ có Thần ban cho đám chúng ta chứ không có vụ chúng ta kêu gọi được nó xuống đây đâu ạ. Mà tôi lại không phải là Thần, thưa bệ hạ, tôi chỉ là một kẻ phụng Thần thấp kém nhưng lại thành kính thôi ạ."

Hoàng đế dường như đang mỉm cười: "Vậy thì mong rằng cậu vẫn sẽ có thể luôn luôn thành kính nhé."

Ian đứng trong hành lang nhìn đồng nghiệp bàn luận về lời đồn Hoàng đế đã bị bệnh nhưng chẳng thể nghe lọt tai được chữ nào hết.

Mà lúc một ánh mắt rơi trên người hắn, con tim mỏng manh của hắn dường như khẽ run lên, hắn cảm nhận được điều này ngay tức thì.

Hắn quay đầu nhìn về phía đối diện hành lang. Dưới ánh đèn là một thanh niên đang đứng với một tư thế oai hùng mạnh mẽ và mái tóc vàng đang lấp lóe sáng lên.

Hai người đứng cách nhau khoảng mấy chục thước mà nhìn đối phương, ánh mắt nối thành một sợi dây mềm mại. Đối diện một lúc, họ không hẹn mà cùng đi ra ngoài hành lang và rời khỏi đám người.

Leon đạp lên thảm cỏ mềm, cách nện bước nhàn nhã và lười biếng, anh đi tới trước mặt Ian.

"Bá tước Willman." Ian cười đến mức sâu xa, "Thế nào? Thấy thỏa mãn vì mình đã thắng chưa?"

"Cho đến trước mắt thì tất cả đã như ta mong muốn rồi." Hai tay của Leon đút vào trong túi, vẻ mặt không mấy tập trung, "Nhưng ta cho rằng chỉ sẽ là một cái danh hiệu nam tước thôi. Bây giờ thấy còn hơi ngạc nhiên đây."

Đa số con cái của thái tử và hoàng tử toàn là bá tước hết, còn con cái của công tước thì phần lớn đều là nam tước. Hôm nay Felix bệ hạ ban thưởng như thế khiến rất nhiều người đều bảo ông cực kỳ ngưỡng mộ cả nhà công tước, ngay cả thứ trưởng tử cũng ban danh bá tước, nghe đâu lãnh địa còn cực kỳ bao la và giàu có nữa chứ.

"Ta thật sự mừng thay cho con đó Leon!" Ian xúc động thở dài, "Đây là thứ mà con nên có được từ lâu rồi. Dưới cái nhìn của ta, con càng cao quý và nỗ lực hơn phần lớn bọn họ nữa. Tất cả mọi thứ con có được hôm nay đều là danh chí thực quy hết."

*danh chí thực quy: 名至实归 – danh đến thực về, nôm na là có thành tích thật sự thì danh tiếng sẽ tới/thanh danh căn cứ vào thành tích thật.

"Mà nếu không có em, ta căn bản cũng không chiếm được tất cả những thứ này." Leon đến gần một bước, gần như dính chặt lên cơ thể của Ian, "Ta sẽ cảm thấy được ngay... nguồn sức mạnh kia."

Cơ thể của Ian không khỏi cứng đờ.

"Là em sao?" Leon cúi đầu, miệng sắp dán lên lỗ tai của Ian, " Em đã gọi "Asura" tới cho ta, có đúng không? Cũng giống như năm đó ở trong biển sâu vậy."

Cuống họng của Ian lạnh lẽo, bóng đêm vui mừng cũng đủ tối để che đi vẻ thất thố trên mặt hắn. Nhưng hắn lại không biết là lúc mình căng thẳng, tin tức tố sẽ bị chấn động, tất cả đều chạy không khỏi chiếc mũi của tên Alpha trước mắt này.

Asura đã biến thành huy chương, lúc này nó đang nằm ở trước ngực Leon.

Tựa như đã được đánh bóng lại lần thứ, huy chương bạc sậm hình tròn lóe lên nhưng lại không thấy được nửa tia u ám nào hết. Miếng ngọc bích màu xanh băng lớn bằng đầu ngón tay nằm ở chính giữa trong suốt óng ánh như đã phất đi bụi bặm, trong tinh thể mơ hồ còn có một tia sáng màu xanh đang dạo chơi nữa.

Asura cũng không phải là cơ giáp phổ thông, nó là một chiến giáp được chứng nhận sinh vật, cả đời chỉ có một chủ nhân mà thôi. Sau khi chủ nhân Bled Coleman của nó qua đời, con cháu đời hai và đời ba của Bled vẫn có thể miễn cưỡng khởi động nó nhưng lại không thể nào điều khiển nó.

Đợi tới lúc thành viên dòng chính cuối cùng của đời thứ ba qua đời, Asura cũng hoàn toàn hôn mê và cuối cùng cũng không còn bị đánh thức nữa —— mãi đến tận ngày hôm nay của bốn nghìn năm sau ấy.

Cho nên sau khi trao tặng tước vị xong, Leon đã trả Asura lại cho Felix IV. Nhưng Hoàng đế lại làm ra một chuyện mở hẳn tầm mắt của mọi con cháu: Ông ban Asura cho Leon.

"Nó chọn con." Hoàng đế nói một cách nghiêm túc, "Một chiếc chiến giáp chọn chủ nhân mới của nó. Vậy thì cũng không có bất cứ sức mạnh nào có thể tách họ ra được hết. Nó thuộc về con, người trẻ tuổi."

Leon nói với Ian: "Vào lúc ấy khi em nằm nhoài trước ngực ta cầu xin thần linh phù hộ, ta đã cảm nhận được cơn chấn động đó. Xa xa có một thứ gì đó đang phối hợp chặt chẽ với linh hồn của ta. Cảm giác đó lại giống như một tia sáng ấm áp từ trên người em vọt tới trên người ta, khiến ta có được một loại sức mạnh thần kỳ nào đó để xây dựng sự gắn liền với Asura."

Ian không nói gì.

"Em không cần nói gì hết cả Ian." Leon tóm được cái tay lạnh lẽo của Ian, hai tay hắn khép lại trong lòng bàn tay ấm áp của anh, "Ta biết bọn họ đều cảm thấy mấy lời đồn này nọ về em chỉ là mánh khóe để em tự nâng cao giá trị bản thân lên thôi. Ta cũng biết em cố ý khiến bọn họ hiểu lầm như thế. Nhưng dù em có lựa chọn che giấu bản thân vì lý do gì đi chăng nữa, ta vẫn tin em. Ta tin em, Ian!"

Ian cúi thấp đầu, khuôn mặt giấu trong bóng tối, đằng sau chiếc cổ thon dài lộ ra một đoạn da thịt trắng như tuyết, trông hắn thành kính mà lại dịu ngoan.

"Ta hợp tác với các con cũng không chỉ là để thoát khỏi vận mệnh làm quân cờ cho Tổng giáo chủ Hạ Lợi đâu. Ta cũng có hoài bão và lý tưởng của bản thân mình, nhưng ta cần phải mượn sức mạnh của các con mới có thể đạt được chúng. Chúng ta trợ giúp lẫn nhau thì cũng đạt được thứ mà mình muốn có cùng nhau thôi."

"Chúng ta không chỉ là đồng minh, Leon." Ian ngẩng đầu nhìn về phía Leon, "Leon, ta cảm thấy Thần đã đưa ta đến bên cạnh con để ta bảo vệ con trưởng thành. Cho nên, bảo vệ con là sứ mạng của ta."

"Nói mới nhớ, trong ngôn ngữ cổ xưa, cái tên "Ian" này quả thật có nghĩa là "lễ vật đến từ Thần"." Leon nghĩ tới điều gì đó, anh nói rất có cảm xúc, "Vậy chắc em là món lễ vật tốt nhất mà ta đã nhận được đời này đấy."

"Một phần đặc sắc trong cuộc đời của con chỉ mới bắt đầu thôi." Ian nói, "Từ tối nay trở đi, cuộc đời của con cũng sẽ thay đổi hoàn toàn luôn. Con sẽ gặp phải nhiều người và chuyện tuyệt vời hơn nữa. Có khi những món lễ vật tốt hơn vẫn đang chờ con ở đằng trước đấy."

Leon phản đối nhưng anh sẽ không tranh luận với Ian đâu.

"Phải rồi," Ian bảo, "Ta vẫn nhớ mình nợ con một tâm nguyện."

"Ta còn tưởng rằng em sẽ không nhắc tới nữa đó." Leon chợt tỉnh táo lại, đắc ý tới mức lắc lắc cái đuôi, "Nhưng ta nhớ có người nào đó khóc sướt mướt trên sàn thi đấu rồi nói cái gì cũng cho ta hết ấy."

"Nhưng ta bảo là nếu con chịu từ bỏ chiến đấu thì cái gì ta cũng đồng ý với con hết." Ian lập tức phản bác, "Mà hiển nhiên con không hề từ bỏ nhé."

Leon ngây người, lúc bấy giờ mới thấy không ổn, nhưng cũng đã muộn rồi.

"Cho nên," Ian xảo quyệt thoáng nhướn mi lên, "Có tâm nguyện gì thì đừng có ngại mà cứ nói ra trước nhé. Ta sẽ căn cứ vào tình huống để thỏa mãn con, đại nhân của ta ơi."

Bốn chữ "đại nhân của ta" này uốn lưỡi thoát ra từ đôi môi ôn nhuận đó của cha xứ, nó mang theo một ý cười đẹp đẽ, vuốt nhẹ Leon chút thôi mà cả người anh đã nóng lên, trái tim đột ngột đập nhanh khủng khiếp.

Leon rũ hai mắt xuống, cầm lấy những ngón tay thon dài trắng nõn của Ian mà nhẹ nhàng xoa nắn, đầu ngón tay quấn lấy nhau. Có lẽ lực chú ý của cha xứ toàn nằm trên chuyện ước nguyện nên không có cảm giác gì đối với động tác ám muội này.

"Thực ra cũng rất đơn giản." Leon mỉm cười với Ian, "Ta hi vọng em có thể ở bên ta đêm nay."
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status