Linh vực

Chương 1307-2: Phá huỷ (2)


Thiên phú huyết mạch “Ám Hồn” của phân thân Hồn Thú của hắn, ngay tại lúc này, đột nhiên triệt tiêu.

“Oành!”

Từng đám gió lốc đáng sợ chỉ có linh hồn có thể thăm dò, từ khu vực này bùng nổ mãnh liệt, các khối vẫn thạch che giấu thân thể hắn cùng Mâu Di Tư, thế mà bị nháy mắt xay thành bột phấn.

Trong tiếng nổ vang kinh thiên động địa, Hồn Thú khôi phục bộ dáng tinh không cự thú, phát ra tiếng gầm lên giận dữ.

“Gào!”

Hồn Thú như núi như, như một khối vẫn thạch cực lớn màu nâu đậm, đột nhiên đánh về phía cánh cửa vực giới.

“Ám Hồn Thú!”

Trong chốc lát, tộc nhân Tích Dịch tộc, còn có Sài Văn Hòa đều lớn tiếng hét lên.

“Hắn muốn phá hủy cánh cửa vực giới!” Một lão giả Tích Dịch tộc gầm lên, “Mọi người đều dốc toàn lực cản hắn, thuỷ tổ nhất định ở vực giới của chúng ta, cảm giác được khí tức Ám Hồn Thú, thuỷ tổ hẳn là đã trước những nhân tộc kia một bước tới đây rồi!”

“Còn có cường giả nhân tộc khác!” Trong con ngươi xanh lét của Hồn Thú đột nhiên trôi nổi ra các cái bóng u ám. Những u quang màu xanh lục đó như đèn lồng, hướng tới một đám tộc nhân Tích Dịch tộc lao đi.

Cùng thời gian, Hồn Thú há mồm hút một cái, lại thi triển ra thiên phú huyết mạch “Phệ Hồn”.

Toàn bộ tộc nhân Tích Dịch tộc, đều đột nhiên cảm giác được linh hồn không khống chế được, ngay cả Sài Văn Hòa kia cũng đột nhiên biến sắc, lập tức phóng ra sáu tầng hồn đàn của hắn.

“Vù!”

Đột nhiên, sáu tầng hồn đàn của Mâu Di Tư, từ phía sau Hồn Thú toát ra, bên trong rất rất nhiều không gian lợi nhận, hóa thành phù văn kỳ dị đầy trời, phân tán ở khu vẫn thạch này.

Mọi người đều cảm giác được, những lưỡi dao không gian đó hóa thành phù văn, vừa phân tán ra, không gian quy tắc của vùng biển sao này liền trở nên cuồng bạo vô trật tự.

Một cánh cửa vực giới liên thông với Tích Dịch tộc, cũng ở giờ phút này bỗng nhiên run rẩy mãnh liệt.

Cho người ta cảm giác, như có một cái tay không nhìn thấy, gắt gao đè ở trên cánh cửa vực giới đó, ngăn cản nó hoạt động, đang phong bế nó câu thông với vực giới Tích Dịch tộc.

“Mâu Di Tư!” Sài Văn Hòa đột nhiên kêu lên quái dị.

Giữa các khối vẫn thạch cực lớn, Sài Văn Hòa cường giả sáu tầng hồn đàn của Luân Hồi giáo, mắt thấy Mâu Di Tư hiện thân, đột nhiên lớn tiếng kêu quái dị.

Nhìn vẻ mặt hắn, rõ ràng là có chút kích động quá, tựa như có thể gặp lại Mâu Di Tư, chính là một chuyện phi thường làm hắn sung sướng.

Liên quan, sự kinh sợ của hắn đối với Hồn Thú, như cũng lập tức yếu bớt đi không ít.

Phân thân Hồn Thú của Tần Liệt lưu ý đến vẻ mặt Sài Văn Hòa biến hóa, thật ra không cảm thấy kỳ quái.

Thông qua Cơ Nghiêu các võ giả thế hệ trước của trung ương thế giới kể, hắn biết nhiều năm qua như vậy, trung ương thế giới trước nay không hề thiếu người theo đuổi Mâu Di Tư.

Thương Mưu sư phụ của Mâu Di Tư và Trần Lâm, từng là cường giả am hiểu bí thuật không gian nhất của trung ương thế giới, hầu như toàn bộ thế lực cấp Hoàng Kim, đều kính sợ có thừa đối với sư phụ bọn họ.

Trước mắt rất nhiều không gian truyền tống trận cỡ lớn, còn có cánh cửa vực giới tồn tại ở Linh Vực, tuyệt đại đa số đều ra từ tay sư phụ bọn họ.

Lúc Mâu Di Tư còn rất non nớt, đã theo sư phụ nàng đi lại ở giữa các thế lực lớn cấp Hoàng Kim của trung ương thế giới, nàng lúc rất nhỏ bày ra sự mỹ mạo, đã làm rất nhiều võ giả ở trung ương thế giới vì thế thần hồn điên đảo.

Theo nàng chậm rãi trưởng thành, nàng cũng trở nên càng ngày càng tươi đẹp động lòng người, hơn nữa thiên phú phương diện không gian của nàng xuất sắc, còn có sư phụ nàng ưu ái, ở lúc nàng trẻ tuổi, cũng không biết có bao nhiêu thanh niên tài tuấn vì nàng mà điên cuồng.

Thái Dương cung Quân Thiên Diệu, còn có Sài Văn Hòa trước mắt này, rõ ràng đều là người theo đuổi nàng năm đó.

Sư phụ nàng Thương Mưu và Tần Sơn luôn có giao tình thâm hậu, cũng bởi vì như thế, nàng và Tần Hạo từ nhỏ thanh mai trúc mã, nàng từ nhỏ coi Tần Hạo là bạn lữ lý tưởng, cho nên đối với kẻ ưu ái khác đều xem nhẹ.

Bởi Thương Mưu ở trung ương thế giới địa vị cao thượng, lúc Thương Mưu còn, không có ai dám nảy sinh ý xấu đối với nàng.

Về sau, Thương Mưu lúc trắc nghiệm một cánh cửa vực giới, biến mất ở vực ngoại không biết tên, không xuất hiện ở Linh Vực nữa.

Nàng và Trần Lâm theo sau cùng nhau tới Tần gia, được Tần gia che chở, cũng không có ai dám có ý gì đối với nàng.

Sau khi Tần gia ở ba trăm năm trước bị sáu thế lực lớn bức bách, rời khỏi Linh Vực, nàng cũng đúc ra sáu tầng hồn đàn.

Bằng vào thực lực cường đại của bản thân, cộng thêm tinh thông vừa vặn là không gian bí thuật hiếm lạ nhất, còn có mấy năm nay luôn ru rú ở vực giới sở hữu riêng của nàng, những nhân vật trước kia ái mộ nàng, cũng chỉ có thể lực bất tòng tâm.

Thẳng đến đoạn thời gian trước, chịu Thái Dương cung Quân Thiên Diệu mời, nàng đáp ứng hướng tới Bạc La giới thành lập một cánh cửa vực giới, mới rốt cuộc xuất đầu lộ diện.

Kết quả, đoàn người bọn họ muốn thông qua Khôn Hoàn giới đi vòng, mà Khôn Hoàn giới lại vừa vặn là Sài Văn Hòa cai quản.

Sài Văn Hòa vừa thấy nàng, lúc ấy đã có chút nói năng lộn xộn, nháy mắt thất thố, không để ý võ giả Thái Âm điện và Thái Dương cung ở đây, liền bắt đầu dây dưa các kiểu đối với nàng.

Nàng mất một phen công phu, mới từ trong Sài Văn Hòa dây dưa thoát thân, đối với Sài Văn Hòa người này quả nhiên là chán ghét đến cực điểm.

Vừa vặn với nàng chán ghét, năm đó Sài Văn Hòa ở Luân Hồi giáo lần đầu tiên nhìn thấy nàng, đã kinh vì người trời, từ đó Sài Văn Hòa đã coi nàng là giấc mộng cuối cùng của mình.

Bởi vậy, Sài Văn Hòa không lâu trước đây ở Khôn Hoàn giới vừa nhìn thấy nàng, tất nhiên cũng sẽ thất thố.

Lần này cũng tương tự.

“Nghe nói Thái Dương cung Quân Thiên Diệu đã chết? Ha ha, chết tốt, chết tốt!” Sài Văn Hòa há mồm cười to, “Sau khi nghe nói hắn đã chết, ta chính là liên tục cao hứng bảy ngày!”

Lúc cười lớn, bên trong sáu tầng hồn đàn của hắn nảy sinh ra rất nhiều vân gỗ màu xanh đậm.

Những vân gỗ đó như cuộn sóng khuếch tán, một vòng liền với một vòng, đem linh hồn hắn chặt chẽ dừng hình ảnh ở trong hồn đàn, không chịu thiên phú huyết mạch “Phệ Hồn” của Hồn Thú dẫn dắt.

Linh quyết Sài Văn Hòa tu luyện, chính là mộc linh khí, hồn đàn của hắn là thanh mộc hồn đàn.

Sáu tầng thanh mộc hồn đàn, thoạt nhìn, như sáu cái cây cổ thụ quấn quýt xây thành, trên mỗi tầng hồn đàn, đều che kín rất rất nhiều vân gỗ thiên nhiên.

Sài Văn Hòa ngồi ngay ngắn ở trên sáu tầng hồn đàn của hắn, sáu tầng hồn đàn dưới thân, mỗi một tầng đều nhộn nhạo ám màu xanh mộc văn.

Những vân gỗ đó rung chuyển, làm linh hồn hắn như cắm thật sâu ở trong khay gỗ, phân thân Hồn Thú của Tần Liệt hình thành thiên phú huyết mạch “Phệ Hồn”, tựa như không thể tạo thành một chút ảnh hưởng đối với hắn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status