Linh vực

Chương 265: Chư Thiên Phong Cấm Trận!


"Nó... chui vào thân thể ngươi!"

Tống Đình Ngọc ánh mắt quái dị, ngắm lấy cổ của hắn, lại chủ động nhíc ra xa hắn thêm một quãng.

Con rắn này lai lịch rõ ràng bất phàm, chỉ dùng hình dạng thuần túy linh hồn, lại có thể luyện hóa linh hồn Phệ Hồn thú, cưỡng ép hút ra trí nhớ của gã Giác Ma tộc năm sừng, lại còn dùng Lôi Đình làm nổ tung thân thể hắn ••••••

Từ trên người con rắn, Tống Đình Ngọc cảm giác được một loại khí tức của hung linh thời kỳ viễn cổ, nàng có chút hiểu biết đối với thời đại cổ xưa kia, những sinh linh xưng hùng xưng bá ở thời đại đó kinh khủng đến cỡ nào.

Nàng không biết rõ quan hệ của Tần Liệt với mãng xà, nàng sợ Tần Liệt đã bị mãng xà khống chế hết thảy, cho nên nàng cẩn thận lựa chọn đứng xa Tần Liệt một khoảng cách, tùy diễn biến mà nhanh chóng tháo chạy.

Có thể nhanh chóng diệt sát linh hồn Phệ Hồn Thú, lại có thể loại bỏ một gã chiến sĩ Giác Ma tộc năm sừng, thực lực ấy đã vượt quá xa cực hạn mà nàng có thể chống lại, cho nên nàng không thể không có chút phòng bị, không một chút phân tâm.

Tần Liệt nhìn nàng một cái, "Nó đã chui vào thân thể của ta, nhưng ta •••••• không cách nào tìm được nó."

"Thứ này từ đâu mà đến? Tại sao nó lại ẩn nấp trong cơ thể ngươi?" Tống Đình Ngọc đôi mắt sáng lóng lánh, nhìn Tần Liệt hết thảy đều bình thường cho nên trở nên hào hứng, "Ngươi đã nhìn thấy nó ở đâu hay sao?"

Tần Liệt nhíu mày trầm mặc.

Chuyện này có liên quan đến việc phong ấn rất nhiều viễn cổ hung thú trong lòng đất của Cực Hàn Sơn Mạch, Lý Mục đã từng dặn đi dặn lại, cố ý để cho hắn vạn lần không được tiết lộ cho người khác biết.

Sau lúc Tần Liệt phát hiện những hung thú Viễn Cổ kia cũng chưa chết, mà chỉ bị đóng băng cứng thân thể cùng linh hồn, hắn lúc ấy đã hạ quyết tâm, tuyệt sẽ không đem bí mật trong lòng đất Cực Hàn Sơn Mạch tiết lộ cho bất luận kẻ nào.

"Ta nghĩ là tốt nhất chúng ta tạm thời ly khai nơi đây." Tần Liệt trầm giọng nói.

Tống Đình Ngọc sững sờ, thấy hắn không muốn giải đáp thắc mắc của nàng, cũng không có miễn cưỡng, mà là quay đầu lại nói: "Ta đi giúp những nữ nô kia được giải thoát." Nói rồi nàng nhanh chóng ly khai.

Tần Liệt đứng nguyên tại chỗ chờ đợi.

"Ma Thần Sơn Mạch, Ma Thần Sơn Mạch..." Như có như không linh hồn chấn động từ trên cổ hắn bỗng nhiên truyền đến, từng tia chấn động rất yếu ớt tiếp tục xuất hiện trong chốc lát rồi nhanh chóng biến mất không thấy gì nữa.

Tần Liệt thân thể hơi rung động, trong mắt đột ngột lộ ra dị quang, lẩm bẩm nói: "Ma Thần Sơn Mạch, chẳng lẽ Cự Mãng này là muốn ta đi Ma Thần Sơn Mạch..."

Hắn xoay người, nhìn về một phương hướng rất xa chỗ này, ẩn ẩn như có thể nhìn thấy một khu vực núi non Minh Ma khí cực kỳ nồng đậm, đó chính là vị trí Ma Thần Sơn Mạch.

Theo trí nhớ của những tộc nhân Giác Ma tộc, hắn biết rõ Ma Thần Sơn Mạch chính là thánh địa đối với tộc nhân Giác Ma tộc đồng thời nơi ấy cũng là cấm địa.

Ma Thần Sơn Mạch là nơi tộc nhân Giác Ma tộc bái tế Ma Thần, chỉ có trong một khoảng thời gian quan trọng vào một thời kỳ đặc biệt nào đó vô cùng ít ỏi, những tộc nhân Giác Ma tộc mới được tiến về Ma Thần Sơn Mạch, lễ bái năm ngọn núi được điêu khắc thành năm Thượng Cổ Ma Thần, khẩn cầu Ma Thần che chở.

Từ trong nội tâm mỗi tộc nhân Giác Ma tộc đều coi mỗi vị Ma Thần ở Ma Thần Sơn Mạch là thần thánh, là người bọn hắn ký thác tâm linh, là thánh địa mà bọn hắn sùng bái.

Bọn hắn tất cả đều tin tưởng ở Ma Thần Sơn Mạch đều tồn tại linh hồn của Ma Thần, tin tưởng Ma Thần Sơn Mạch có lực lượng thần bí, sâu trong tiềm thức đều tin tưởng Ma Thần sẽ bảo hộ bọn hắn, tin tưởng bọn hắn đều là con cháu dòng dõi của Ma Thần ••••••

Ở trong Ma Thần Sơn Mạch, có những tộc nhân lớn tuổi của Giác Ma tộc quanh năm trú ngụ làm nhiệm vụ tế tự, thành thành kính kính dâng lên kính ngưỡng của chính mình, những lão nhân này ngày ngày dung ngôn ngữ Ma Thần mà nói, thuật lại những đại sự phát sinh của Giác Ma tộc, khẩn cầu Ma Thần đích thân tới để trợ giúp Giác Ma tộc chiến đấu nhằm phản hồi Xích Lan Đại Lục, bước vào Linh Vực bao la Thiên Địa.

"Nó muốn ta đi Ma Thần Sơn Mạch làm cái gì..." hai mắt Tần Liệt khẽ lim dim, âm thầm tự định giá lấy trong nội tâm không ngừng do dự.

Sau một thoáng suy nghĩ, Tần Liệt có cảm giác con rắn này sau khi luyện hóa Phệ Hồn thú, lại đánh chết cái gã Giác Ma tộc năm sừng, tiếp theo lại dùng cái đuôi rắn ••••••Như vậy những lôi điện chi lực thu nạp lúc trước cơ hồ đã hao hết, cho nên nó trở nên suy yếu chỉ có thể ở trong cơ thể mình một lần nữa ẩn núp.

"Chẳng lẽ Ma Thần Sơn Mạch có thể giúp nó khôi phục? hay là còn có điều thần diệu khác?" Tần Liệt sờ sờ lên cằm trầm ngâm suy tính.

Trong thời điểm hắn đang khổ tư, Tống Đình Ngọc thần sắc ảm đạm đã đi tới.

"Các nàng..." Tần Liệt muốn nói lại thôi.

"Ta đã làm cho các nàng chính thức tỉnh táo lại, ai.., các nàng xấu hổ gần chết, không mặt mũi nào tiếp tục sống trên đời, cũng cùng những người trước đây chúng ta gặp được giống nhau, đều một lòng muốn chết." Tống Đình Ngọc sâu kín thở dài, bi thương nói: "Ta không cách nào thuyết phục các nàng, thể xác và tinh thần các nàng đều bị Minh Ma khí ăn mòn, các nàng, ai..

Tần Liệt biết rõ những nữ nô kia có lẽ cũng lựa chọn tử vong.

Đã trải qua nhiều chuyện như vậy ở U Minh giới, hắn cũng dần dần chết lặng, coi như là nhận rõ bọn hắn cùng Tà tộc U Minh giới quan hệ không thể nào đảo ngược, cuối cùng chỉ có một kết quả chính là không chết không thôi.

"Tịch Diệt Huyền Lôi mà ta mang theo đều đã dùng hết, hơn nữa những cường giả Giác Ma tộc kia, rõ ràng đã chú ý tới chúng ta." Tần Liệt cau mày, nói ra: "Ta xem, chúng ta tạm thời không cần tiếp tục hạ thủ đối với thành trấn Giác Ma tộc."

"Ta lại không ngốc, tự nhiên biết rõ nên làm như thế nào." Tống Đình Ngọc mắt trắng không còn chút máu, buồn bả nói: "hồi nãy ngươi vì sao trở lại?"

Sau khi thốt ra lời đó, Tống Đình Ngọc đã dẫn đầu hướng về phía trước bước đi, để lại trong mắt hắn một bóng lưng ưu mỹ.

Tần Liệt yên lặng đi theo, suy nghĩ một chút, mới thẳng thắn thành khẩn nói ra: "Ta quay đầu nhìn lại, chứng kiến hào quang bảy sắc trên người của ngươi càng ngày càng ảm đạm, cảm giác được khí tức của ngươi đang nhanh chóng suy yếu, ta cảm thấy là ngươi sẽ chết..."

Tống Đình Ngọc bước chân không ngừng, tiếp tục đi về phía trước, ngữ khí nhẹ nhàng chậm chạp nói: "Ngươi quay trở lại •••••• cũng chỉ có chết mà thôi."

"Ta biết rõ ta sẽ chết." Tần Liệt gật đầu, nhắm mắt theo đuôi đi sau nàng, trầm giọng nói: "Nhưng ta không cách nào chấp nhận nổi để cho một nữ nhân giúp ta ngăn trở sát cơ, còn bản thân ta lại đi chạy trốn, ta tự vấn chính mình không vượt qua nổi cửa ải này."

"Buồn cười đại nam tử chủ nghĩa!" Tống Đình Ngọc hừ lạnh.

"Tùy ngươi nói như thế nào cũng được. Dù sao ta không muốn ngươi bị cái gã Giác Ma tộc kia bắt giữ lấy, không muốn ngươi biến thành giống như những nữ nhân bị nhốt trong những lồng sắt kia..." Tần Liệt trầm ngâm trong chốc lát, chăm chú nói ra: "Ta trở về, nếu như ngươi đã bị bắt giữ, ta coi như là cứu không được ngươi, nhưng ít nhất ta có thể dùng Tịch Diệt Huyền Lôi giết ngươi!"

Tống Đình Ngọc bước chân đang thản nhiên, thân thể mềm mại của nàng khẽ run lên, bỗng nhiên quay đầu lại, thật sâu nhìn về phía Tần Liệt, nói ra: "Ở trong U Minh giới, nếu như ta thực bị bắt lấy, thỉnh ngươi dùng hết mọi thủ đoạn giết ta."

"Ta biết rồi." Tần Liệt nhẹ nhàng gật đầu.

Hai người chợt đồng thời trầm mặc.

Bọn hắn một trước một sau, dần dần rời xa toà thành trấn này, ở sâu trong một khu rừng rậm rạp bên ngoài toà thành, bọn hắn phải mất một thời gian thật lâu mới tìm được vị trí thích hợp, sau đó dùng Linh Thạch để khôi phục lực lượng.

Qua thời gian thật lâu, Tần Liệt khôi phục lại trước tiên, hắn mở mắt ra, nhìn xem bầu trời u ám không có nhật nguyệt chiếu rọi, cảm thụ được một cỗ hoang vắng lạnh như băng từ cổ chí kim không thay đổi. Hắn đứng dậy, không làm kinh động đến sự khôi phục của Tống Đình Ngọc, đi vào một bụi cỏ xa xa đã bị chém đứt sinh cơ.

Hắn tập trung tinh thần ý thức, hướng vào trong không gian giới lục lọi.

Một cây Linh Văn trụ đột nhiên bay lên cao, như cây cột lớn che khuất bầu trời lơ lửng trên đỉnh đầu của hắn, đây là cây linh văn trụ có khắc Cửu Khúc Trường Hà Đồ.

Ngưng tụ tinh thần, vận chuyển Linh lực, hắn lần nữa dùng tâm thần tác động thêm một cây Linh Văn trụ từ trong Không Gian Giới vọt ra rồi lơ lửng bất động trên đỉnh đầu hắn.

Sau đó là cây thứ ba, cây thứ thứ tư, rồi cây thứ năm, tiếp nữa là cây thứ sáu.

Sáu cây Linh Văn trụ, một cây đón lấy một cây phù lên thiên không, một cây đón lấy một cây bay khỏi Không Gian Giới, ở trên bầu trời U Minh giới lơ lửng bất động.

Sáu cây Linh Văn trụ, đây là cực hạn mà tinh thần hắn có thể ngự động, cũng là mức giới hạn mà Linh lực hắn có thể chèo chống được.

Mười hai cây Linh Văn trụ có thể tạo thành một loại kỳ trận tên là "Chư Thiên Phong Cấm Trận", trận pháp này dùng mười hai cây Linh Văn trụ làm cơ sở, dùng Linh lực của người ngự động triệu tập lực lượng trong Linh Văn trụ, dùng tinh thần ý thức ngự động cây cột, vận chuyển hạt châu bên trên Linh trận đồ, cùng một chỗ hình thành lực áp bách.

Hôm nay, hắn phóng thích ra sáu cây Linh Văn trụ, mục đích là thử dùng sáu cây Linh Văn trụ, có thể phát huy một bộ phận uy lực của "Chư Thiên Phong Cấm Trận".

Sáu cây Linh Văn trụ ở trên đỉnh đầu hắn vốn đang bất động bắt đầu chậm rãi di động, theo kích thích từ tinh thần ý thức của hắn, một cái linh trận đồ ở mặt trước của một cây linh văn trở nên trông rất sống động. Hắn không ngừng rót Linh lực vào trong những đường vân trận đồ đang lưu động trên bề mặt của trụ văn, theo nguồn năng lượng rót vào hỗ trợ làm cho linh trận đồ chậm rãi thành hình.

Một cỗ lực lượng phong ấn từ giữa sáu cái Linh Văn trụ chậm rãi truyền đến, cỗ lực lượng phong ấn này bắt đầu có chút yếu ớt sau đó trở nên dần dần cường hãn.

Trong khu vực sáu cái Linh Văn trụ, mọi thứ đều bị đình trệ, gió cũng ngừng lại, không khí đình chỉ lưu động, thanh âm bị giam cầm lấy không cách nào truyền bá ra ngoài, mà ngay cả không gian phảng phất cũng bị chậm rãi khóa chết.

Thiên Võng Cấm Ma Đồ, Cửu Khúc Trường Hà Đồ, Thiên Cầm Cao Tường Đồ, Tinh Hà Quang Diệu Đồ, Bách Hoa Tỏa Giáp Đồ, Cổ Mộc Hoán Sinh Đồ, sáu cái Cổ Trận Đồ này phong tỏa lấy hư không bởi trạm trạm kỳ quang, chúng ngưng tụ cùng một chỗ hình thành nên một cái Thiên Mạc hoàn toàn mới.

Trong Thiên Mạc kia đan xen giữa yêu ma, ngôi sao, Thiên Hà, chim bay cá nhảy, đầy trời hoa tươi, cổ thụ Nhân Nhân, phóng xuất ra bừng bừng sinh cơ, toát ra một cỗ khí tức thần bí khó lường, cái khí tức này dần dần tràn đầy Tiểu Không Gian, lại để cho Linh Văn trụ bên trong Tiểu Không Gian không ngừng biến hóa lấy.

Tần Liệt bỗng nhiên sinh ra ảo giác rất kỳ diệu là Hắn có thể nắm giữ toàn bộ không gian kia!

Cái Tiểu Không Gian đang dần dần hình thành này, phảng phất do hắn sáng tạo ra, do một tay hắn gây dựng, nhờ hắn làm cho nó thoát ly khỏi từ trong trời đất,chỉ duy nhất thuộc về bản thân của hắn, mọi linh hồn do hắn nắm giữ tất cả đều trở nên nhỏ bé, hắn chính là chúa tể, chưởng quản hết thảy mọi sinh linh, ý chí trong không gian kia!

Cảm giác này phi thường kỳ diệu, làm cho hắn vĩnh viễn trầm mê, phảng phất ở trong không gian kia, hắn chính là tạo hoá độc nhất vô nhị, có thể đem mọi quy tắc cưỡng ép, làm cho đảo ngược.

Loại cảm giác này vô cùng quỷ dị, cho dù chỉ duy trì trong một sát na. Đến khi tinh thần ý thức của hắn bị hao tổn cực lớn, kèm theo Linh lực cũng điên cuồng giảm sút, ánh mắt của hắn bỗng nhiên hoa lên.

Sáu cây Linh Văn trụ, hóa thành sáu đạo lưu quang, lại biến mất trong Không Gian giới của hắn.

Tần Liệt ngồi phệt xuống dưới đất, đầu váng mắt hoa, linh hồn hắn suy yếu gây ra cảm giác vô lực.

Linh Hồn Lực, là lực lượng linh hồn mà chỉ khi bản thân nắm giữ được mới có thể vận dụng lực lượng này,đó chính là Tinh Thần Lực. Hiện tại hắn sở dĩ cảm thấy linh hồn suy yếu, là vì Tinh Thần Lực tiêu hao quá lớn, vượt quá cực hạn của hắn.

"Tiểu tử, ngươi mới bước vào Vạn Tượng cảnh, những tinh diệu của Hồn Hồ còn không có triệt để thấu hiểu, nắm vững vậy mà cũng dám cưỡng ép vận dụng để vận chuyển sáu cây Linh Văn trụ, quả thực không biết sống chết." Âm thanh của linh hồn Huyết Lệ ở trong Trấn Hồn Châu chậm rãi vang lên. " Đạt tới Vạn Tượng cảnh đỉnh phong, ngươi mới có thể miễn cưỡng vận chuyển sáu cây Linh Văn trụ, mới có thể phát huy ra một bộ phận uy lực Chư Thiên Phong Cấm Trận, ngươi bây giờ, còn kém xa lắm đây này."

"Ngươi từng nói qua, chỉ có thể ngự động sáu cây Linh Văn trụ, mới có thể chính thức vận chuyển Chư Thiên Phong Cấm Trận. Năm cây, chẳng lẽ lại không được?" Tần Liệt cố gắng vận dụng một tia tinh thần ý thức, cùng Huyết Lệ trao đổi.

"Sáu cây là ít nhất, ít hơn một cây cũng làm cho kỳ trận phong cấm không cách nào tổ hợp lại, trận pháp do đó cũng không cách nào bắt đầu vận chuyển." Huyết Lệ không có chút khách khí lập tức đả kích, "Ngươi tốt nhất an phận một chút, trước khi còn chưa đạt tới Vạn Tượng cảnh đỉnh phong, thì đừng có làm bậy đối với Linh Văn trụ. Nếu không, tình cảnh của ngươi sẽ giống như hiện tại đồng dạng, không những tiêu hao hết tinh thần ý thức của bản thân mà linh hồn cũng suy yếu tới cực điểm, cái này sẽ làm cho ý chí chiến đấu của ngươi đều đánh mất."

"Thật sự không có biện pháp?" Tần Liệt chưa từ bỏ ý định mà hỏi.

"Biện pháp?" Huyết Lệ tựa hồ nghĩ tới một điểm, sau một lát mới thủng thẳng đáp lại nói: "Nếu như ngươi Linh Hồn Lực đầy đủ cường hoành, có thể tiếp tục vận chuyển Linh Văn trụ, ngươi chính là Vạn Tượng cảnh mà thôi, liền tu hồn cũng sẽ không, làm như thế nào đi tăng cường linh hồn được? Đúng rồi, trừ phi ngươi có Hồn Tinh, ah…, ta nhớ ra rồi, chính là cái hạt châu vừa mới hấp nạp rất nhiều linh hồn tinh thuần, nếu như, nếu như ngươi có thể dung nhập vào bản thân •••••• có lẽ ngươi có thể ngự động sáu cây Linh Văn trụ rồi.

Tần Liệt con mắt bỗng nhiên sáng ngời.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status