Linh la giới

Chương 134: Linh hải tử vân


Trở về bên người Hạ Ngôn, thấy Hạ Ngôn hai mắt nhắm nghiền liền tới ngồi ở bên cạnh. Đôi mắt màu lục sâu thẳm thỉnh thoảng lại đảo qua bốn phía xung quanh. Bất cứ động tĩnh khác thường nào đều không qua được mắt nó.

Thân hình to lớn sovới Hạ Ngôn còn cao hơn gấp đôi. Cái đầu lớn thi thoảng lại cúi xuống nhìn Hạ Ngôn, đôi lợi trảo lớn màu đen thật dạo người, mới vừa rồi đã nhẹ nhang, khéo léo tạo một cái hố lớn trên lưng Tây Xuyên.

Phải biết rằng Tây Xuyên mặc nội giáp dệt bằng tơ vàng, lực phòng ngự phi thường cường đại, tại hội trường cực hạn khiêu chiến. Hạ Ngôn toàn lực chém một kiếm cũng không thể xuyên thủng nhuyễn giáp đó, thế nhưng móng vuốt của thổ cẩu lại coi nó như là tờ giấy dễ dàng xé toạc, một trảo đã lấy mạng Tây Xuyên.

Trong không khí mùi máu tươi nồng đậm nhạt dần, giờ đã là quá ngọ, ánh mặt trời thưa thớt chiếu qua đám lá. Thổ cẩu đã ngồi bên cạnh Hạ Ngôn mấy canh giờ, nó sẽ không rời Hạ Ngôn nửa bước.

Khi nãy Tô Ly ẩn nấp trong rừng cây đột nhiên lao ra thiếu chút nữa đã lấy mạng Hạ Ngôn. Thổ cẩu lo lắng, một khi rời quá xa Hạ Ngôn sẽ lại có người muốn đến giết hắn. Vừa rồi nguy hiểm vạn phần, nếu không phải tốc độ sau khi biến thân của thổ cẩu nhanh không thể tưởng tượng nổi, so với Tô Ly còn hơn vài phần, chỉ sợ rằng trái tim của Hạ Ngôn đã bị thanh chuỷ thủ xuyên qua.

Lúc này trong đầu Hạ Ngôn là một mảnh hỗn độn.

Dường như trong trạng thái nửa ngủ say.

Hạ Ngôn thấy trong đầu mình có một khu vực rộng mênh mông trong não, thần thức Hạ Ngôn tới gần khu vực này lại bị một loại năng lượng quỷ dị ngăn cản

Mà khu vực mông lung này cũng đang không ngừng phát sinh biến hoá, một đám xương mù với nhiều hình dạng không biết từ đâu hiện ra bay lượn khắp nơi rồi chậm rãi biến mất.

Hạ Ngôn thấy cảnh vừa rồi, thắc mắc sương mù màu tím đó là cái gì?

" Đây là cái gì?" Trong lòng Hạ Ngôn không ngừng thầm hỏi nhưng vẫn không thể nào tìm được câu trả lời.

Cũng không biết qua bao nhiêu thời gian, Hạ Ngôn có ý muốn mở mắt, nhưng lại không thể.

Hạ Ngôn biết hết thảy ý niệm của đều bị khu vực mông lung kia ngăn cản, thân thể Hạ Ngôn không nghe theo sự khống chế của mình nữa mà dường bị một mảnh mông lung kia khống chế.

Những ý niệm trong lão Hạ Ngôn phát ra toàn bộ đều bị khu vực mông lung kia ngăn cản, cho nên vô luận hắn có ý niệm gì thì thân thể cũng không làm ra phản ứng nào cả.

Cũng vì vậy mà vừa rồi Hạ Ngôn đã mất đi toàn bộ khí lực và linh lực vì lúc đó thân thể của hắn đã không còn chịu sự khống chế của hắn nữa.

"Mảnh mông lung này rốt cuộc làm sao lại xuất hiện? Chẳng lẽ đã tồn tại từ trước kia rồi sao?" Thần thức Hạ Ngôn lại một lần nữa tới gần nhưng lại một lần nữa lại bị năng lượng quỷ dị kia ngăn cản.

Thời gian tĩnh lặng trôi qua!

Màn đêm lặng lẽ phủ xuống! Trong rừng các loại điểu thú phát ra tiếng kêu xa gần truyền tới, nhưng Hạ Ngôn vẫn chưa có bất cứ dấu hiệu thức tỉnh nào.

Lúc này trên thân thể hắn toát ra ngày càng nhiều tử khí bao quanh. Tử khí này phát sáng nhè nhẹ cho dù trong đêm tối cũng có thể nhìn thấy. Từ xa nhìn lại đoàn tử khí này không ngừng phiêu hốt, thoạt nhìn vô cùng quỷ dị.

Thổ cẩu nhìn thấy quang đoàn màu tím toả huỳnh quang này tò mò ngoái đầu lại, khoé miệng thi thoảng khẽ nhếch lộ ra hàm răng sắc bén.

Lúc này thổ cẩu rất muốn ngửa cổ gào hú một tiếng dài, nhưng lại sợ làm ảnh hưởng đến Hạ Ngôn cuối cùng không thể làm gì khác đành đành gừ gừ hai tiếng nằm sấp xuồng mặt đất.

Bất quá, hai cái tai luôn dựng thẳng, cẩn thận nghe ngóng hết thảy. Bất cứ thứ gì tới gần cũng không thể tránh được thính giác của nó.

Bước sang ngày thứ hai, tử quang trên người Hạ Ngôn ngày càng dày đặc, toàn thân bị tử khí bao trùm bên trong, dù tới gần trong gang tấc thổ cẩu cũng không thể nhìn rõ mặt Hạ Ngôn.

Trong đầu Hạ Ngôn khu vực mông lung kia cũng dần dần hiện ra hình dáng của nó.

Hạ Ngôn thấy như dường là một thứ vật chất gì đó, dường như là một đám tử vân, không cần tác động mà tự xoay tròn.

Dần dần Hạ Ngôn cảm giác ý niệm của mình dường như đã có thể nhìn thấu đám vật chất phong toả màu tím này. Không những vậy đám vật chất màu tím này dường như cùng tụ linh huyệt sinh ra liên hệ trực tiếp.

Hạ Ngôn trong đầu vừa có ý niệm vận chuyển linh lực, ý niệm vừa động, linh lực trong kinh mạch liền vận chuyển.

Cùng lúc đó đột nhiên phát sinh biến hoá làm cho Hạ Ngôn cũng chấn động.

Lúc trước Hạ Ngôn muốn vận chuyển linh lực trong cơ thể ý niệm cần phải truyền tới tụ linh huyệt, thông qua tụ linh huyệt mà điều động. Mà bây giờ ý niệm trong đầu Hạ Ngôn vừa động toàn bộ linh lực trong một trăm lẻ tám điều kinh mạch tất cả đều đều theo ý niệm trong đầu Hạ Ngôn vận chuyển.

Tụ linh huyệt, đem linh lực trong một trăm lẻ tám đường võ đạo kinh mạch liên hệ với nhau, hơn nữa còn tương liên với đám vật chất màu tím ở trong đầu. Hạ Ngôn ý niệm thông qua đám vật chất màu tím này liên hệ với một trăm lẻ tám đường kinh mạch và tụ linh huyệt.

Nếu nói trước kia tốc độ phản ứng của Hạ Ngôn là rất nhanh thì bây giờ tốc dộ phải nhanh hơn gấp thập bội. Cơ hồ, ý niệm trong đầu phát ra thì linh lực đồng thời làm vận chuyển, dường như không có chút sai lệch nào.

Đương nhiên linh lực trong kinh mạch đang từ trạng thái bất động chuyển sang trạng thái lưu động cùng cần có khoảng thời gian, bất quá đó là không đáng kể.

Đám vật chất này xoay tròn không ngừng biến hoá, dường như cùng tụ linh huyệt và một trăm lẻ tám đường kinh mạch làm một thể, thành một bộ phận trong đầu Hạ Ngôn.

Nhanh chóng vận chuyển linh lực hai vòng, Hạ Ngôn trong lòng vô cùng kinh ngạc! Hạ Ngôn hít sâu một hơi, tử khí bên ngoài hoàn toàn thu vào cơ thể.

Thổ cẩu thấy biến hoá trên người Hạ Ngôn, biết rằng khẳng định Hạ Ngôn đã muốn tỉnh lại, thân hình lập tức đứng lên, thân hình to lớn làm cho mặt đất khẽ run, đôi mắt xanh lục vui mừng lẫn sợ hãi nhìn Hạ Ngôn.

Quả nhiên, Hạ Ngôn chậm rãi mở mắt.

"Hả?" Hạ Ngôn hai tròng mắt ngưng trọng.

"Không phải chứ, sao có thể " Hạ Ngôn nhướng mày, rồi vội vàng cảm nhận lại, không gian xung quanh có một chút năng lượng đạc thù đang dũng mãnh hướng cơ thể Hạ Ngôn tiến vào, "Đây là linh lực!"

Hạ Ngôn chấn động một lần nữa nhắm mắt lại!

Toàn bộ tâm thần cùng cảm ứng.

Trong không khí có lực lượng rất nhanh dũng mãnh hướng tới Hạ Ngôn.

"Tốc độ hấp thu linh lực thật nhanh!" Hạ Ngôn rõ ràng cảm nhận được linh lực này sau khi dũng mãnh tiến vào cơ thể, rất nhanh tiến vào tụ linh huyệt, sau đó thông qua đám vật chất màu tím cùng linh lực trong kinh mạch dung hợp làm một thể, trở thành một bộ phận linh lực của chính mình.

Nếu linh lực có thể dùng mắt thường để nhìn thấy thì lúc này sẽ thấy Hạ Ngôn như một cấi động khẩu, linh lực rất nhanh bị hút vào bên trong.

" Hạ Ngôn cảm thấy kinh mạch toàn thân tràn đầy linh lực!" Cảm nhận được Hạ Ngôn vô cùng kinh hỉ.

"Di? Kinh mạch, huyết nhục, xương cốt từ khi nào trở nên cường đại dẻo dai như vậy?" Hạ Ngôn khiếp sợ quan sát cơ thể của chính mình,

"Vừa mới ngày hôm qua kinh mạch của ta không thể thừa nhận linh lực cường đại như thế này tiến vào, bây giờ mặc dù kinh mạch có chút cương cứng nhưng lại không hề có một chút tổn hao nào. "

"Còn xương cốt và huyết nhục so với trước cường đại và dẻo dai gấp mười lần. Chẳng lẽ, tất cả những điều này, đều do tụ linh huyệt đại tăng, sau đó đem toàn bộ nội lực chuyển hoá thành linh lực mà phát sinh biến hoá? Lại sinh ra những quang điểm màu trắng cải tạo thân thể ta?Nếu không phải vừa rồi không đột nhiên hấp thu vận chuyển gấp đôi linh lực, ta có lẽ chưa thể phát hiện!" Nghĩ đến những quang điểm màu trắng kia Hạ Ngôn lập tức cảm thấy thư thái.

Bởi vì khi Hạ Ngôn làm Linh La ở hội trường cực hạn khiêu chiến, tụ linh huyệt đã trải qua một lần lột xác, sau đó phóng thích năng lượng có hiệu quả chữa thương vô cùng mạnh mẽ. Hiện tại, xem ra thân thể được cải tạo cũng không tệ.

Linh lực sau khi tiến và cơ thể Hạ Ngôn cũng chỉ là linh lực bình thường, nhưng sau khi được tụ linh huyệt cải tạo sẽ có thêm những quang điểm điểm đặc thù, linh lực này sau khi ra khỏi tụ linh huyệt vẫn tiếp tục xoa dịu toàn thân Hạ Ngôn.

Bất quá thân thể cũng chỉ cải tạo đến một trình độ nhất định, bây giờ gân cốt, huyết nhục, kinh mạch toàn thân Hạ Ngôn đã ổn định và đạt đến trình độ phi thường cường đại.

"Hây"

Đã trải qua hai canh giờ, mặt trời đã gần lên tới đỉnh đầu, tốc đọ hấp thu linh lực của Hạ Ngôn mới dần chậm lại, cuối cùng thí dừng hẳn.

Lúc này trong cơ thể Hạ Ngôn linh lực sung mãn dị thường. Đang ngồi xếp bằng trên mặt đất Hạ Ngôn đột ngột đứng lên. Tay nắm chặt một quyền ầm ầm đánh về phía trước. Một đạo khí lãng kinh người xoáy tròn gào thét từ nắm tay Hạ Ngôn lao ra.

"Rầm"

Một lực lượng không lồ đem đất đá lá cây trên mặt đất toàn bộ quét đi.

"Ầm"

Phía đối diện một gốc cây hai người ôm không xuể bị đánh nát vụn. "Rắc. rắc" phân liệt thành hơn mười khối lớn nhỏ, sau đó mới rơi trên mặt đất.

Hạ Ngôn chứng kiến màn vừa rồi, kinh hãi nhìn lại nắm tay của mình.

"Hiện tại thực lực đã đạt đến trình độ này!Nếu thay vào đó là một người đứng đối diện nhận một quyền của của ta không biết như thế nào?" Hạ Ngôn trong lòng thầm nghĩ.

Thổ cẩu phát uy, cũng toát ra vẻ vui mừng, nó vốn dĩ cao to hơn Hạ Ngôn không ít, bốn vó thô to dậm lên mặt đất chạy tới, nhưng tảng đá nhỏ trên mặt đất đều bị nó dẫm nát thành những mảnh nhỏ. "

Hạ Ngôn rất nhanh trường kiếm nắm trong tay, thân kiếm rung lên "
Ong. ong. " Tiếng động tê buốt truyền ra, linh lực nhanh chóng quán chú vào thân kiếm.

Một kiếm tuỳ tiện chém ra, một đạo kiếm khí kinh người hình cung mang theo khí bạo trầm thấp hướng về phía trước nhanh chóng bay ra.

Kiếm khí hình cung này nhanh chóng chém vào một thân cây đại thụ.

Một tiếng vang rất nhỏ, làm cho Hạ Ngôn cau mày chính là cây đại thụ cũng không mảy may xuy xuyển, mà kiếm khi dường như đã tiêu thất.

Nhưng giây lát sau đó lại có những âm thanh răng rắc rất nhỏ từ đằng sau cách xa cây đại thụ truyền đến

"
Răng rắc. "

Lại một nơi xa hơn nữa.

Lúc này thân cây đại thụ mới xôn xao "
Oạp" một tiếng xé gió phần trên và dưới thân cây hoàn toàn tách rời, chỗ bị kiếm khí chém qua trơn nhẵn bóng loáng như gương.

Cây đại thụ thứ nhất ngã xuống sát na sau đó là cây thứ hai, thứ ba…

Hạ Ngôn cùng thổ cẩu thấy những cây đại thụ ngã xuống ngày càng nhiều!

"
Lực lượng thật mạnh!" Hạ Ngôn thân mình chấn động chuyển mắt qua nhìn trường kiếm trên tay, trong lòng hoảng sợ.

Một kiếm tuỳ tiện này lại liên tục chém đứt hơn mười cây đại thụ rồi mới tiêu tán!


Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status