Long tế chí tôn

Chương 104





Chương 104 – Vẫn còn một con

 

Khi con “cá mập” kia vọt tới giữa mấy người phụ nữ, Tô Diệu, Từ Tiểu Nhu, Vu Lan sợ tới nỗi sắc mặt trắng bệch.

 

 

 

“Trần Dương, mau tới cứu người…”

 

 

 

Trong tình thế cấp bách, điều đầu tiên Tô Diệu nghĩ đến là gọi Trần Dương kêu cứu.

 

 

 

Trần Dương đã biết con “cá mập” này là do Tào Bảo sắp đặt, rõ ràng là hắn muốn khoe mẽ đây.

 

 

 

Đã vậy thì cứ để hắn khoe mẽ đi.

 

 

 

Đúng lúc đó Tào Bảo nghe thấy tiếng kêu cứu thì lập tức đổi hướng. Hắn quay lại bơi về phía mấy cô gái, miệng còn hét lớn: “Con cá mập chết tiệt, có giỏi thì nhằm vào tao đây này.”

 

 

 

Tào Bảo vừa đạp nước vừa ra sức bơi về phía đó. Dáng vẻ dũng cảm quên mình của Tào Bảo khiến những cô gái trên bờ cực kỳ cảm động, nhìn hắn đầy si mê.

 

 

 

“Sao anh ta lại to gan như vậy chứ, chẳng lẽ anh ta không sợ chết sao?”

 

 

 

“Tào Bảo đàn ông quá đi mất, thật là đẹp trai…”

 

 

 

Những người đàn ông đang đứng trên bờ cũng vỗ tay cho Tào Bảo. Khá lắm, không hổ là công tử nhà họ Tào.

 

 

 

Lúc này, Tô Diệu thất vọng nhìn Trần Dương.

 

 

 

Tại sao, tại sao Trần Dương lại không hề tới cứu cô? Tại sao vị hôn phu của người khác thì lại dũng cảm quên mình chạy tới…

 

 

 

Nhưng đúng lúc đó con “cá mập” kia đột nhiên đổi hướng bơi về phía Vu Lan.

 

 

 

Vu Lan sợ tới nỗi sắc mặt trắng bệch, không kiềm chế được mà hét lên: “Tào Bảo, mau cứu tôi…”

 

 

 

Vu Lan vốn là cô gái kiên cường, đối mặt với kẻ xấu cũng không hề biến sắc nhưng lần này gặp phải cá mập cô cũng hoảng sợ tới biến sắc rồi.

 

 

 

Tào Bảo vui mừng ra mặt, ha ha, đến lúc hắn làm anh hùng cứu mỹ nhân rồi.

 

 

 

Để thể hiện bản lĩnh đàn ông của mình trước mặt Vu Lan, Tào Bảo đã mất rất lâu mới nghĩ ra được vụ việc “cá mập” tấn công này.

 

 

 

Mặc dù con “cá mập” này rất hung dữ, làm mọi người tán loạn cả lên, nhưng…hình như con “cá mập” này không cắn người thì phải…

 

 

 

Dư Phi và Sở Thâm liếc mắt nhìn nhau, dần dần dũng cảm hơn trước. Bọn họ bắt đầu bơi tới bên cạnh bạn nữ của mình để bảo vệ bọn họ.

 

 

 

Nhưng Trần Dương lại lẳng lặng chờ ở một bên xem Tào Bảo diễn trò.

 

 

 

Thời khắc này Tô Diệu cảm thấy tình cảm nồng nhiệt cô đang dành cho Trần Dương đột nhiên giảm đi một nửa.

 

 

 

Trong lúc nguy nan thế này mà Trần Dương lại ngẩn người ở đó không hề có ý định cứu cô.

 

 

 

Tô Diệu cảm thấy trong lòng rất khó chịu. Xem ra gần đây cô kỳ vọng quá nhiều vào Trần Dương rồi…

 

 

 

“Tào Bảo, mau tới đây…” Vu Lan hoảng sợ không chịu nổi nữa. Cô không ngừng quẫy nước, hy vọng có thể dùng cách này để dọa con “cá mập” bơi đi chỗ khác. Nhưng điều khiến cô tuyệt vọng là cho dù cô có quẫy nước mạnh đến thế nào thì dường như con “cá mập” này cũng nhằm vào cô, có hoảng sợ cũng vô ích.

 

 

 

“Lan Lan em đừng sợ, anh tới rồi đây!” Tào Bảo hô lớn rồi giả vờ sốt sắng. Hắn rút con dao đã chuẩn bị từ trước ra rồi cố gắng bơi tới chỗ Vu Lan.

 

 

 

Xưa có Võ Tòng đánh hổ, nay có Tào Bảo đấu với cá mập. Nghĩ vậy, Tào Bảo kích động không thôi.

 

 

 

Tào Bảo lặn xuống bên cạnh người Vu Lan, một tay hắn ôm Vu Lan một tay cầm chặt con dao không ngừng đâm: “Đồ súc sinh, đâm chết mày này, dám dọa người phụ nữ của tao, tao đâm chết mày!”

 

 

 

Mỗi lần đâm Tào Bảo đều ra sức rất mạnh nhưng lần nào cũng chỉ đâm vào không khí.

 

 

 

Vu Lan không biết sự thật nên dính chặt vào Tào Bảo, trong lòng cực kỳ cảm động.

 

 

 

Mặc dù Tào Bảo là vị hôn phu của cô nhưng Vu Lan là người con gái rất truyền thống, cô cương quyết tới ngày kết hôn mới trao thân cho Tào Bảo. Hai người còn chưa hôn nhau bao giờ, thậm chí số lần nắm tay còn đếm được.

 

 

 

Giờ đây trong khoảnh khắc sinh tử, Tào Bảo lại có thể bất chấp nguy hiểm mà tới cứu cô khiến Vu Lan cực kỳ cảm động.

 

 

 

Thì ra Tào Bảo cũng dũng cảm như vậy, trước đây cô đã hiểu lầm Tào Bảo rồi…

 

 

 

Trần Dương xem xong màn diễn trò đặc sắc của Tào Bảo thì bật cười, tên này không làm diễn viên đúng là lãng phí thiên phú mà.

 

 

 

Mặc dù mọi người trên bờ không nhìn rõ đã xảy ra chuyện gì nhưng có một người đem theo ống nhòm có thể thấy được, người đó thốt lên đầy kinh ngạc: “Tào Bảo chạy tới cứu Vu Lan, anh ta cầm một con dao, đang đối phó với cá mập!”

 

 

 

Oa!

 

 

 

Câu nói kia làm mọi người xôn xao cả lên.

 

 

 

Ai nấy đều bàn tán không ngờ Tào Bảo lại dũng cảm như vậy, dám đối phó với cá mập ở trong nước. Thật sự quá dũng mãnh!

 

 

 

Mọi người khâm phục Tào Bảo nhưng cũng âm thầm lo lắng thay cho hắn. Có ai mà không biết cá mập là vua của biển cả chứ, ai lại dám dùng một con dao để đối phó với cá mập?

 

 

 

Ít nhất là trong số mấy trăm người đang đứng trên bờ này, không một ai dám cả.

 

 

 

“Tào Bảo cố lên, đuổi cá mập đi!”

 

 

 

Lúc này không biết trong đám đông có ai hô một câu, mọi người liền ào ào cổ vũ theo.

 

 

 

“Cố lên Tào Bảo, anh giỏi lắm.”

 

 

 

“Rất đàn ông!”

 

 

 

Nghe những lời khen ngợi từ trên bờ vọng tới, trong lòng Tào Bảo càng thêm đắc ý.

 

 

 

Tào Bảo không đâm dao nữa, chờ con “cá mập” tới gần hắn mới giơ con dao lên rồi quát: “Lấy mạng của mày!”

 

 

 

Khi con dao kia đâm xuống, “cá mập” quẫy mạnh sau đó nước biển bị nhuộm thành màu đỏ.

 

 

 

Con “cá mập” nhanh chóng chìm xuống biển, không thấy đâu nữa.

 

 

 

Khi cá mập rời đi, màn kịch này của Tào Bảo cũng kết thúc viên mãn.

 

 

 

Tào Bảo hít một hơi thật sâu, tỏ vẻ vẫn còn sợ hãi mà nhìn Vu Lan: “Ổn rồi ổn rồi, Lan Lan, con cá mập bị anh đuổi đi rồi…”

 

 

 

“Cảm ơn anh, Tào Bảo!”

 

 

 

Đuổi được con “cá mập” đi, mọi người được cứu. Khoảnh khắc này đột nhiên Vu Lan cảm thấy vị hôn phu của cô thật dũng cảm.

 

 

 

“Mọi người mau nhìn xem, cá mập bị Tào Bảo đuổi đi rồi!”

 

 

 

Người cầm ống nhòm nói xong, tất cả mọi người đều hoan hô.

 

 

 

Giữa những tiếng vỗ tay nhiệt liệt là những lời khen ngợi thán phục của mọi người.

 

 

 

“Oa, Tào Bảo cũng giỏi quá đi mất, anh ta giết được con cá mập ở dưới nước cơ đấy.”

 

 

 

“Ôi Tào thiếu giỏi quá, tôi quyết định từ hôm nay anh ấy chính là thần tượng của tôi.”

 

 

 

Trong mắt mọi người Tào Bảo cũng giống như bọn họ, đều quen sống trong nhung lụa cả. Là công tử cơm ăn áo mặc không phải lo, có gặp nguy hiểm thì cũng có vệ sĩ ra tay.

 

 

 

Nhưng hình ảnh này, hoàn toàn thay đổi cái nhìn của mọi người về Tào Bảo.

 

 

 

Hắn thật đẹp trai, thật đàn ông.

 

 

 

Không ít những cô gái đang đứng trên bờ đều si mê Tào Bảo ra mặt.

 

 

 

Lúc này Tào Bảo chẳng khác nào anh hùng thắng trận trở về, nhận được tất cả những lời khen ngợi và tiếng vỗ tay của mọi người.

 

 

 

Tào Bảo đắc ý kéo Vu Lan lại gần.

 

 

 

“Oa, Tào Bảo muốn hôn Vu Lan!”

 

 

 

Người cầm ống nhòm vừa nói xong, những người trên bờ ồn ào cả lên. Bọn họ dùng hai tay đặt lên miệng làm loa mà hét lớn: “Hôn đi.”

 

 

 

“Mau hôn đi!”

 

 

 

“Hôn đi…”

 

 

 

Tào Bảo tốn công tốn sức sắp đặt kế hoạch chính là vì khoảnh khắc này. Hắn lên kế hoạch lâu như vậy cuối cùng hôm nay cũng thực hiện được.

 

 

 

Vu Lan không khỏi ngại ngùng, cô vốn dĩ không dám hôn. Nhiều người nhìn như vậy, cô lại là cô gái truyền thống, không thể vượt qua giới hạn trong lòng chính mình.

 

 

 

Cô nhẹ nhàng đẩy Tào Bảo ra, nhỏ giọng nói: “Nhiều người nhìn thế này, sẽ gây ảnh…ảnh hưởng không tốt.”

 

 

 

Mặc dù trong lòng Vu Lan đã thử chấp nhận Tào Bảo nhưng cô vẫn không đồng ý tiếp xúc thân mật hoàn toàn. Hơn nữa bảo cô thân mật với Tào Bảo trước mặt nhiều người thế này, cô không làm được.

 

 

 

Tào Bảo bị Vu Lan đẩy ra thì cũng chẳng hề tức giận, hắn mỉm cười nói: “Lan Lan em đừng giận, chỉ là vì em quá đẹp nên anh có chút không kiềm chế được.”

 

 

 

Tào Bảo cảm nhận được rất rõ ràng rằng sự lạnh lùng của Vu Lan đã bắt đầu buông lỏng. Hắn còn rất nhiều thời gian để có được trái tim của Vu Lan, không cần phải nóng lòng làm gì. Tào Bảo rất thích thú với quá trình săn đuổi Vu Lan, một lần nuốt trọn làm sao có thể kích thích hơn từng bước dồn con mồi vào đường cùng chứ?

 

 

 

Trần Dương lắc đầu, đúng là trò hay.

 

 

 

Anh mỉm cười rồi xoay người bơi về phía Tô Diệu.

 

 

 

Bơi tới bên cạnh Tô Diệu rồi Trần Dương mới thấy sắc mặt cô không ổn, liền hỏi: “Diệu Diệu, sao thế?”

 

 

 

Không phải cô ấy bị con “cá mập” vừa rồi dọa sợ chứ.

 

 

 

Tô Diệu thất vọng nhìn Trần Dương, lạnh lùng nói: “Không có gì, bây giờ em đang không vui, anh đừng có nói chuyện với em.”

 

 

 

Nói xong Tô Diệu quay người bơi vào bờ, không để ý tới Trần Dương nữa.

 

 

 

Cô cảm thấy trái tim cô lạnh đi rất nhiều. Vị hôn phu của người khác có thể không màng nguy hiểm đến tính mạng mà dũng cảm đối phó với cá mập, cô vừa ngưỡng mộ lại vừa hụt hẫng.

 

 

 

Nhìn lại chồng mình thì chẳng cần phải nói, vốn không thể so sánh nổi.

 

 

 

Điều khiến cô cảm thấy buồn cười nhất chính là, trước đây khi Trần Dương đi tìm việc làm cô còn tưởng rằng Trần Dương đã thật sự muốn sửa đổi trở thành con người khác. Bây giờ nhìn lại, tất cả chỉ là giả dối. Tật xấu khó bỏ, Trần Dương vẫn chỉ là tên “phế vật” trước kia mà thôi.

 

 

 

Bây giờ thì cô hối hận rồi, hôm qua cô không nên quyết định đưa Trần Dương tới đây.

 

 

 

Trần Dương cũng có chút bối rối, đang yên đang lành sao đột nhiên lại không vui chứ?

 

 

 

Trần Dương đang muốn đuổi theo hỏi thì nghe thấy có tiếng hô lớn đầy hoảng hốt từ trên bờ truyền tới.

 

 

 

“Mọi người mau nhìn kìa, sao vẫn còn một con cá mập!”

 

 

 

“Trời ạ, tại sao vẫn còn cá mập?”

 

 

 

Giữa những tiếng hét đầy hoảng hốt, Trần Dương quan sát xung quanh thì nhìn thấy cách đó không xa không biết từ bao giờ lại có một cái vây cá màu đen nổi lên mặt nước.

 

 

 

Hơn nữa cái vây này lớn hơn cái vừa rồi nhiều!



Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 806 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status