Linh vực

Chương 357: Giết cái sạch sẽ!


Cái đó cùng cổ thụ sẽ không vĩnh viễn xanh tươi, cũng phải khô héo, cũng phải có một ngày giống như chết già.

Đây là vì sinh mệnh lực chậm rãi tiêu hao mà thành.

Võ giả tu luyện linh lực, rèn luyện thân thể, phải tăng cường sinh mệnh lực, cho nên sống lâu hơn phàm nhân rất nhiều.

Nhưng cho dù là võ giả cường đại nhất, nếu sinh mệnh lực trong cơ thể tiêu hao hết, thân thể cũng sẽ mục nát, cũng sẽ đi tới cảnh cuối đời.

Quách Hào này rõ ràng là tu luyện Mộc Chi linh quyết, lại có thể dùng linh kỹ trực tiếp làm hao mòn sinh mệnh lực đối phương, nhưng thật ra làm cho Tần Liệt bị dọa hết hồn.

Nhìn thấy một đám tộc nhân Phùng gia, bị lá cây xanh biếc rơi xuống trên người, thần sắc nhanh chóng uể oải, Tần Liệt cùng sinh ra một chút kiêng kị.

Một vòng hào quang màu vàng đất, khí tức bụi đất hỗn tạp nhanh chóng ngưng kết ở trên người Tần Liệt.

Nhìn vào Tần Liệt giống như mặc vào một trường y màu vàng đất dày cộm bọc kín toàn thân.

“Người này hơi khó giải quyết!”. Quách Hào hừ một tiếng.

Lời vừa chưa dứt, Quách Anh cầm trong tay một thanh trường kiếm màu bạc xuất ra, rót mạnh linh lực vào trong đó.

Bên trong thanh trường kiếm, một đám quang điểm nhỏ li ti như sao dày đặc đẹp đẽ. Hắn thôi phát linh lực, liền thấy các quang điểm li ti này như đom đóm bay nhanh ra như có sinh mệnh vọt tới Tần Liệt.

“Huyết Nhiễm trùng! Diêu đại ca, đây là Huyết Nhiễm trùng, chuyên đi hút máu con người mà sinh trưởng!”. Liễu Đình bỗng nhiên la hoảng lên.

“Đồ đê tiện! Ngươi còn dám lên tiếng, ngươi có tin ta làm thịt ngươi hay không?”. Quách Anh hung tợn trừng mắt nhìn Liễu Đình.

Sau khi đám quang điểm li ti này bay ra, nhanh chóng hóa thành màu máu tươi lao tới Tần Liệt, khiến cho Tần Liệt cảm giác được mùi máu tanh xông vào mũi.

“Huyết Nhiễm trùng, dùng máu tươi con người để nuôi dưỡng độc trùng, hắc, thú vị”.

Tần Liệt tán thưởng một câu, bộ dáng ung dung, đợi cho các con độc trùng này hoàn toàn đỏ sậm sắp tới người hắn, hắn đột nhiên vận chuyển Huyết Linh quyết.

Hắn từng thông qua linh hồn Huyết Lệ biết không ít bản lĩnh và bí văn Huyết Sát tông.

Loại độc trùng Huyết Nhiễm trùng này, môn nhân Huyết Sát tông trước kia cũng cực kỳ am hiểu nuôi dưỡng, hơn nữa hiểu biết đối với Huyết Nhiễm trùng cũng vô cùng sâu sắc.

Cười giả tạo, Tần Liệt cắn đầu ngón tay, hút ra một chút máu tươi, sau đó bỗng nhiên phun vào trong không trung.

Máu tươi được phun ra, toàn bộ bắn mạnh tới Huyết Nhiễm trùng, như nhìn thấy được đồ ăn hấp dẫn, chúng liền hút tất cả máu tươi này vào.

Toàn bộ Huyết Nhiễm trùng vì vậy mà điên cuồng mà chém giết lẫn nhau, tập trung vào một chỗ mà phát ra âm thanh tranh đoạt máu tươi của Tần Liệt.

Vẻ mặt Quác Anh kinh ngạc, hắn chưa bao giờ nhìn thấy Huyết Nhiễm trùng điên cuồng như vậy, hắn phát hiện Huyết Nhiễm trùng như mất đi lý trí, không có nghe theo sự sai khiến của hắn đi giết chết Tần Liệt.

Điều này làm cho Quách Anh có chút thấp thỏm lo âu.

Quách Hào cũng biến sắc, nhìn thấy ánh mắt Tần Liệt đột nhiên tàn khốc, hắn thầm hô không ổn.

Ngay lúc này, Tần Liệt một mặt ngưng tụ máu tươi lực bên trong cơ thể, mặt khác vận chuyển đại địa lực, bỗng nhiên sải bước tới Quách Anh, Quách Hào.

“Răng rắc!”.

Thời điểm hắn xoãi bước đến, cũng không quên giẫm lên người tộc nhân Phùng gia, mỗi một người bị hắn giẫm lên, xương cốt toàn thân như bị vỡ vụn, lập tức chết thảm.

Trong tiếng kêu gào thảm thiết của tộc nhân Phùng gia, Tần Liệt đã tới trước người Quách Hào, hắn nhếch miệng cười rồi xuất ra một quyền đánh lên mặt Quách Hào.

Trên nắm tay Tần Liệt ngưng hiện ra hào quang màu vàng, hào quang này như có liên kết với tràng trọng lực, có thể gây nhiễu loạn lực từ, cực kỳ quỷ dị.

Quách Hào nhìn thấy nắm tay trước mặt phóng lớn ra, đang lúc muốn né tránh bỗng thình lình thấy nặng đầu, chân không đứng vững bỗng nhiên thân thể mất đi cân bằng.

“Oành!”.

Nắm tay màu vàng sáng mang theo lực thâm hậu trực tiếp đánh mạnh vào trên mặt Quách Hào.

Khuôn mặt Quách Hào liền nở hoa, tầm nhìn trước mắt bỗng nhiên mơ hồ, hắn nghiêng ngả lảo đảo liền phát hiện một chân cao một chân thấp, trọng lực xung quanh không ngừng biến ảo.

“Ngươi dám!”. Quách Anh cầm kiếm lao về phía Tần Liệt.

Nhưng mà chưa kịp tới Tần Liệt, bước chân Quách Anh loạng choạng như bị say rượu, đứng cũng không vững.

Hắn thay đổi suy nghĩ, ý thức được tài nghệ về đại địa lực của Tần Liệt cực kỳ đáng sợ, trong khi công kích có thể không ngừng biến ảo tràng trọng lực xung quanh.

Tần Liệt là người thi triển nên ở bên trong hoàn toàn không bị ảnh hưởng. Nhưng người khác thì không đứng vững, hoàn toàn không thể thích ứng được, bước chân lập tức lộn xộn, khắp nơi đều bị động.

Nhìn thấy huynh đệ Quách Hào, Quách Anh loạng choạng đứng không vững, Tần Liệt không chút khách khí mà điên cuồng bạo tạc hai người. Liễu Đình liền cuống cuồng, vội nói: “Diêu đại ca, bọn họ là võ giả Sâm La điện, ngươi ngàn vạn lần đừng làm bậy!”.

Đám người Ngụy Lập vội vàng tránh xa tộc nhân Phùng gia và Quách Hào, Quách Anh, sợ bị liên lụy.

“Tiểu tử! Sâm La điện sẽ không tha cho ngươi, huynh đệ chúng ta cũng tuyệt đối không bỏ qua cho ngươi!”. Quách Hào bị đánh đến toàn thân toàn mà máu, còn rống giận la lên.

“Bọn người các ngươi sẽ không có cợ hội đó”.

Không biết từ lúc nào, trong tiếng kêu thét của Liễu Đình, Tần Liệt đã đoạt lấy trường kiếm trong tay Quách Hào, hắn bình tĩnh đâm xuống hai nhát.

Hai nhát liền đâm vào cổ Quách Hào và Quách Anh.

Máu tươi phun mạnh ra ngoài!

“Diêu đại ca!”. Liễu Đình sợ hãi hét toáng lên.

Tần Liệt không hề nhìn nàng, sắc mặt lạnh lùng mà quay đầu lại, như ác ma lao vào giữa tộc nhân Phùng gia tàn sát bốn phía.

Tiếng kêu thảm thiết cả đám vang lên, tộc nhân Phùng gia ngã xuống đất, bao gồm cả Phùng Tân và Phùng Dật ở bên trong cũng đều bị giết chết sạch sẽ.

Trong một khắc thời gian ngắn ngủi, tộc nhân Phùng gia ở Lăng gia trấn bị giết chết không sót một tên.

Huynh đệ Quách Anh, Quách Hào bị cắt sâu ở cổ, sớm đã chết trước.

Liễu Đình sợ hãi vô cùng, giờ khắc này nàng hoang mang lo sợ, kinh hoảng che miệng lại, không biết phải làm sao bây giờ.

Toàn bộ võ giả trẻ tuổi của Tinh Vân các và Ngụy Lập nhìn Tần Liệt như nhìn thấy ác ma, cả đám đều run rẩy lui ra cách xa hắn, sợ Tần Liệt chưa hết hứng giết chóc, ngay cả bọn họ cũng bị xử lý sạch sẽ.

“Diêu, Diêu đại ca, người giết nhiều người quá, phải làm sao bây giờ?”. Sau một hồi, Liễu Đình tay chân luống cuống, muốn tìm biện pháp để che giấu việc này.

“Hãy nói là tộc nhân Phùng gia cùng Quách Hào, Quách Anh gặp phải linh thú Cực Hàn sơn mạch tập kích, cả đám đều bị cắn chết”. Tần Liệt sớm đã có kế hoạch, bình tĩnh tự nhiên nói: “Ừm, bọn họ đều chết ở bên trong Cực Hàn sơn mạch, một mẩu xương cũng không còn. Ồ, thi thể này, đều ném vào Dược sơn, ném vào trong thạch quật mà người Phùng gia đào ra, sao đó đem đá lớn lấp kín lại”.

Tần Liệt nhìn về phía đám người Ngụy Lập đang không nói nên lời, vẻ mặt u ám, nhếch miệng cười cười: “Đình Đình, nàng có cảm thấy những người này miệng mồm không kín, ta có nên ngay cả bọn họ cùng xử lý đồng loạt luôn hay không”.

Ngụy Lập cùng đám người trẻ tuổi Tinh Vân các, nghe hắn nói như vậy, thiếu chút nữa khóc thành tiếng, một đám dùng tính mạng ra cam đoan, tuyệt sẽ không ra chuyện hôm nay.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status