Linh vực

Chương 387: Giảo cục!


“Đều con mẹ nó câm miệng! Các ngươi nói các xác chết trôi kia có liên quan với các ngươi, các ngươi chứng minh như thế nào?”. Khổng Tương nay một mình ngồi một chiếc “Kiếm Hiệp chu”, lạnh mặt, hướng tới những kẻ sống sót ôm tấm ván gỗ hùng hùng hổ hổ.

“Những tài vật này, Lam Tinh hội chúng ta cần thống nhất sửa sang lại, chờ người thật sự có liên quan với người chết đến nhận lãnh”. Khâu Vân cười ôn hòa, hướng mọi người giải thích: “Chờ các ngươi tới Hải Nguyệt đảo, nếu có thể chứng minh có liên quan với người chết, chúng ta có thể đem tài vật thuộc về bọn họ giao cho các ngươi”.

“Lừa ai chứ? Ngươi cho rằng chúng ta chưa nhìn thấy? Các tài vật đó các ngươi vụng trộm nhét vào hầu bao của mình, cho rằng người khác đều là người mù hay sao?”.

“Các ngươi đang làm cái gì, cho rằng người khác đều là kẻ ngốc sao?”.

“Lam Tinh hội các ngươi làm như vậy, không khỏi quá đáng một chút rồi nhỉ?”.

Những người sống sót kia đã sớm thấy rõ tình trạng, há có thể bị một phen lời của bọn hắn lừa được, ùn ùn mắng to!

“Vân ca? Ngươi xem?”. Khổng Tương sau khi tới đây, do dự một chút, bỗng nhiên nhìn về phía Khâu Vân.

Luôn biểu hiện rất ôn hòa, Khâu Vân lúc này nhíu nhíu mày, lắc đầu than nhẹ một tiếng, nói: “Bọn họ cứ muốn tìm chết, cũng chẳng trách chúng ta, dựa theo quy củ cũ xử lý đi”.

“Giết sạch sẽ! Miễn cho những người này về sau lắm miệng!”. Khổng Tương cười lạnh lên.

Từng chiếc “Kiếm Hiệp chu” đột nhiên lao nhanh hẳn lên, hướng tới gần những kẻ sống sót kia, các võ giả Lam Tinh hội, ai cũng cười lạnh lấy ra linh khí.

Băng cứng nổi dưới chân Tần Liệt bỗng nhiên ngừng lại.

Hắn cau mày, nhìn người Lam Tinh hội phía trước, ngồi “Kiếm Hiệp chu”, ở trên mặt biển như tia chớp di chuyển, cầm các linh khí tinh xảo đẹp đẽ, hướng về phía những người ôm tấm ván gỗ, gỗ nổi, hài cốt thuyền lớn đuổi giết.

Hắn nhìn về phía Khâu Vân.

Bởi vì Lam Tinh hội chết một bộ phận người, cho nên “Kiếm Hiệp chu” để trống không ít, lúc này, Khâu Vân kia cũng một mình chiếm lấy một chiếc “Kiếm Hiệp chu”, thân thể hơi tỏ ra gầy yếu, đứng thẳng tắp như mũi kiếm.

Trên mặt hắn vẫn mang nụ cười ôn hòa, nhưng ánh mắt hắn, giờ khắc này lại sắc bén như hàn đao.

Tần Liệt rốt cuộc hiểu, vì sao Khổng Tương cuồng ngạo kia, sẽ tôn kính như vậy đối với Khâu Vân.

Khâu Vân chẳng những là một võ giả đạt tới Thông U cảnh, mà là phi thường giỏi về ngụy trang, hắn chân thật, hẳn là cực kỳ lãnh khốc vô tình.

Có lẽ, chủ ý thông qua xác chết trôi để phát tài, đem người chưa chết cùng nhau chém giết này, chính là ra từ trong tay người này.

Bất luận ở trong đội ngũ nào, người cảnh giới cao nhất, lãnh khốc vô tình nhất, thường thường đều sẽ là thủ lãnh, Lam Tinh hội cũng tự nhiên sẽ không ngoại lệ.

Nhìn ra được, Khâu Vân, chính là người ra lệnh thật sự trong đoàn người này.

Tần Liệt lại nhìn về phía những kẻ bị đuổi giết.

Những người cùng hắn ngồi thuyền lớn hướng tới Linh Thứu đảo này, cảnh giới đại đa số tương đương với hắn, đều là tu vi khoảng Vạn Tượng cảnh, chỉ có cực ít vài người đạt tới Thông U cảnh.

Võ giả cảnh giới cường đại, thường thường có thân phận bối cảnh rất mạnh, võ giả Như Ý cảnh, ở Xích Lan đại lục, Lưu Vân đại lục cùng Thiên Vận đại lục, cũng đều là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy.

Những người này, hoặc là có thể có phi hành linh cầm riêng, hoặc là có thuyền lớn đặc biệt trong tay, căn bản không cần cùng hắn chen chúc ở trong loại thuyền chở đồ này.

Theo hắn biết, giống Huyền Thiên Minh, Bát Cực thánh điện thế lực cấp Xích Đồng như vậy, ở lúc lui tới các đại lục, đều có thuyền lớn chuyên môn.

Thuyền chịu tiếp nhận Tần Liệt loại thân phận không rõ này, thường thường không có bối cảnh cường đại. Người ngồi, hoặc là võ giả cấp bậc khá thấp, hoặc là tán tu tu luyện một mình.

Căn bản không có cường giả đích thực tồn tại.

Cũng bởi thế, Khâu Vân và người của Lam Tinh hội, căn bản không đem bọn họ chết sống để vào mắt, cho dù là tương lai sự việc bại lộ, cũng không sợ sẽ có thế lực khó lường truy cứu xuống.

- Bởi vì người chết không có bối cảnh cường đại.

“Rầm rầm rầm! Vù vù vù! Ba ba ba ba!”.

Người của Lam Tinh hội, cảnh giới đại đa số đều ở Vạn Tượng cảnh, cũng chỉ có số ít mấy người đạt tới Thông U cảnh

Cảnh giới của bọn họ, thật ra tương đương với những kẻ tán loạn trong nước biển, nhưng bọn họ có hơn bốn mươi người, chẳng những số lượng chiếm ưu thế, linh khí trong tay bọn họ cấp bậc cũng khá cao, giống bọn Khổng Tương mấy võ giả đạt tới Thông U cảnh, trên người còn khoác chiến giáp.

Ưu thế trên số lượng cùng linh khí, làm bọn họ chiếm toàn bộ thượng phong, “Kiếm Hiệp chu” bọn họ ngồi cũng là nhanh như thiểm điện rồng bơi.

Hải vực vừa mới bình tĩnh trở lại, bởi vì Lam Tinh hội tham lam, lại lần nữa nhấc lên gió tanh mưa máu.

Theo hào quang linh khí đan xen, theo “Kiếm Hiệp chu” tới lui tuần tra, những người sống sót trên mặt biển liên tiếp bị chặn giết, từng cái thi thể mới sinh ra trong vũng máu trên mặt biển.

“Đã sớm nhắc nhở bọn họ, bảo bọn họ quay đầu, cứ không nghe, cứ tới đây chịu chết”.

Khổng Tương nhếch miệng, trong tay một thanh xà mâu vẽ đầy hoa văn rắn, khi vung lên, từng cái bóng rắn thanh u bay vút ra, như tia chớp lao về phía những kẻ rơi xuống nước.

“Phập!”.

Một bóng rắn thanh u, chui vào ngực một người rơi xuống nước, chỉ thấy một lỗ máu to cỡ nắm tay lập tức hiển hiện ra.

“Ta liều mạng với ngươi!”. Người nọ lớn tiếng quát, từ trong nước biển lao vút ra, một bộ tư thế đồng quy vu tận với Khổng Tương.

“Đi tìm chết đi!”.

Khổng Tương cười lạnh, xà mâu trong tay run lên, bảy cái bóng rắn thanh u cùng nhau bắn vụt ra.

Như bảy con linh xà, nháy mắt cắn xé ở trên thân người kia, lưu lại ở trên người hắn bảy cái lỗ đầm đìa máu.

Thân thể lao ra của người nọ bị kìm hãm ở giữa không trung, chợt khí tức đoạn tuyệt, đầu lại cắm vào trong biển, hóa thành một xác chết trôi đầm đìa máu.

Khổng Tương cười quái dị một tiếng, khống chế “Kiếm Hiệp chu” áp sát về phía xác chết, từ bên hông thi thể này kéo xuống một cái túi da thú.

“Hỏa Yêu thạch! Thủy Linh Ngọc! Lam Quang Đồng! Hắc, vận khí không tệ!”.

Khổng Tương cười tủm tỉm đem đồ vật trong túi da thú moi ra, đem từng thứ ném vào Không Gian giới chỉ của mình, sau đó mới cảm thấy mỹ mãn tùy tay đem túi da thú ném xuống.

Làm xong tất cả cái này, hắn cười điên cuồng nhìn về phía trên mặt biển, nhìn về phía các đồng bạn kêu gào kia, thét to: “Đều làm sạch sẽ cho ta, tuyệt đối đừng rước lấy phiền toái cho Vân ca! Hắc, chỉ cần theo Vân ca lăn lộn, các huynh đệ về sau đều có canh ngon để uống, sớm muộn gì cũng có thể chen thân Thông U cảnh!”.

“Chúng ta đều nghe Vân ca!”.

“Chỉ cần theo Vân ca, tuyệt đối không tệ được!”.

“Có năng lực lập công, có năng lực thu hoạch lượng lớn linh tài linh thạch, hay!”.

Các võ giả Lam Tinh hội kia khống chế “Kiếm Hiệp chu”, đuổi tận giết tuyệt đối với người rơi xuống nước cười ha ha, vẻ mặt vui mừng.

Giống như các đồng bạn vừa mới chết, các võ giả Lam Tinh hội còn lại bị vòng xoáy to lớn cắn nuốt, không có quan hệ với bọn họ.

Lúc này, trên mặt biển, chỉ còn lại có chín người rơi xuống nước còn chưa chết.

Chín người này, lúc này ngay cả ruột cũng hối hận xanh rồi, sớm biết những gia hỏa Lam Tinh hội này độc ác như thế, vừa rồi bọn họ tuyệt đối không dám nhiều lời một câu.

Hiện tại tốt rồi?

Bọn khốn kiếp Lam Tinh hội này, chẳng những muốn phát tài từ người chết, ngay cả tài của người sống cũng không chịu buông tha.

Chín người còn lại, đều là dựa ván gỗ cùng gỗ nổi, đối mặt võ giả Lam Tinh hội ngồi “Kiếm Hiệp chu”, căn bản ngay cả hy vọng chạy trốn cũng không có.

Bọn họ vừa thấy “Kiếm Hiệp chu” của Lam Tinh hội tới đây, từng người đều học thông minh, vội vàng đem thân thể chìm về trong nước biển.

Thông qua phương thức này, bọn họ đang kéo dài hơi tàn, kéo dài thời gian tử vong.

“Hắc hắc, ta không tin các ngươi không ra”. Khổng Tương thét chói tai, chỉ huy những người đó, bảo bọn họ nhìn chằm chằm mặt biển, nhìn chằm chằm thời khắc những người đó trồi lên mặt nước.

Vừa thấy động hướng của những người đó, linh khí của đám người Khổng Tương sẽ hướng tới nước biển tấn công.

Ngay tại lúc này, băng cứng dừng lại bất động dưới thân Tần Liệt, rốt cuộc lại chậm rãi di động.

Đi về phía đám người Lam Tinh hội!

Luôn ngồi yên mặc kệ, trên mặt Khâu Vân mang theo ý cười ôn hòa, đứng ở trên “Kiếm Hiệp chu”, mỉm cười nhìn Khổng Tương thay hắn chỉ huy, vẻ mặt thong dong.

Giờ phút này, thấy Tần Liệt khống chế băng cứng mà đến, Khâu Vân rốt cuộc bỗng nhiên lên tiếng: “Bằng hữu, làm gì thế?”.

Hắn đã sớm nhìn thấy Tần Liệt.

Trên thực tế, lúc vừa mới tới đây, hắn sở dĩ khuyên Tần Liệt đừng tới đây, cũng là bởi vì không muốn trêu chọc phiền toái.

Hắn đã sớm nhìn thấy Tần Liệt đeo một cái Không Gian giới chỉ, tuy tu vi Vạn Tượng cảnh của Tần Liệt không được hắn để vào mắt, nhưng một võ giả Vạn Tượng cảnh, thế mà đeo một cái Không Gian giới chỉ, chỉ cần một điểm này, đã nói lên Tần Liệt chỉ sợ có chút lai lịch. Có lẽ chính là người của thế lực cấp Xích Đồng ngang cấp với Lam Tinh hội.

Mà băng cứng dưới chân Tần Liệt, chẳng những có thể nổi trên mặt biển, còn có thể di động nhanh chóng, cũng khiến Khâu Vân sinh lòng đề phòng.

Hắn đánh giá không chuẩn lai lịch của Tần Liệt, sợ sau khi Tần Liệt chết ở chỗ này, sẽ có cường giả thế lực cấp Xích Đồng truy cứu tầng tầng xuống dưới. Hắn sợ dính phiền toái vào người, cho nên vừa rồi đã khuyên bảo Tần Liệt, hy vọng hắn có thể rời khỏi.

Hắn biết rõ, bọn họ làm những việc này, so với “hải tặc” còn ác liệt hơn. Một khi bại lộ, hắn chắc chắn thừa nhận hậu quả xấu.

Nhưng, từ khi Tần Liệt không nghe khuyên, chính thức bước vào một khu vực này, nhìn thấy bọn họ bắt đầu động thủ giết người trở đi, hắn liền đã động sát ý.

Hắn tuyệt không cho phép sự việc bại lộ!

Hắn vẫn chưa tham chiến, thật ra đang âm thầm để ý Tần Liệt, chỉ cần Tần Liệt toát ra dấu hiệu chạy đi, hắn sẽ lập tức tiến hành đuổi giết, sẽ không tiếc mọi giá đem Tần Liệt tiêu diệt.

Mặc cho hắn tưởng tượng như thế nào, cũng không ngờ tới, rõ ràng nhìn thấy bọn họ đại khai sát giới, Tần Liệt chẳng những chưa trốn, thế mà còn chủ động tới gần.

Hiện tượng không hợp với lẽ thường này, khiến Khâu Vân sinh ra nhiều nghi ngờ, khiến hắn bỗng nhiên cẩn thận hẳn lên.

“Khổng Tương!”. Khâu Vân quát một tiếng trầm thấp, nhìn Tần Liệt một cái, lấy ánh mắt ra hiệu.

Khổng Tương lập tức hiểu ra. Hắn nhếch miệng cười ha hả, khống chế một chiếc “Kiếm Hiệp chu” kia, lập tức hướng tới Tần Liệt lao tới.

“Tiểu tử, Vân ca thấy ngươi có Không Gian giới chỉ, không muốn chọc vào phiền toái, đã khuyên ngươi rời khỏi. Nhưng ngươi không hiểu chuyện, ngươi cứ muốn tới đây chịu chết, nay để ngươi thấy được việc của chúng ta, ngươi cho dù còn muốn chạy, cũng không còn cơ hội”.

Khổng Tương giơ lên xà mâu, trên cánh tay hắn, các vòng linh quang màu xanh, như xoắn ốc, tất cả nhập vào xà mâu.

“Thất Xà Giảo!”.

Trong xà mâu bỗng nhiên truyền đến một tiếng linh xà rít, theo cánh tay Khổng Tương run run, bảy cái bóng rắn thanh u, đột nhiên bay vụt

Tần Liệt lắc lắc đầu, nhếch môi, khóe miệng nở ra một nụ cười có chút tàn nhẫn.

Một cước đạp thật mạnh ở góc băng cứng, khối băng màu xanh nước biển kia thành một tấm khiên băng, nháy mắt từ trên mặt biển bay nhanh ra.

Mặt băng màu xanh nước biển, ở dưới ánh nắng chiều, lóng lánh ra ánh sáng màu mỹ lệ, lập tức chặn lại bảy cái bóng rắn thanh u.

“Ba ba!”.

Khiên băng vỡ, từng đạo băng quang bắn tung tóe, bảy cái bóng rắn thanh u kia, cũng bởi vì linh lực kịch liệt chấn động, lập tức tán loạn.

Hầu như cùng lúc, Tần Liệt chân đạp mặt biển, như giẫm một đạo băng quang sắc bén, trong thời gian ngắn lao tới trước người Khổng Tương.

“Hàn Băng phong bạo!”.

Tần Liệt quát khẽ, oành một tiếng, từ trong mặt biển dưới thân hắn bay vụt ra các mảnh băng như phi đao.

Các mảnh băng, như hàn băng ngưng tụ thành gió lốc, toàn bộ bắn về phía Khổng Tương.

Khổng Tương Thông U cảnh sơ kỳ, linh hồn cảm giác lực cực kỳ sâu sắc, ở thời điểm Tần Liệt lấy hàn lực thẩm thấu mặt biển ngưng kết khối băng, hắn đã phát hiện.

Khi các mảnh hàn băng nổ bắn đến, trên người hắn chẳng những có thêm một màn hào quang mỏng manh màu xanh đậm, chiến giáp xương rắn bện trên người cũng nở rộ ra vầng sáng âm hàn băng lạnh.

Đây là hai tầng phòng hộ!

“Ba ba ba ba!”.

Mảnh băng đánh ở trên màn ánh sáng màu xanh đậm, cái lồng đó kịch liệt vặn vẹo, kiên trì vài giây đồng hồ, mới đột nhiên vỡ nát.

Mảnh băng cũng mất đi sự trùng kích sắc bén, miễn cưỡng rơi xuống trên chiến giáp trên người Khổng Tương, ngay cả một chút dấu vết cũng chưa lưu lại.

Nhưng Khổng Tương cũng chưa toát ra bất cứ biểu cảm thoải mái gì, trái lại, sắc mặt hắn còn đột nhiên biến đổi.

Bởi vì Tần Liệt ở dưới mảnh băng yểm hộ, đã đến thẳng trước người hắn, đã đứng ở trên “Kiếm Hiệp chu”.

Tần Liệt nắm tay.

“Oanh đùng đùng!”.

Một trận tiếng sấm rền nặng nề, từ trên nắm tay của hắn ầm ầm truyền đến, một vầng hào quang lôi điện chói mắt, cuồng bạo mãnh liệt, đánh mạnh đến lồng ngực Khổng Tương.

“Oành!”.

Một đoàn lôi quang lóa mắt, xen lẫn các tia chớp, ở ngực Khổng Tương nổ tung ra.

Một kiện chiến giáp bện bằng xương rắn nọ trên người Khổng Tương nháy mắt nở rộ ra điện quang lấp lánh, lồng ngực hắn lõm xuống rõ ràng, tiếng xương ngực vỡ vụn cũng ở trong khoảnh khắc, ‘rắc rắc’ truyền ra.

“Thịch!”.

Khổng Tương bị một quyền của Tần Liệt, từ trên “Kiếm Hiệp chu” đánh rơi vào trong nước biển, thân thể hướng thẳng tới dưới biển chìm xuống.

“Xẹt xẹt xẹt!”.

Các tia chớp, như dây thừng màu bạc sáng quấn quanh ở trên cánh tay Tần Liệt, lôi đình dao động cuồng bạo, từ trên nắm tay nắm chặt của hắn cuồn cuộn truyền đến.

Trong mắt hắn chợt hiện ra một tia sáng kỳ dị, hắn ở trên “Kiếm Hiệp chu” cúi đầu nhìn xuống phía dưới, đi tìm bóng dáng Khổng Tương.

Hắn vô cùng rõ ràng cảm giác được, lôi điện linh lực hắn vừa rồi đánh ra, đang ở trong lồng ngực Khổng Tương tàn sát bừa bãi, rõ ràng đang phá hoại máu thịt gân mạch của Khổng Tương.

Hắn còn phát hiện, Khổng Tương đang không ngừng ngưng tụ các tia linh lực màu xanh, toàn lực chặn lại lôi điện hắn đánh ra, phòng ngừa thân thể bị thương nặng.

Hắn chưa bao giờ có loại cảm giác kỳ diệu này.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status