Long tế chí tôn

Chương 151





Chương 151 – Nửa đêm giết người

 

Cái gì?

 

Tên nhóc ranh này dám đe dọa anh Đông ư?

 

Tất cả mọi người đều sững sờ, anh ta đang đùa đấy à?

 

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, bình thường trông Đàm Tiểu Long ngoan ngoãn biết điều chẳng khác nào con gà yếu ớt nhưng bây giờ trông anh ta lại có chút hung dữ đáng sợ.

 

“Mẹ kiếp!”

 

Địch Thiên Đông mắng một tiếng rồi phun một miếng nước bọt lên mặt Đàm Tiểu Long: “Mẹ kiếp, mày dám đe dọa ông đây ư? Mày có tin ông đây sẽ giết mày ngay lập tức không?”

 

Nói xong Địch Thiên Đông liền bóp chặt cổ Đàm Tiểu Long.

 

Hắn ta là ai chứ? Hắn ta là anh Đông đấy. Bị Đàm Tiểu Long đe dọa trước mặt biết bao nhiêu đàn em của mình, nếu không làm gì cả thì sau này làm sao hắn ta hoành hành trong nhà giam được nữa.

 

Đàm Tiểu Long bị Địch Thiên Đông bóp cổ chặt tới nỗi trợn tròn hai mắt. Mấy tên đàn em đang đứng sau hưng hắn ta cũng không phải kẻ nhát gan, ai nấy hào hứng hẳn lên.

 

Chỉ còn một chút nữa là Đàm Tiểu Long không xong rồi, lúc này nữ giám ngục sáng nay trấn áp bọn họ cầm côn điện chạy tới. Dòng điện màu xanh lam phát ra những tiếng “lốp bốp” trong không khí.

 

“Anh Đông, mau buông tay đi!”

 

Thấy nữ giám ngục tới, Địch Thiên Đông vội vàng buông tay ra sau đó mỉm cười đầy âm hiểm. Hắn ta dùng tay vỗ vai Đàm Tiểu Long: “Ôi anh xem, sao vai anh đầy bụi thế này?”

 

“Khụ khụ!”

 

Mặt mũi Đàm Tiểu Long đỏ bừng lên, hắn hít lấy hít để từng ngụm không khí nhưng ánh mắt nhìn Địch Thiên Đông càng lúc càng trở nên độc ác hơn.

 

Nữ giám ngục vừa xuất hiện chuyện này liền kết thúc, tất cả mọi người ôm đầu ngồi xổm xuống.

 

Vốn dĩ mọi chuyện cứ thế trôi qua nhưng đến nửa đêm, khi mọi người đều đã ngủ say Trần Dương lại có nhiều tâm sự, lo lắng không ngủ.

 

Anh vẫn đang suy nghĩ làm thế nào mới có thể trở nên thân thiết với Đàm Tiểu Long hơn một chút. Mặc dù hiện giờ hai người đã trở thành bạn bè nhưng Trần Dương hiểu rằng kiểu quan hệ này chưa đủ thân thiết, muốn dụ Đàm Tiểu Long nói ra thông tin thì còn lâu mới làm được.

 

Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, Trần Dương nghe thấy một loạt những tiếng bước chân.

 

Dựa vào ánh trăng, anh nhìn thấy mấy người Địch Thiên Đông đang rón rén xuống giường đi về phía Đàm Tiểu Long.

 

Hơn nữa trên tay Địch Thiên Đông còn cầm một sợi dây thừng!

 

Trần Dương không khỏi giật mình, bọn họ muốn siết cổ giết chết Đàm Tiểu Long ư?

 

Anh định lao xuống giường nhưng suy nghĩ một chút, lại không vội vàng xuống nữa.

 

Nhờ ánh trăng, Trần Dương có thể nhìn thấy Địch Thiên Đông đang cười lạnh.

 

Địch Thiên Đông không phải kẻ nhát gan, nhưng những gì hôm nay Đàm Tiểu Long nói và ánh mắt đó của Đàm Tiểu Long thật sự rất đáng sợ, hoàn toàn không giống đang nói bừa.

 

Con chó bị ép tới không chịu nổi cũng sẽ vượt tường bỏ chạy, huống hồ là con người?

 

Mặc dù Địch Thiên Đông không nghĩ rằng sau khi ra ngoài Đàm Tiểu Long có thể làm nên trò trống gì nhưng vì sự an toàn của bản thân, hắn ta không còn cách nào khác phải diệt trừ mối nguy hiểm từ khi nó chỉ là nguy cơ.

 

Địch Thiên Đông độc ác cười gằn một tiếng rồi đột nhiên dùng sức siết chặt dây thừng quanh cổ Đàm Tiểu Long. Đàm Tiểu Long tỉnh giấc, mở mắt ra, cực kỳ hoảng sợ. Hắn ta liền mạng dùng tay nắm chặt sợi dây thừng, nhưng trên cơ thể người cố vẫn là một vị trí khá yếu ớt.

 

Hơn nữa Địch Thiên Đông đã hoàn toàn nổi sát tâm, hắn ta dùng sức rất mạnh. Đàm Tiểu Long bị thiếu không khí, mặt mũi chuyển sang tím tái.

 

Anh ta muốn giãy giụa, muốn kêu cứu nhưng chân tay lại bị mấy người khác khống chế không thể nhúc nhích nổi.

 

“Không phải mày muốn giết cả nhà tao sao? Bây giờ ông đây giết chết mày. Mày có bản lĩnh thì biến thành ma đến giết tao đi…”

 

Địch Thiên Đông ghé vào lỗ tay Đàm Tiểu Long nói. Hắn ta nói rất nhẹ nhàng nhưng đối với Đàm Tiểu Long thì đây thật sự là mấy lời lấy mạng hắn ta.

 

Đàm Tiểu Long cảm thấy phổi của mình sắp nổ tung, não cũng bắt đầu trương lên. Cứ tiếp tục thế này thì không tới ba mươi giây nữa hắn ta sẽ chết chắc.

 

Nếu Đàm Tiểu Long thật sự bị giết chết thì chẳng phải chuyến vào nhà giam này của Trần Dương chính là tai bay vạ gió hay sao?

 

Trần Dương bĩu môi: “Tôi nói này, mấy người làm chuyện xấu thì cũng phải nhỏ tiếng một chút chứ. Giường cũng sắp sập xuống tới nơi rồi, có để người khác ngủ không hả?”

 

Địch Thiên Đông ngẩng đầu lên thì phát hiện Trần Dương ở giường trên đã ngồi dậy, đang nhìn hắn ta cười híp cả mắt.

 

Lúc này, Đàm Tiểu Long đã bị siết cổ đến mức hai mắt trợn trắng, nhiều nhất mười giây nữa thôi là hắn ta có thể đi gặp Phật Tổ rồi.

 

Nhưng Địch Thiên Đông sợ rằng sẽ gây náo động khiến giám ngục phát hiện, vì vậy hắn ta hạ thấp giọng rồi quát: “Trần Dương, không có chuyện gì thì cút đi ngủ đi, đừng có không thức thời hết lần này đến lần khác!”

 

“Ha ha!”

 

Trần Dương cười khẩy một tiếng: “Các người đúng là lũ súc sinh. Ban ngày thì bắt nạt người ta gần chết, tối đến lại muốn siết cổ giết người. Thật sự còn không bằng súc sinh!”

 

Nói xong, Trần Dương vươn mình nhảy từ trên giường xuống. Anh vung tay đấm thẳng vào mặt Địch Thiên Đông.

 

Nếu cú đấm này đánh trúng hắn ta thì hẳn là rung cả não.

 

Địch Thiên Đông luyện võ nhiều năm, hắn ta nghiêng người tránh cú đấm của Trần Dương nhưng cũng không hề buông lỏng sợi dây thừng.

 

“Bịch bịch!”

 

Hai tiếng động trầm thấp vang lên, cú đấm của Trần Dương liên tiếp đánh trúng hai thanh niên lực lưỡng. Bọn họ chưa kịp hô tiếng nào thì đã ngất đi.

 

Chết tiệt!

 

Tại sao sức mạnh của nhóc ranh này lại lớn như vậy chứ?

 

Địch Thiên Đông cảm thấy rất may mắn, hắn ta mà không chạy nhanh thì người ngất đi chính là hắn ta.

 

Nhưng nghĩ tới chuyện Trần Dương ba lần bốn lượt đối đầu với mình, lần này còn cản trở hắn ta giết Đàm Tiểu Long khiến Địch Thiên Đông hận Trần Dương đến mức có dùng hết nước trong năm sông bốn biển cũng khó mà dập tắt được.

 

“Xông lên, nó chỉ có một người, giết tên nhóc ranh này đi!”

 

Trong phòng giam không rộng rãi như ở bên ngoài, hoàn toàn không thể vung tay vung chân thoải mái được. Đám người Địch Thiên Đông nhiều người, muốn đè cũng có thể đè chết Trần Dương.

 

Địch Thiên Đông vừa dứt lời những người khác liền vọt tới.

 

Trần Dương mỉm cười, anh lập tức hiểu được ý định của Địch Thiên Đông nhưng dù sao hắn ta cũng sẽ thất bại mà thôi.

 

Chỉ một khắc sau, Trần Dương như một viên đạn xông thẳng vào nhóm người kia. Anh dùng chiêu Thiếp Sơn Kháo của Bát Cực Quyền cứ thế xông tới.

 

“Rầm!”

 

Mấy kẻ xông tới bị Trần Dương đánh bay ra chỉ trong nháy mắt, đập trúng người phía sau rồi lăn ba, bốn vòng mới dừng lại.

 

Những người còn lại Trần Dương chỉ cần dùng một quyền, chưa tới mười giây tất cả đã bị anh đánh gục. Địch Thiên Đông còn muốn quan sát tình hình thì một chiêu Thiếp Sơn Kháo suýt nữa đánh trúng hắn ta!

 

Sao…sao có thể như vậy được?

 

Địch Thiên Đông ôm ngực, hoảng sợ tới biến sắc không thể tin nổi.

 

Hắn ta biết Trần Dương đã tu luyện tới Hậu Thiên hậu kỳ, nhưng không phải thế này cũng quá mạnh rồi sao? Thật sự không còn là người nữa rồi!

 

Lúc này động tĩnh trong phòng giam đã khiến giám ngục chú ý.

 

Nghe thấy tiếng động, nữ giám ngục đã được huấn luyện chặt chẽ cầm theo côn điện chạy tới. Khi cô mở đèn trong phòng giam lên thì lập tức giật mình!

 

Trời ạ, Địch Thiên Đông mà lại bị tên nhóc ranh vừa cao vừa gầy này đánh gục ư?

 

Cô không hoa mắt đấy chứ?

 

Nữ giám ngục dụi mắt. Đây là Địch Thiên Đông đấy, là sư phụ võ thuật nổi tiếng ở thành phố Tây Xuyên đấy. Sau khi hắn ta vào nhà giam, mấy kẻ ngang bướng trong nhà giam đều bị hắn ta chỉnh đốn cho ngoan ngoãn không dám xù lông.

 

Nhưng làm sao mà…hắn ta lại bị đánh ra nông nỗi này?

 

Nữ giám ngục dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn Trần Dương, tên biến thái trộm nội y phụ nữ này trông vậy mà thực lực lại rất mạnh!

 

Trần Dương cũng nhìn nữ giám ngục kia rồi mỉm cười. Anh đi tới bên cạnh Địch Thiên Đông, đạp hắn ta một đạp: “Nhớ kỹ đấy, sau này còn thích tỏ vẻ với bố mày, gặp anh lần nào tôi sẽ đánh anh lần đó!”

 

Nữ giám ngục há hốc mồm. Tên nhóc ranh này thật sự quá ngông cuồng, trước mặt cô mà vẫn dám đánh người.

 

Địch Thiên Đông bị đạp một cái thì kêu oai oái, vội vàng gật đầu nói: “Trần thiếu gia, Trần thiếu gia buông tha cho tôi đi, tôi không dám tỏ vẻ nữa…”

 

Trong lòng Địch Thiên Đông rất ân hận, sớm biết thế này thì mấy năm qua hắn ta không nên quá ham mê nữ sắc. Nếu hắn ta tập trung tu luyện nâng cao thực lực thì đâu phải chịu nhục nhã thế này.

 

Địch Thiên Đông quyết tâm lần này sau khi ra ngoài nhất định hắn phải nỗ lực tu luyện thực lực, đến lúc đó hắn sẽ tìm tới Trần Dương.

 

Nữ giám ngục thấy Địch Thiên Đông xin Trần Dương buông tha thì càng sửng sốt. Nhưng nhà giam có quy định của nhà giam, cô vội vàng dùng côn điện gõ gõ vào cánh cửa sắt rồi quát lớn: “Biết điều một chút, về giường nghỉ ngơi đi. Các người còn làm loạn nữa tôi sẽ nhốt các người vào phòng tối mấy ngày đấy!”

 

Nghe tới phòng tối, mấy người đang nằm trên mặt đất rên rỉ vội vàng bò dậy rồi nhanh chóng quay về giường của mình. Phòng tối không chỗ cho kẻ yếu đuối, người không có ý chí vững vàng mà vào đó thì có tự ép bản thân phát điên cũng không lạ.

 

Nữ giám ngục hài lòng gật đầu rồi lắc mông rời khỏi phòng giam.

 

Trần Dương không khỏi bất ngờ. Cả một buổi tối không ngủ mà gây sự trong phòng giam, anh đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ phải chịu phạt rồi. Không ngờ nữ giám ngục này lại nhẹ nhàng buông tha cho anh, cũng thật thú vị.



Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 806 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status