Linh la giới

Chương 249


Hạ Ngôn tại phần lớn đại nhân vật đứng dậy quét mắt nhìn vê phía Lỗ Hạng Chi, khẽ cười một tiếng.

- Lỗ Hạng Chi tiên sinh! Không biết ngươi chuẩn bị sẵn một trăm vạn kim tệ chưa? Giọng nói Hạ Ngôn cũng khiến cho người chung quanh đều nghe được rỗ.

Mọi người nghe Hạ Ngôn lên tiếng nói một trăm vạn kim tệ, ánh mắt không khỏi đều nhìn về phía hắn.

Lời nói của Hạ Ngôn với Lỗ Hạng Chi, là kêu Lỗ Hạng Chi chuẩn bị sẵn một trăm vạn kim tệ.

Phù!

Nghe thấy những lời này, Lỗ Hạng Chi hít mạnh một chút, đôi mắt sắc bén dị thường trừng mắt nhìn Hạ Ngôn.

"Đáng chết! Gã Hạ Ngôn này không ngờ đòi tiền ta ở nơi này! Rất đáng chết!" Lỗ Hạng Chi thật sự tức giận.

Ngày hôm qua hai người đánh cược một trăm vạn kim tệ! Nếu như Hạ Ngôn thua, Lỗ Hạng Chi tự nhiên không thèm quan tâm vẻ mặt mọi người mà nhắc tới chuyện này. Nhưng hiện tại lại là hắn thua.

Ở trước mặt nhiều người, hắn thật sự bị mất mặt.

- Lỗ Hạng Chi tiên sinh! Làm sao ngươi không nói lời nào nhỉ? Hay là ngươi vẫn chưa chuẩn bị sẵn một trăm vạn kim tệ chứ? Không sao! Ta có thể chờ hai ngày.

Khuôn mặt Hạ Ngôn vẫn mang vẻ tươi cười, nhìn sắc mặt Lỗ Hạng Chi càng ngày càng đen.

Sở dĩ lúc này Hạ Ngôn nhắc tới chuyện này, thứ nhất là muốn cố ý làm Lỗ hạng Chi mất mặt, thứ hai là có chút lo Lỗ Hạng Chi quỵt nợ. Cho nên mới chọn cách cố ý nhắc chuyện này trước mặt nhiều đại nhân vật. Dù sao, Hạ Ngôn cũng không qua lại với Lỗ Hạng Chi này.

Thân hình Lỗ Hạng Chi cũng tức giận không ngừng run rẩy.

- Hạ Ngôn! Ngươi nói một trăm vạn kim tệ gì đó? Lưu tiên sinh nhíu mày tò mò hỏi.

- Một trăm vạn kim tệ cũng không phải là một món tiền nhỏ. Nghe được ý tứ của Hạ Ngôn, dường như Lỗ Hạng Chi thiếu Hạ Ngôn một trăm vạn kim tệ. Nhưng Lỗ Hạng Chi làm sao có thể thiếu ngươi tiền chứ?

Người ở đây phần lớn đều biết thân phận của Lỗ Hạng Chi, biết hắn là thiếu chủ của Thương hội Bác Vũ. Hội trưởng hiện tại của Thương hội Bác Vũ chính là phụ thân của hắn, tên là Lỗ Tây Chi!

Lấy thực lực kinh tế của gia đình hắn, làm sao thiếu người khác tiền chứ?

Mọi người đều dùng ánh mắt tò mò nghi hoặc nhìn về phía Lỗ Hạng Chi. Lỗ Hạng Chi lúc này không phản bác Hạ Ngôn, thoạt nhìn hình như là thực sự thiếu Hạ Ngôn một trăm vạn kim tệ.

Liễu Vân cũng cười như không cười. nói.

- Lưu tiên sinh! Chuyện là như này, Lỗ Hạng Chi tiên sinh ngày hôm qua đánh cược với ta, cược kim tệ là một trăm vạn. Trưa ngày hôm qua, Lỗ Hạng Chi tiên sinh đến Địch Uyển Xuân luôn miệng nói Học Viện Tử Diệp không phải là đối thủ của Học Viện Sơn Phong, suy nghĩ của ta đúng lúc trái ngược với Lỗ Hạng Chi. Cho nên, hai người chúng ta liền đánh cược một chút tiền tại chỗ, thật ra, cũng chỉ là hành động nhàm chán thôi.

Giọng nói của Hạ Ngôn nói ra đánh cược hôm qua một cách rõ ràng.

Mọi người nghe vậy, đều giật mình hiểu được. Nguyên lai là Lỗ Hạng Chi đánh cuộc thua Hạ Ngôn.

- Ha ha! Tiền cược của các ngươi cũng không nhỏ đấy. Một trăm vạn kim tệ, ngay cả ta đều không có. Đám thanh niên các ngươi thật sự quyết đoán.

Lưu tiên sinh cảm khái nói, vừa lắc đầu vừa nói.

- Hạ Ngôn! Một trăm vạn kim tệ, trước trời tối ta sẽ phái người đưa tới cho ngươi. Lỗ Hạng Chi nói với vẻ nổi giận đùng đùng.

- Vậy đa tạ sự khẳng khái của Lỗ Hạng Chi tiên sinh rồi! Hạ Ngôn ôm quyền cười nói.

Mễ Tuyết ở bên cạnh, trên mặt nàng cũng lộ ra vẻ tươi cười mơ hồ. Mà Vương Thiên Hà thì lại có chút lo lắng.

"Ngày hôm qua ta cũng nói qua, kêu hắn không nên đắc tội với Lỗ Hạng Chi. Hiện tại xem ra, Hạ Ngôn căn bản là không để ở trong lòng rồi. Quên đi! Nêu hắn không nghe ta khuyên bảo, đến lúc xảy ra chuyện cũng chỉ có thể tự mình hắn gánh thôi. " Vương Thiên Hà suy nghĩ trong lòng.

Tử Nguyệt tửu lâu, Địch Xuân Uyển!

Liễu Vân và ba người Hạ Ngôn nếm xong cơm chiều, mọi người ngồi trong phòng khách, nói chuyện phiếm vài câu.

Buổi chiều Hạ Ngôn đã diễn luyện một lần võ kỹ của ba gã học viên của Học Viện Lang Tà cho Vương Thiên Hà và Mễ Tuyết. Chỉnh thể thực lực của ba gã học viên của Học Viện Lang Tà vẫn không bằng Học Viện Sơn Phong. Cho nên, ngày mai tỷ đấu với Học Viện Lang Tà, ba người Hạ Ngôn tin tưởng mười phần.

Đương nhiên, ba người cũng không lơ là.

Trong loại tỷ đấu này, nếu như hơi chút sơ ý, vậy rất có thể bị đánh bại.

- Lỗ Hạng Chi này thật đúng là phái người đưa tới kim phiếu một trăm vạn kim tệ. Hạ Ngôn nhìn một xấp kim phiếu thật dày trên bàn, lắc đầu cười nói.

Đương nhiên, người đưa tiền đến cũng lấy bản chứng từ do chính Lỗ Hạng Chi kí tên thu về.

Một trăm vạn kim tệ kiếm được rất dễ dàng. Đương nhiên, nếu như Hạ Ngôn thua cuộc, vậy không chỉ không chiếm được một trăm vạn, còn phải lấy ra một trăm vạn.

Một thu vào một nộp ra, hơn kém hai trăm vạn.

- Đánh bạc, kiếm tiền thật sự nhanh chóng nhỉ! Không kỳ quái là nhiều người trong thiên hạ si mê đi đánh bạc.

Hạ Ngôn lắc đầu cảm thán nói.

Khi ở thành Ngọc Thủy, Hạ Ngôn đã nhiều lần đặt cược trong Hội trường Cực Hạn Khiêu Chiến. Tuy nhiên khi đó mức đặt cược, ít hơn nhiều so với bây giờ.

Nhớ tới Hội trường Cực Hạn Khiêu Chiến ở thành Ngọc Thủy, Hạ Ngôn không khỏi trong lòng có chút dao động.

Vương Thiên Hà nhìn thấy một đống kim phiếu thật dày, trong lòng cùng khó thể bình tĩnh. Nhiều kim tệ như vậy khiến cho người ta không thể không động tâm. Sự óng ánh của kim tiền chỉ sợ trong thiên hạ không ai không thích thứ ánh vàng rục rỡ này.

Mà ngay cả Mễ Tuyết, đều trợn đôi mắt to đẹp nhìn thẳng. Đương nhiên, Mễ Tuyết còn khiếp sợ nhiều hơn. Nàng lớn như vậy thật sự chưa bao giờ thấy qua nhiều kim phiếu như vậy.

- Vương đại ca, Mễ Tuyết tỷ!

Hạ Ngôn nhìn biểu tình hai người, trầm ngâm, rồi sau đó không khỏi lên tiếng kêu:

- Nhiều tiền thắng được như vậy, cũng do ba người chúng ta xuất lực, chúng ta chia đều đi nha?

Hạ Ngôn thấy ánh mắt hai người dừng trên kim phiếu, liền nói như thế. Mễ Tuyết vội đưa bàn tay như bạch ngọc lên, nói:

- Không! Hạ Ngôn! Điều này không thể được. Kim phiếu này là do người đánh cược thắng Lỗ Hạng Chi, chúng ta làm sao có thể chia chứ?

Mễ Tuyết nói như trảm đinh chặt sắt. Nàng và Vương Thiên Hà quả thật không thể chia tiền này. Nếu Hạ Ngôn thua, vậy có lẽ một mình Hạ Ngôn lấy một trăm vạn kim tệ bồi thường cho Lỗ Hạng Chi. Nói trắng ra là, kỳ thật kim phiếu này, không có chút quan hệ với bọn họ, Hạ Ngôn nói như vậy, là khách khí.

Thấy Mễ Tuyết liên tục xua tay, da mặt Vương Thiên Hà dày hơn nữa cũng không thể nói muốn chia kim phiếu này. Hắn cũng vội vàng cũng cự tuyệt Mễ Tuyết.

Hạ Ngôn thấy hai người như thế, cười cười, cũng không nói gì nữa.

Hắn vừa rồi nói như vậy, kỳ thật cũng là khách khí một chút thôi. Đương nhiên, nếu như Mễ Tuyết và Vương Thiên Hà thật sự muốn chia, Hạ Ngôn cũng thật sự sẽ chia cho bọn họ. Tuy nhiên, hai người này nếu thực lấy kim phiếu, tâm tư Hạ Ngôn sẽ không giống như vậy nữa.

- Ừ! Đệ sẽ thu kim phiếu lại. Lúc này Lỗ Hạng Chi tổn thất trăm vạn kim tệ, e rằng sẽ không cam tâm.

Hạ Ngôn thu lầy kim phiếu, thầm nói trong miệng.

Chính như lời Hạ Ngôn nói. Lúc này trong phòng mình, Lỗ Hạng Chi gần như hủy đi toàn bộ thứ trong phòng. Tất cả những thứ dễ vỡ đều bị đập nát hết.

Lỗ Hạng Chi thật giống như một con gà chọi, đôi mắt đỏ thẫm, điên cuồng phát tiết trong phòng.

Không ít vật phẩm vô giá, cũng chưa thể tránh được một kiếp này. Đương nhiên, hắn đập nát vật phẩm trong tửu lâu, đều phải bồi thường theo quy định.

Người hầu bên ngoài cửa, tuy rằng nghe được động tĩnh bên trong, cũng không đi vào ngăn cản. Bởi vì ngay cả Lý Lỗi và Tiêu Tử Ngọc, cũng không đi vào ngăn cản.

Người quen thuộc Lỗ Hạng Chi đều biết, lúc này phải cho Lỗ Hạng Chi hoàn toàn giải phóng phẫn nộ trong lòng. Nếu như lúc này ai ngăn cản, đó chính là dẫn lửa vào thân.

- Khốn nạn, ác độc.

- Lấy của ta một trăm vạn kim tệ, quá đáng giận! Hạ Ngôn! Ta muốn cho ngươi lấy ra những lợi ích vốn có.

Ở trong phòng, âm thanh tàn nhẫn của Lỗ Hạng Chi rõ ràng truyền vào trong lỗ tai của Lý Lỗi và Tiêu Tử Ngọc. Viện trưởng Đổng Hoa của Học Viện Hổng Hà cũng có thể nghe rõ ở trong phòng mình. Tuy nhiên, lão cùng không có ý gì ngăn cản.

Mà trái lại, trong lòng lão chính là hy vọng Lỗ Hạng Cho ép Hạ Ngôn. Hôm nay ở trước mặt nhiều người như vậy, Đổng Hoa cảm thấy mắt mặt trước nhiều người như vậy. Điều này khiến cho mặt lão cũng không sáng lắm. Do đó lão cùng có rất nhiều bất mãn với Hạ Ngôn.

- Hạ Ngôn! Dù sao đệ cũng phải cẩn thận Lỗ Hạng Chi. Trong Địch Xuân Uyển, Vương Thiên Hà ngưng giọng nói.

Hạ Ngôn gật gật đầu.

- Ừ! Đệ sẽ cẩn thận.

Tuy rằng Hạ Ngôn tiếp xúc với Lỗ Hạng Chi chỉ có hai ngày, tuy nhiên cũng đại khái biết được. Lúc đó Lỗ Hạng Chi bất quá chịu thua, hắn khẳng định có thể có một chút hành động về phía mình.

Tuy nhiên Hạ Ngôn cũng không quá lo lắng. Lấy thực lực của Lỗ Hạng Chi có thể hành động gì chứ? Cho dù viện trưởng của Học Viện Hồng Hà giúp hắn, chung quy không thể tự mình ra tay đối phó mình!

Thời gian lên đèn, Hạ Ngôn đi vào phòng Liễu Vân, lấy một xấp kim phiếu năm mươi vạn đặt trước mặt sư phụ.

Khi mua Hồi Hồn Đan, Hạ Ngôn chỉ có hai trăm năm mươi vạn kim tệ, thiếu năm mươi vạn là Liễu Vân ứng ra. Hiện tại thắng Lỗ Hạng Chi một trăm vạn kim tệ, đúng lúc trả lại tiền cho sư phụ.

Tuy rằng Liễu Vân là sư phụ của mình, Liễu Vân cũng sẽ không quan tâm năm mươi vạn, bất quá Hạ Ngôn không thể không trả, đây là vấn đề nguyên tắc làm người.

Nếu như Liễu Vân không thu, Hạ Ngôn cũng sẽ không khách khí với sư phụ Liễu Vân. Nhưng chủ động vẫn là thái độ trước tiên.

Thấy Hạ Ngôn đặt kim phiếu trên bàn, Liều Vân nỡ nụ cười.

- Hạ Ngôn! Con còn khách khí với su phụ sao? Hơn nữa, năm mươi vạn kim tệ với ta mà nói vẫn không ảnh hưởng gì hết.

Liễu Vân cười nói.

Tuy rằng Liễu Vân không thể lấy ra quá nhiều tiền mặt nhưng Liễu Vân có một số vật phẩm, giá trị đó rất khó nói.

- Con đã đặt tại đây, vậy thì để đó đi. Liễu Vân lại nói tiếp.

Hạ Ngôn nghe sư phụ Liễu Vân nói câu đầu tiên, vốn định cầm kim phiếu lại, nhưng câu thứ hai của Liễu Vân khiến hắn lại không thể bỏ qua ý niệm thu hồi kim phiếu trong đầu, chỉ có thể sờ sờ mũi cười.

- Hạ Ngôn! Thực lực của con rốt cục mạnh như thế nào? Đột nhiên sắc mặt Liễu Vân nghiêm nghị, hỏi.

Hôm nay từ Trung Tâm Hội Giao Lưu trở về, Liễu Vân vẫn luôn nghĩ về vấn đề này.

Ông thân là sư phụ của Hạ Ngôn, lại không biết đệ tử mình mạnh như thế nào. Trong lòng Liễu Vân cũng không thể thích ứng trong thời gian dài.

Hôm nay Hạ Ngôn biểu hiện ra thực lực của mình, rất khó dùng Đại Linh Sư sơ kỳ để hình dung. Ba chiêu đánh bại Cao Xung, đây cũng không phải Đại Linh Sư sơ kỳ có thể làm được.

Hạ Ngôn sử dụng ra uy lực võ kỹ ra ở nơi này, đại khái có vẻ bốn ngàn độ, gần như tới giới hạn của cảnh giới Đại Linh Sư trung kỳ. Đại Linh Sư trung kỳ nếu như không có thêm uy lực võ kỹ mà bản thân tu luyện, chỉ cần dựa vào linh lực trong cơ thể, vậy cũng có thể phát ra uy lực võ kỹ năm ngàn độ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status