Liêu vương phi

Quyển 14 - Chương 4: Chinh chiến

Bờ cát bụi cỏ nối tiếp bầu trời

Lộ trình mờ mịt, trải qua  bao hưng thịnh và diệt vong

Sóng gió trước kia đã luyện ra cốt khí như sương

Anh hùng thiên cổ để thành công phải trải qua bao cảm khái, lừa dối và bi thương

Thiếu niên cố ý làm gián điệp, cắt tai Vương,quét sa trường

Khua mái chèo giữa dòng lại nhớ lệ thấm ướt áo

Ước muốn đứng trên đỉnh cao trị thiên hạ, lại để sai lầm buộc phải rời xa,trống rỗng, buồn rầu nhìn lại, suy nghĩ mông lung

☆☆☆☆☆☆☆☆

Bờ cát phẳng không dấu vết, không một người. Nước sông chảy ngang thắt lưng, dãy núi xa xa nối tiếp nhau . Tối tăm, bi thương, tiều tụy . Gió đã hong khô ánh dương còn sót lại. Khóm cây đứt đoạn, khô nước , run sợ trước sương giá. Chim bay chẳng được, thú vật lạc bầy.

Chiến sự khẩn cấp, mây đen bao phủ, dường như chúng muốn đè sập bầu trời, các binh sĩ mặc giáp sắt bị ánh mặt trời hắt vào loé ra kim quang chói mắt.

Quân đội Hách Lạp tiến thẳng đến biên giới, Trường Giang và Hoàng Hà đã bị ngăn cách, mà Da Luật Ngạn Thác đã tự mình thống lĩnh binh sĩ tiến hành đóng quân, chuẩn bị chiến tranh.

Trong Quân doanh…

“Báo cáo…”Một thị vệ truyền lệnh chạy vào trong trướng của Da Luật Ngạn Thác.

Bọn họ đang ở trong trướng nghiên cứu địa hình và đề ra chiến thuật.

“Có chuyện gì?”

Da Luật Ngạn Thác ngồi ngay ngắn, vững vàng  trên ghế, khuôn mặt thể hiện rõ sự kiêu ngạo, điên cuồng và  tự tin.

“Bẩm Vương thượng, Hách Lạp Vương dẫn một nghìn kị binh ăn mặc đơn giản đến cửa thành cầu kiến, đích thân hạ chiến thư!”

“Tới rất đúng lúc!” Da Luật Ngạn Thác cũng muốn tốc chiến tốc thắng!

Lúc đánh nước Bột Hải, hắn chỉ dùng thời gian không đến một tháng để dành thắng lợi, hôm nay một gia tộc Hách Lạp nho nhỏ,đương nhiên hắn sẽ không để vào mắt.

Cửa thành chậm rãi mở ra, phát ra âm thanh boong boong.

Một con chiến mã vững vàng đi ra khỏi cửa thành, mà ngồi trên chiến mã là Đông Lâm Vương Da Luật Ngạn Thác mặc một bộ áo giáp lạnh lẽo.

Hắn cao cao tại thượng, dung nhan tuấn mỹ tản ra khí phách mạnh mẽ, hai khóe môi mỏng nhẹ nhàng giương lên, đôi mắt như chim ưng đầy cương quyết nhìn cửa thành nơi Hách Lạp Vương cùng một nghìn kỵ binh đang đứng, cả người hắn đều tràn ngập khí thế quân vương đầy cao ngạo.

“Đông Lâm Vương không hổ danh là “Chiến Thần”, chỉ cần khí thế đó cũng đủ đánh bại một đội quân!” Hách Lạp Vương cao giọng nói, trên mặt hắn chỉ có sự tham lam muốn giành lấy lãnh thổ, không có chút sự đau thương khi công chúa chết đi.

Thật ra như lời của Da Luật Ngạn Thác, trong mắt Hách Lạp Vương chỉ có cường quyền, tài phú và sự cao quý, còn tất cả những việc hay người khác đối với hắn đều chỉ dùng để lợi dụng leo lên cao.

“Hách Lạp Vương cũng không đơn giản, trong khoảng thời gian hai ngày lại có thể liên tiếp chấp nhận sự đau thương với cái chết của công chúa, riêng điểm này đã khiến bản vương bội phục!” Da Luật Ngạn Thác nhìn như không có gì nhưng thực ra đang rất tức giận.

“Hãy bớt nói nhảm đi! Đón lấy…” Hách Lạp Vương thực sự không muốn cùng Da Luật Ngạn Thác  lãng phí nước bọt ở đây, vì vậy hắn đã chuẩn bị tốt chiến thư ném về phía nam tử đối diện.

Da Luật Ngạn Thác giơ bàn tay to của mình lên vững vàng tiếp được chiến thư, hắn lập tức đưa tay về phía sau, binh sĩ ở phía sau nhận lấy chiến thư.

“Người đâu, chuẩn bị rượu!” Da Luật Ngạn Thác rống to một tiếng.

Vài tên thị vệ phía sau lập tức đem một bình rượu tốt trình lên.

Hách Lạp Vương cầm chén rượu trong tay, cuồng ngạo nói: “Nghe nói Đông Lâm Vương từ nhỏ đã am hiểu chiến trường, lão phu thật sự rất bội phục, nhưng sau chén rượu này, ngươi với ta sẽ là kẻ địch, mà lão phu cũng sẽ là người kết thúc lịch sử chưa bao giờ bại trận của ngươi trong vòng hai ngày!”

Ngay sau đó, hắn ngửa cổ uống cạn rượu.

Da Luật Ngạn Thác cười lạnh một tiếng, không nói hai lời, uống một hơi cạn sạch nói: “Bản vương chinh chiến sa trường nhiều năm, đánh bại vô số quốc gia, chưa bao giờ gặp đối thủ, chỉ bằng một Hách Lạp Vương nho nhỏ, cùng 10 vạn tiểu binh đã nghĩ  có thể hù dọa được bản vương? Quả thực đáng chê cười, bản vương cũng muốn nhìn xem một Hách Lạp Vương nhỏ nhoi như ngươi trong hai ngày làm sao có thể đánh hạ biên giới!”

Ngay sau đó, bàn tay to vung lên, chén rượu vỡ vụn.

“Trên sa trường, ta thật mỏi mắt mong chờ, tạm biệt!” Da Luật Ngạn Thác lạnh lùng nói , dùng tay lôi mạnh dây cương, quay người trở lại cửa thành.

Sắc mặt Hách Lạp Vương trở nên rất khó coi, hắn nhìn về phía đội quân đang chậm rãi tiến lên, nói: “Vốn nghe Đông Lâm Vương chỉ mang có hơn 5 vạn binh sĩ, xem ra ngươi cũng quá tự cao tự đại rồi!”

Đôi mắt Hách Lạp vương hiện lên sự âm u, lạnh lẽo và tàn bạo: “Lão phu không tin Đông Lâm Vương thực sự là ‘Chiến Thần’ chuyển thế, hắn nhất đinh sẽ có điểm yếu , phái người theo dõi hắn!”

“Rõ!”

☆☆☆☆☆☆☆☆

Da Luật Ngạn Thác không chỉ có lực công kích mạnh như vũ bảo trên chiến trường khiến kẻ khác nghe tin đã sợ mất mật, hơn nữa hắn còn dụng binh như thần, đây là việc toàn bộ Khiết Đan đều biết.

Một tiếng kèn lệnh, hai bên chính thức giao chiến.

Hai bên lấy Trường Giang và Hoàng Hà làm ranh giới, sắp xếp binh lính.

Da Luật Ngạn Thác lệnh cho Khiêm Ngạo chia binh sĩ đang nghỉ làm hai đường tiến về phía Nam. Một tiểu binh tiên phong đi về phía đông, Da Luật Ngạn Thác tự mình dẫn một vạn đại quân đi phía sau yểm trợ, phối hợp tác chiến hai nơi.

Dưới nắng hè chói chang, hai đội binh mã phân thành hai bên trái phải, giằng co lẫn nhau. Binh lính đều đủ sĩ khí, sẵn sàng liều chết.

Theo tiếng trống vang vọng, binh lính bắt đầu xông lên phía trước liều chết.

Chiến sĩ chĩa giáo dài về phía tim của địch, trường kiếm thì hướng về phía đầu địch, những cung thủ thì bắn tên như mưa từ trên xuống. Trên chiến trường binh lính theo mưa tên mà ngã xuống nhiều vô kể.

Trong nhất thời, máu tươi của các binh sĩ chảy xuống, hội tụ thành một dòng sông máu, chảy xuôi trên chiến trường . Trên thi thể của các binh sĩ đều có giáo mác ngang dọc.

“Chặt đứt lương thảo!” Da Luật Ngạn Thác ra lệnh, sau đó cắt đứt đoạn đường phía sau!Da Luật Ngạn Thác lợi dụng ưu thế của kỵ binh, dứt khoát kiên quyết chặt đứt lương thảo phía sau của quân đội Hách Lạp, sau đó , tự mình dẫn những binh sĩ khỏe mạnh nhất tiến thẳng vào phòng tuyến của Trường Giang và Hoàng Hà, một đường giết sạch địch, khí thế vạn quân không ai có thể ngăn, hắn đi đến đâu tiếng kêu than dậy khắp trời đất, trên đất toàn các phần tay chân còn sót lại.

Giao chiến hơn trăm hiệp, gia tộc Hách Lạp tộc đương nhiên bị rơi vào thế bất lợi, tuy là mười vạn đại quân nhưng lại không địch lại binh đoàn cường hãn mà Da Luật Ngạn Thác tự mình huấn luyện, vừa đánh vừa lui, đã phải lùi lại trăm dặm Trường Giang và Hoàng Hà, chiến đấu nửa ngày, song phương đều bị tổn hại rất nhiều.

Ban đêm, Da Luật Ngạn Thác tự mình đến quân doanh của đại quân, nơi đây đang sáng như ban ngày, cuộc chiến chỉ diễn ra trong một ngày ngắn ngủi đã khiến cho Hách Lạp Vương liên tục tháo chạy, đây thực sự là chuyện vui.

Trong quân doanh hương thịt quay bay khắp nơi, hương rượu trong không khí tràn ngập, người Khiết Đan luôn luôn uống rượu ngụm lớn, ăn thịt miếng to, rất có phong vị nam tử phương Bắc, không câu nệ nên đương nhiên rất đẹp trai, rất có khí thế.

Da Luật Ngạn Thác trở lại trướng rất sớm, trướng của hắn được bày biện y như con người hắn, nhanh nhẹn và vô cùng dũng mãnh.

Bàn tay cầm túi hương tinh xảo đưa lên mũi ngửi qua một chút, dường như hương thơm đang quanh quẩn trong lồng ngực.

Những đường nét trên gương mặt cương nghị dần trở nên nhu hòa, hắn lấy một đoạn tóc đen khẽ quấn trên ngón tay thô, dung nhan tuyệt mỹ của Tần Lạc Y như lại hiện lên trước mắt hắn.

“Y nhi. . .” Trong thanh âm trầm thấp của Da Luật Ngạn Thác có sự nhớ nhung.

Hắn bỗng nhớ tới lần đầu tiên gặp nàng, cũng ở trên sa trường, cũng ở trong quân trướng, nàng là một mỹ nhân rung động lòng người, không khỏi kích thích ham muốn chiếm giữ nàng trong cơ thể hắn bừng bừng phấn chấn.

Hắn muốn nàng, hay đơn giản, chỉ cần hắn muốn, nàng nhất định thuộc về hắn, không phải sao?

Đôi môi mỏng của Da Luật Ngạn Thác dần dần hiện ra chút ấm áp, dáng vẻ tươi cười, từ khi có Y Nhi hắn mới biết thế gian thật sự có rất nhiều điều tốt đẹp.

“Đang suy nghĩ cái gì vậy? Binh lính đêm nay đều vô cùng cao hứng!” Khiêm Ngạo vén màng trướng lên, thấy vẻ mặt nhu tình của Da Luật Ngạn Thác, chế nhạo nói.

Từ nhỏ hắn đã cùng Da Luật Ngạn Thác lớn lên nên Khiêm Ngạo luôn không cần chú ý lễ tiết, mà Da Luật Ngạn Thác đương nhiên cũng sẽ không xoi mói điểm ấy.

“Hách Lạp Vương có động tĩnh gì không?” Da Luật Ngạn Thác chậm rãi cất hương túi đi, nói.

Khiêm Ngạo nhàn nhã như đi chơi, ngồi thư thái trên tấm da cừu, gương mặt tuấn dật vẽ một nụ cười khẽ: “Hẳn đang bố trí lại một lần nữa, ngày hôm nay đánh một trận, quân đội của hắn bị chết hơn nửa, hầu như quân lính đã tan rã!”

Đến bây giờ hắn đã hoàn toàn bội phục chí khí của Hách Lạp Vương, có lẽ hắn ta đã quá đề cao mình, lại dám hạ chiến thư với Đông Lâm Vương, quả thực là tự rước lấy nhục.

Da Luật Ngạn Thác mạnh mẽ đổ chén rượu xuống đất, gật đầu nói rằng: “Ngày mai, khi vào cuộc chiến, lệnh cho hai Tả Hữu tướng bày trận như cánh hạc, để ngừa quân địch biến hoá!”

Khiêm Ngạo nghe xong liên tục gật đầu.

Sở dĩ họ gọi là trận cánh hạc là vì đại tướng ở vụ trí trung tâm, với trọng binh vây xung quanh bảo hộ, tả hữu hai bên như hai cánh hạc mở rộng, đúng là một trận hình đủ loại công thủ.

Trận cánh hạc yêu cầu đại tướng phải có năng lực chỉ huy cùng sự ứng biến cao, hai cánh đóng mở tự nhiên, vừa dùng để sao chép quân địch hai bên, lại có khả năng hợp lực tiến công hướng tới trận hình trận hình trung bộ của địch, đại tướng bày trận nghiêm ngặt, phòng ngừa bị địch đột phá. Hai cánh chạy linh hoạt, tỉ mỉ  ợp tác, công kích mãnh liệt.

Quả thật đã che đậy điểm yếu một cách hoàn hảo.

Quân trướng bên đối diện Trường Giang và Hoàng Hà, lại là một hoàn cảnh khác.

“Rầm!” Hách Lạp Vương vỗ bàn nhảy dựng lên, hôm nay khi giao chiến sĩ khí đã giảm nhiều, không chỉ bị Da Luật Ngạn Thác tự mình dẫn đại quân làm cho hắn liên tiếp đại bại, còn bị chặt đứt lương thảo, nếu như giao chiến nhiều ngày lương thảo nhất định sẽ thiếu hụt.

Đoạn đường sau đó lại bị Hưu Ca tự mình dẫn theo đại quân phá hỏng, không có cách nào vận chuyển lương thảo.

Vốn nghe Đông Lâm Vương là ma quỷ đầu thai nên mới bị gọi là ‘Chiến Thần’, từ nhỏ đã muốn khuấy đảo chiến tranh, hủy hoại thế gian, mỗi nơi mà hắn đi qua, tuyệt đối không nơi nào thoát khỏi cảnh máu tanh và thảm bại.

Từng địa phương, nơi nơi đều lưu truyền về những trận chiến của Đông Lâm Vương khiến người người sợ mất hồn mất vía.

Nhưng mà lúc đầu, Hách Lạp Vương này chỉ cười nhạt khi nghe những lời đồn ấy, trong mắt hắn, dù kinh nghiệm sa trường của Da Luật Ngạn Thác nhiều hơn nữa thì hắn cũng chỉ là thanh niên mới 28 tuổi.

Trên đời này có ai mà không phải do cha mẹ sinh ra? Chỉ cần là người có máu và thịt, thì có việc gì phải sợ. Cho dù Da Luật Ngạn Thác có chiến đấu tốt, có thích máu, thì vẫn chỉ là người bình thường, sau một hồi chảy máu cũng sẽ chết như con người.

Nhưng ngày hôm nay, nhìn thấy Da Luật Ngạn Thác chinh chiến sa trường, ánh mắt kia tràn ngập sự cướp đoạt của ma quỷ, căn bản đó không phải con người.

Chưa bao giờ cùng Da Luật Ngạn Thác giao chiến nên Hách Lạp Vương không khỏi cảm thấy run sợ.

“Vương thượng, quân sư, chúng ta nên làm thế nào cho phải?” Một gã chủ tướng lo lắng hỏi, ngày hôm nay hắn tự mình dẫn đại quân nhưng lại thương vong quá nửa, từ trước đến nay hắn chưa từng nhìn thấy đại quân ma quỷ nào giống như của Da Luật Ngạn Thác.

Hách Lạp Vương mạnh mẽ nắm chặt tay, không thể thua, tuyệt đối không thể thua.

Trong lúc tất cả mọi người mặt ủ mày chau, một gã lính liên lạc đi vào trong quân trướng.

“Có chuyện gì?” Hách Lạp vương lớn tiếng hỏi.

“Bẩm Vương thượng, ngoài trướng có một nữ tử yêu cầu gặp người!” Tiểu thị vệ nói.

“Nữ tử? Người phương nào?” Hách Lạp Vương nhíu mày, quân sư, chủ tướng ba người nhìn nhau.

“Bẩm… tiểu nhân không biết, vị nữ tử kia không chịu nói, chỉ là yêu cầu nhất định phải nhìn thấy Vương thượng, nàng nói…”

“Nàng nói cái gì?” Chủ tướng hỏi.

Tiểu thị vệ nuốt một chút nước bọt, chậm rãi nói: “Nàng nói nàng có biện pháp khiến cho Vương thượng chuyển bại thành thắng!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 8 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status