Long tế chí tôn

Chương 134





Chương 134 – Viên mãn Hậu Thiên

 

“Ha ha. Tô Diệu, làm người quan trọng là phải biết mình biết người. Cô làm chủ tịch nhiều ngày vậy rồi cũng nên biết đủ chứ?” Tô Hải cười lạnh một tiếng nói: “Làm sao quyền lực của nhà họ Tô lại để cho một phụ nữ kém hiểu biết nắm giữ được, như vậy chẳng phải là đẩy nhà họ Tô vào biển lửa sao?”

 

 

 

Lời của Tô Hải khiến bà Tô vô cùng tán thành. Bà ta là người trọng nam khinh nữ, tuy Tô Diệu cũng rất tốt nhưng vẫn kém xa đứa cháu trai bảo bối Tô Hải này.

 

 

 

Lần này Tô Diệu đoạt quyền khiến bà ta vô cùng bất mãn. Bà ta vẫn còn sống mà đã thế này, nếu bà ta chết rồi chẳng phải tâm huyết mấy đời của nhà họ Tô sẽ chôn vùi trong tay Tô Diệu sao?

 

 

 

Tô Diệu cố nén lửa giận trong lòng, nói: “Bà, nhưng bà đã đồng ý với cháu là nếu cháu nhượng lại cổ phần thì người giữ chức chủ tịch vẫn là cháu, sao giờ bà lại làm như vậy? Hơn nữa dù cháu chuyển cho bà 25% cổ phần thì trong tay cháu cũng vẫn còn 26%, nói thế nào cũng là cổ đông lớn của công ty. Bà triệu tập cuộc họp cổ đông mà không nói với cháu thì sao có thể quyết định được. Quyết định đó là vô hiệu.”

 

 

 

Tuy Tô Diệu rất tức giận nhưng suy nghĩ vẫn vô cũng rõ ràng. Hiện giờ trong gia tộc ngoài bà ra thì cô là cổ đông lớn nhất công ty, làm gì có ai có quyền cách chức một cổ đông lớn như cô?

 

 

 

“Tô Diệu, cô nói chuyện với bà kiểu gì đây?” Tô Hải lạnh mặt lấy một xấp hợp đồng trong cặp tài liệu ra, ném trước mặt cô: “Cô tự nhìn đi, đây chính là hợp đồng cô ký, nhìn xem chúng tôi có quyền cách chức cô không?”

 

 

 

Tô Diệu thầm hoảng hốt, vội cầm hợp đồng lên nhìn, phát hiện mấy chữ “Tự nguyện chuyển nhượng 25% cổ phần công ty” đã biến thành “Tự nguyện từ bỏ số cổ phần sở hữu”!

 

 

 

Rốt… Rốt cuộc là có chuyện gì?

 

 

 

Tô Diệu không tin được nhìn bà Tô: “Bà, hợp đồng cháu ký mấy hôm trước rõ ràng không viết như thế…”

 

 

 

Cô không ngờ rằng, người bà mà mình kính trọng nhất lại động tay động chân vào hợp đồng chuyển nhượng cổ phần.

 

 

 

“Ha ha…” Tô Hải cực kỳ đắc ý nhìn Tô Diệu: “Tô Diệu, với đầu óc đó mà cô muốn trở thành chủ nhà họ Tô ư, mau tỉnh lại đi!”

 

 

 

“Bây giờ cô lập tức thu dọn đồ dùng trong phòng làm việc rồi cút ra ngoài đi.”

 

 

 

Giây trước Tô Hải còn cười hì hì, giây sau sắc mặt đã trở nên u ám.

 

 

 

Tại sao, tại sao các người lại đối xử với tôi như vậy?

 

 

 

Tô Diệu tuyệt vọng, cô không ngờ họ lại làm đến mức này. Như vậy không phải là qua cầu rút ván sao?

 

 

 

Tại sao lại như vậy?

 

 

 

Bao nhiêu năm khổ cực, cho dù không có công lao thì cũng có khổ lao. Hơn nữa là bọn họ lừa cô, giờ dựa vào cái gì mà đuổi cô?

 

 

 

Trong lòng cô vừa tủi thân vừa khó chịu, không nhịn được nhìn sang bà Tô: “Bà, sao bà…”

 

 

 

Tô Diệu còn chưa nói xong, bà Tô đã cắt ngang, sắc mặt không vui nói: “Được rồi, đừng nói nữa. Mấy ngày nay người trong gia tộc đều phản ánh với ta là cháu không ổn, nếu cháu thật sự hiếu thuận thì đừng khiến ta khó xử. Dù sao quyền lực của nhà họ Tô chúng ta cũng không thể giao cho một người phụ nữ được, mấy ngày nay cháu đã khiến người trong tộc xấu hổ rồi. Cháu đi đi, sau này cũng đừng về lại nhà họ Tô nữa!”

 

 

 

Cái gì?

 

 

 

Bà… Bà muốn đuổi cô ra khỏi nhà họ Tô sao?

 

 

 

Tô Diệu nhìn bà Tô, trái tim tan nát. Cô không ngờ rằng bà lại đuổi mình ra khỏi nhà…

 

 

 

Rốt cuộc cô làm sai chuyện gì? Tại sao lại đối xử với cô như thế?

 

 

 

“Sao còn chưa đi, có phải muốn ta đuổi mới đi không?” Bà Tô chống mạng cái gậy xuống đất, cao giọng nói.

 

 

 

Được… Cô đi… Cô đành phải ra đi…

 

 

 

Nước mắt Tô Diệu tràn khỏi khóe mi. Cô cầm túi xách vừa khóc vừa chạy ra khỏi công ty…

 

 

 

Chiều hôm đó hai mẹ con Tô Diệu ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách, nghĩ mãi không hiểu.

 

 

 

Mặc dù đã mấy tiếng trôi qua nhưng chỉ cần nghĩ đến những lời bà Tô nói lúc sáng là Tô Diệu không cầm được nước mắt, đôi mắt đẹp khóc đến đỏ ngầu.

 

 

 

“Haiz!”

 

 

 

Đường Tĩnh thấy con gái khóc như vậy cũng thở dài một tiếng: “Làm sao bây giờ, sống thế nào đây. Bà ấy nhẫn tâm quá, như vậy là cắt đường sống của nhà chúng ta rồi.”

 

 

 

Nghe thấy lời than vãn của Đường Tĩnh, Tô Diệu phục hồi tinh thần lại. Cô lau nước mắt, nức nở nói: “Mẹ… mẹ, mẹ đừng lo, con sẽ nghĩ cách kiếm tiền.”

 

 

 

“Haiz, nào có dễ như vậy!” Đường Tĩnh u sầu nói: “Giờ nghề nào cũng áp lực, con có giỏi nghề nào thì cùng lắm một tháng cũng kiếm được bốn, năm nghìn tệ. Chút tiền ấy thì làm được gì, còn không đủ một lần đi spa của mẹ…”

 

 

 

Từ tiết kiệm đến xa xỉ thì dễ, chứ từ xa xỉ về tiết kiệm khó lắm.

 

 

 

Tô Diệu cũng biết bốn, năm nghìn tệ không là gì.

 

 

 

Nếu sớm biết như vậy thì cô đã không làm. Biết vậy thì nên nghe lời Trần Dương nói, dù bà có nói gì cũng không được chuyển nhượng cổ phần công ty.

 

 

 

Nhưng giờ nói gì cũng muộn rồi!

 

 

 

Đúng lúc này, Đường Tĩnh đột nhiên nói: “Phải rồi, Diệu Diệu, mẹ biết con có thể làm gì rồi!”

 

 

 

“Cái gì? Mẹ, mẹ mau nói đi!” Tô Diệu vội vàng hỏi.

 

 

 

“Con có thể làm…”

 

 

 



 

 

 

Cùng lúc đó, trong văn phòng tổng giám đốc tập đoàn Huyễn Ngu.

 

 

 

Trần Dương đặt “Thiên Kim Dược Phương” trong tay xuống, vẻ mặt vô cùng kích động.

 

 

 

Anh vừa tìm thấy hai loại đan được khiến anh hứng thú. Một loại là Chân Nguyên đan, loại còn lại thì khá thú vị, gọi là Khôi Lũy Đan!

 

 

 

Nguyên liệu chủ yếu của hai loại đan dược này chính là quả Ma La anh lấy được ở vịnh Tây La mấy hôm trước, điều này cũng chứng tỏ rằng anh có thể điều chế cả hai loại đan dược này.

 

 

 

Chân Nguyên đan có thể khiến thực lực của tu sĩ tăng lên một cách nhanh chóng.

 

 

 

Còn Khôi Lũy đan, công dụng như tên gọi. Nó có thể khiến người uống vào biến thành con rối trong hai giờ, ngoan ngoãn nghe lời mình.

 

 

 

Tuy nhiên dù loại đan dược này có thần kì nhưng không thể khiến thực lực tăng lên. Vậy nên anh suy nghĩ một chút, muốn tăng thực lực của mình lên trước.

 

 

 

Sau khi Trần Dương chuẩn bị hết tất cả nguyên liệu để điều chế Chân Nguyên đan, anh bắt đầu điều chế đan dược.

 

 

 

Quá trình luyện đan vô cùng nhàm chán, vậy nên Trần Dương liền cầm bảng báo cáo công việc của Mễ Tuyết lên xem.

 

 

 

Sau khi Tôi Là Ngôi Sao Lớn hết hot, tập đoàn Huyễn Ngu lại tung ra một chương trình thực tế mới mang tên “Rocket Girls 1 + 1”.

 

 

 

Chương trình vừa được tung ra đã nhận được vô số sự quan tâm, cứ theo đà này thì nhất định chương trình sẽ trở thành một hiện tượng mới.

 

 

 

Đỗ Lôi đã ký hợp đồng được vài ngày, Trần Dương dự định sắp xếp cô tham gia chương trình này đánh bóng tên tuổi cho cô.

 

 

 

Cứ tưởng rằng Đỗ Lôi còn phải mài giũa thêm một thời gian nữa, không ngờ cô vừa lên sân khấu đã nhận được vô số sự tán thưởng và yêu thích nhờ giọng hát truyền cảm, vũ đạo tuyệt vời của mình.

 

 

 

Tuy chuyện này có sự sắp xếp của anh, nhưng cũng phản ánh được chính năng lực của Đỗ Lôi.

 

 

 

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì đây sẽ là Lưu Nhị thứ hai.

 

 

 

Nói đến Lưu Nhị, gần đây có một chuyện rất kỳ lạ. Sau khi nổi tiếng ở “Tôi Là Ngôi Sao Lớn”, cô liên tục nhận được hợp đồng diễn xuất, quảng cáo kéo dài đến tận năm sau. Chỉ trong một tháng, cô kiếm được số tiền mà người bình thường cả đời không kiếm được. Đương nhiên tập đoàn Huyễn Ngu cũng kiếm được không ít.

 

 

 

Nhưng mấy ngày gần đây, những hợp đồng đóng phim, quảng cáo đã kí với Lưu Nhị trước đó đều bị hủy một cách kỳ lạ.

 

 

 

Đến hôm nay, Lưu Nhị đã nhàn rỗi một tuần rồi. Chuyện này là cực kì không bình thường.

 

 

 

Mỗi ngôi sao đang nổi đều là những miếng bánh thơm ngon, sao lại không có nhà đầu tư tìm đến?

 

 

 

Chuyện này có chút kỳ lạ, Trần Dương quyết định muốn điều tra xem rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.

 

 

 

Cứ như vậy, Trần Dương vừa nhìn báo cáo công việc vừa trông coi lửa để luyện đan dược.

 

 

 

Một tiếng sau, bình gốm luyện đan rung nhẹ một cái. Trần Dương vội vàng mở nắp ra.

 

 

 

Trong bình gốm có mười mấy viên đan dược đỏ như máu.

 

 

 

Đây là Chân Nguyên Đan sao?

 

 

 

Đúng là thần kỳ, không ai ngờ quả Ma La có chứa kịch độc lại có thể luyện ra được đan dược làm tăng thực lực của tu sĩ. Chỉ sợ là nếu nói chuyện này ra, mọi người đều sẽ không tin.

 

 

 

Trần Dương lấy đan dược ra, cần thận dùng giấy dầu gói lại. Không được để chúng bị ẩm, nếu không sẽ giảm công dụng.

 

 

 

Hơn nữa “Thiên Kim Dược Phương” đã ghi lại rất rõ, không được dùng nhiều Chân Nguyên Đan một lúc. Mỗi tuần nhiều nhất là hai viên thôi.

 

 

 

Trần Dương suy nghĩ một chút, anh dùng Long Hổ đan bây giờ sức mạnh đã vượt xa người thường.

 

 

 

Vết thương bị bắn hai ngày trước cũng gần như đã lành lại, hai viên thì quá ít. Anh cảm thấy ít nhất cũng phải gấp đôi.

 

 

 

Suy nghĩ một lát, Trần Dương lấy bốn viên đan dược ra rồi ngửa đầu nuốt Chân Nguyên Đan vào bụng.

 

 

 

“Ầm!”

 

 

 

Vừa ăn đan dược xong, một dòng khí nóng rực nhanh chóng hội tụ ở đan điền sau đó theo kinh mạch toàn thân chảy về tứ chi.

 

 

 

Anh cảm thấy cả người chỗ nào cũng đau đớn, hơn nữa còn vừa đau vừa ngứa giống như có hàng nghìn hàng vạn con kiến đang cắn anh vậy.

 

 

 

Cũng may là cảm giác đau đớn đó không kéo dài. Chỉ sau thời gian uống một chén trà Trần Dương phục hồi tinh thần, anh ngạc nhiên phát hiện mình đã nhảy liền ba cấp đạt tới cảnh giới Hậu Thiên viên mãn.



Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 806 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status