Long tế

Chương 342





Chương 342: Ám sát bộ Thần Ẩn

Lại một phút nữa trôi qua, kình khí màu đen trong đan điền Thạch Phá Quân đã được loại bỏ sạch sẽ.

Trần Phong cũng thu kình khí của mình về, thở phào một hơi như trút được gánh nặng.

Mặc dù trên trán Thạch Phá Quân vã đầy mồ hôi, nhưng vẻ hưng phấn trên mặt lại không cần nói cũng biết.

Khỏi rồi!

Nội thương ở đan điền cuối cùng cũng khỏi rồi!

Ban đầu lúc ông ta vận chuyển kình khí, đan điền cứ hay truyền đến cảm giác đau đớn âm ỉ, nhưng bây giờ lại không có cảm giác đó nữa.

Thạch Phá Quân chắp tay vái, chụm nắm đấm mặt mày chân thành: “Người anh em Trần Phong, đại ơn không nói cảm ơn, nên lời cảm ơn Phá Quân sẽ không nói nhiều nữa. Nhưng ơn của người anh em Trần Phong, Phá Quân sẽ khắc ghi trong lòng. Sau này nếu người anh em Trần Phong có việc gì cần Phá Quân giúp cứ việc nói. Dù là lên núi đao xuống biển lửa Phá Quân cũng không chối từ”.

“Thạch đại ca yên tâm, nếu em có gì cần anh giúp em chắc chắn sẽ nói”, Trần Phong mỉm cười nói.

“Đúng rồi, Thạch đại ca, vừa nãy lúc em dùng kình khí chữa đan điền cho anh phát hiện kình khí trong đan điền anh hình như sinh ra do công pháp của nhẫn giả nước R tu luyện, Thạch đại ca có phải từng giao thủ với nhẫn giả nước R không?”, Trần Phong hỏi, nước R đương nhiên cũng có võ sĩ, nhưng xưng hô của họ với võ sĩ thường là nhẫn giả hoặc kiếm sư.

Võ sĩ Hoa Hạ phân thành nhiều nhánh, trường phái khác nhau, có người chuyên tu luyện thể thuật, cũng có người chuyên tu luyện nội kình, còn có người chuyên luyện kiếm thuật, đao pháp, côn pháp… tóm lại, các loại võ nghệ võ sĩ Hoa Hạ đều có động đến.

Còn hệ thống võ thuật của nước R thì đơn giản hơn so với Hoa Hạ.

Nhẫn thuật và kiếm thuật là chính, ngoài nhẫn thuật và kiếm thuật ra thì còn có một số trường phái khác như âm dương thuật, khóa hồn thuật, mặc dù cũng có người tu luyện nhưng phần lớn khó đến được nơi trang trọng.

Còn nhẫn thuật và kiếm thuật thì khác, vì được kế thừa và phát huy lâu đời nên hai trường phái này đã hình thành hệ thống tu luyện hoàn chỉnh từ lâu.

Một khi có người tu luyện nhẫn thuật và kiếm thuật đến cảnh giới cao siêu thì người đó sẽ cực kì đáng sợ!

Đây là nguyên văn lời Tiêu Quốc Trung nói.

Mặc dù là tông sư võ học, nhưng Tiêu Quốc Trung chưa từng coi thường nhẫn thuật và kiếm thuật của nước R, từng nhiều lần nhắc nhở Trần Phong nếu gặp phải người nước R tu luyện nhẫn thuật và kiếm thuật thì không được lơ là, nếu không chắc chắn sẽ chịu thiệt.

Lời nhắc nhở của Tiêu Quốc Trung Trần Phong đương nhiên khắc ghi trong lòng, lần này hiếm lắm mới gặp được Thạch Phá Quân – ngừời có vẻ từng giao thủ với nhẫn giả của nước R, đương nhiên phải hỏi mấy câu, tìm hiểu ưu điểm của nhẫn giả nước R một chút.

Biết người biết ta, mới trăm trận trăm thắng!

“Không sai, tôi đúng là từng giao thủ với nhẫn giả nước R, kình khí trong đan điền tôi do nhẫn giả tôi giao thủ năm ấy để lại”, Thạch Phá Quân trầm giọng nói, trong mắt ánh lên vẻ kiêng kị rõ rệt.

“Ồ? Thạch đại ca có thể kể chuyện năm đó không?”, Trần Phong hứng thú.

“Được”, Thạch Phá Quân gật đầu, theo quy tắc vốn có của Liên minh chiến đấu, mọi chi tiết liên quan đến nhiệm vụ đều không được tiết lộ với người ngoài, nhưng quy tắc này với Trần Phong mà nói lại như làm cảnh, vì Trần Phong là đệ tử cuối cùng của ông tổ Liên minh chiến đấu.

“Đó là một ngày mùa hạ ba năm trước, tổng bộ Liên minh chiến đấu báo tin rằng nhẫn giả của Ám sát bộ Thần Ẩn nước R đã lẻn vào Trung Hải, muốn ám sát hội trưởng của Hiệp hội thương nhân Trung Hải…”, Thạch Phá Quân từ tốn nói, trong mắt có cảm giác hoài niệm.

“Lúc ấy tổng bộ hạ lệnh cho phân bộ Trung Hải của chúng tôi, dù thế nào cũng phải giữ được mạng của hội trường Hiệp hội thương nhân Trung Hải! Cùng với việc bảo toàn mạng sống của hội trưởng hiệp hội thương nhân thì cũng phải cố hết sức moi ra được người tiếp ứng ở Trung Hải của Thần Ẩn, vì người tiếp ứng này có thể ẩn náu trong phân minh Trung Hải của Liên minh chiến đấu của bọn tôi”.

Ẩn náu trong phân minh Trung Hải?

Con ngươi Trần Phong co lại, ý của Thạch Phá Quân rất rõ ràng, năm năm trước, phân minh Trung Hải của Liên minh chiến đấu rất có thể đã xuất hiện kẻ phản bội!

“Vì thời gian tổng bộ hạ lệnh hơi gấp gáp nên chúng tôi không kịp điều tra trước rốt cuộc ai mới là người tiếp ứng, nhưng nhiệm vụ bảo vệ hội trưởng hiệp hội thương nhân lại ở ngay trước mắt, không thể chậm trễ. Nên minh chủ lúc đó đã chọn mấy người chắc chắn không có vấn đề gì của phân minh, cùng ông ấy đi làm nhiệm vụ, tôi là một trong số đó”, nói đến đây, vẻ mặt Thạch Phá Quân hơi tự hào, dù là lúc nào ở đâu, được người ta công nhận thì đều là việc đáng vui mừng.

“Sau khi nhận nhiệm vụ, tôi và mấy anh em bèn ở bên Sở hội trưởng hai mươi tư giờ không ngừng nghỉ, hơn nữa còn bày thiên la địa võng, hầu hết nhân tố nguy hiểm đều bị chúng tôi tiêu diệt từ trong trứng nước. Cứ tưởng dưới sự bảo vệ nghiêm ngặt như vậy, Sở hội trưởng sẽ không có chuyện gì. Nhưng chúng tôi vẫn tính sai rồi”, Thạch Phá Quân thở dài, hơi phiền muộn.

“Tình hình hôm ấy là thế này, Sở hội trưởng mở đại hội thương nhân Trung Hải ở Khách sạn Kim Thái, quản lý của các doanh nghiệp từ nhỏ đến lớn ở Trung Hải hầu như đều đến cả. Trong tình cảnh đó dễ xảy ra hỗn loạn nhất, nên chúng tôi đã làm tốt phương án dự phòng trước, các anh em giai đoạn giữa Ám Kình đi theo sát bảo vệ Sở hội trưởng, các anh em giai đoạn đầu Ám Kình thì tuần tra cả sảnh, dò xét nhân vật đáng ngờ, như vậy có thể ngăn chặn nguy hiểm đến mức tối đa. Nhưng không ngờ, nguy hiểm vẫn xảy ra. Chúng tôi chỉ lo việc đề phòng quản lý doanh nghiệp và bảo vệ trong hội trường, nhưng không nghĩ đến việc đề phòng người thân của Sở hội trưởng, đến tận khi cháu của Sở hội trưởng đập một chưởng lên người Sở hội trưởng, chúng tôi mới chợt hiểu ra… đáng tiếc đã muộn rồi. Mặc dù Sở hội trưởng không chết, nhưng cũng bán thân bất toại, giờ vẫn nằm trên giường bệnh”.

“Vậy sát thủ thì sao?”, Trần Phong không nhịn được hỏi một câu, việc này đúng là do Liên minh chiến đấu sơ sót, nhưng nếu là anh thì trong tình cảnh đó có lẽ cũng không ngờ người thân sớm chiều ở chung với mình lại là sát thủ.

“Chạy rồi”, Thạch Phá Quân hơi phiền muộn nói: “Gã đó là nhẫn giả bước ra từ Ám sát bộ Thần Ẩn, nhẫn thuật cực kì cao siêu, sau khi hắn đập Sở hội trưởng một chưởng trước mặt chúng tôi thì đã biến mất trong làn khói đen. Tôi và mấy anh em chia ra đuổi theo, sau đó tôi đuổi được hắn ở hầm để xe của khách sạn. Hai chúng tôi đã đánh một lúc, vì ngày trước chưa từng có qua lại gì với nhẫn giả nước R, không hiểu rõ chiêu thức của họ, nên lúc tùy tiện tiếp xúc tôi đã bị thiệt, bị chắn đánh bại bằng ba chiêu. Nếu không phải lúc đó hắn vội vàng chạy trốn, không buồn giết tôi thì có lẽ tôi đã mất mạng lâu rồi”, Thạch Phá Quân thở dài thườn thượt, nói.

“Chiêu thức của nhẫn giả nước R có đặc điểm gì?”, Trần Phong hỏi.

“Lạ lùng! Gian trá! Nham hiểm!”, vẻ mặt Thạch Phá Quân nặng nề nhả ra ba từ.

“Đấu với họ cậu hoàn toàn không biết dao găm của họ sau đó sẽ đâm vào đâu, mọi chiêu thức của họ đều sinh ra vì ám sát, trong nghề ám sát, thực lực của họ tiệm cận trình độ vua chúa”.

——————–



Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 1355 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status