Long thần tại đô

Chương 145





Chương 145: Cô em vợ hung dữ

Đàm Ngọc Yến sững sờ

Không ngờ tới Khổng Văn Dung lại có thái độ như thế này.

Điều này…

Chẳng phải quá vô lý rồi hay sao?

Chẳng phải đó chỉ là một quản lý bảo vệ “đi cửa sau” đã từ chức thôi sao? Có gì giỏi giang hơn người chứ?

Ông của Đàm Ngọc Yến là bạn cũ của Khổng Văn Dung, thường ngày, Khổng Văn Dung luôn đối xử với Đàm Ngọc Yến như đứa cháu gái ruột của mình.

Từ trước đến nay, ông chưa từng dùng giọng điệu này để nói với Đàm Ngọc Yến, nay lại gần như là trách mắng!

Hơn nữa, Đàm Ngọc Yến là chủ nhiệm của trường đại học Yến Kinh, địa vị không hề thấp, cô ta còn đạt được mấy học vị tiến sĩ trên các lĩnh vực. Đối với một nhân tài như cô ấy, các lãnh đạo của đại học Yến Kinh đều vô cùng coi trọng.

Bây giờ, chỉ vì Đàm Ngọc Yến đồng ý để Diệp Phàm từ chức mà Khổng Văn Dung lại tức giận đến thế này?

Đây hoàn toàn không bình thường!

Nhưng đối với cơn giận của Khổng Văn Dung, Đàm Ngọc Yến vẫn là có chút sợ hãi!

“Người ông nội” thường ngày hiền hòa thân thiết này, hiếm khi thấy tức giận như hôm nay.

“Cháu, cháu biết rồi!” Đàm Ngọc Yến hậm hực đáp, nhanh chóng xoay người rời khỏi phòng làm việc của Khổng Văn Dung.

Khổng Văn Dung thở dài một hơi rồi bình tĩnh lại.

Mặc dù ông không biết thân phận của Diệp Phàm, nhưng ông biết Diệp Phàm là người do các lãnh đạo phía quân đội mời tới trường đại học Yến Kinh. Lúc đó, lãnh đạo đã dặn dò Khổng Văn Dung, trong thời gian Diệp Phàm ở trường đại học Yến Kinh, cho dù cậu ấy có làm bất cứ điều gì, chỉ cần không phải việc làm khuất tất, gây rối loạn xã hội, thì không cần để mắt tới cậu ấy.

Nếu như động đến Diệp Phàm, khiến cậu ấy rời khỏi đại học Yến Kinh thì cái chức hiệu trưởng đại học Yến Kinh này của ông e là cũng khó mà giữ, phải về quê dưỡng già rồi.

Vì thế, sau khi nhìn thấy đơn xin từ chức của Diệp Phàm, Khổng Văn Dung mới nổi giận như vậy.

Hơn nữa ông rất hiểu tính cách của Đàm Ngọc Yến, ông biết Đàm Ngọc Yến bất mãn với việc ông đã sắp xếp cho Diệp Phàm đảm nhận vị trí trưởng bộ phận an ninh.

Vì thế, dù ông không biết nguyên nhân tại sao Diệp Phàm từ chức, nhưng chỉ cần suy nghĩ một chút thì đã có thể hiểu ra.

Ông coi Đàm Ngọc Yến như cháu gái mình, đương nhiên không muốn vì làm mích lòng với Diệp Phàm mà Đàm Ngọc Yến bị hủy hoại tương lai, vì thế nên lúc nãy ông mới to tiếng quát nạt Đàm Ngọc Yến.

Còn một lý do nữa, lúc nãy, mặc dù ông tức giận nhưng trong trong lòng vẫn rất bình tĩnh, ông muốn bảo Đàm Ngọc Yến đi khuyên nhủ Diệp Phàm quay lại làm quản lý tổ bảo vệ của đại học Yến Kinh, nói không chừng còn giúp Đàm Ngọc Yến có thêm cơ hội xây dựng mối quan hệ tốt với Diệp Phàm.

Dù cho ông chưa từng gặp Diệp Phàm, nhưng vì người này được lãnh đạo bên quân đội xem trọng như thế thì hiển nhiên cậu ta không phải hạng tầm thường.

Sau khi Đàm Ngọc Yến rời khỏi phòng làm việc của Khổng Văn Dung, liền cảm thấy vô cùng ấm ức, cô nghiến răng, dậm chân, tự nhủ: “Diệp Phàm, tôi không cần biết anh có bối cảnh lớn cỡ nào, hại tôi bị ông nội trách mắng nặng như vậy… Hừ, anh không xong với tôi đâu”

“Không được, mình vẫn nên bình tĩnh lại một chút”

“Có lẽ ông nội Khổng không giận mình đến mức đó, trước tiên mình vẫn nên nghĩ cách thuyết phục Diệp Phàm trở lại làm việc, sau này có cơ hội, mình sẽ từ từ tính sổ với anh ta sau”

Sau khi đã quyết định trong lòng, Đàm Ngọc Yến bắt đầu nghĩ cách nên khuyên Diệp Phàm thế nào để anh quay lại đại học Yến Kinh tiếp tục làm quản lý an ninh.

Diệp Phàm sau khi rời khỏi đại học Yến Kinh liền chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi, anh dứt khoát từ bỏ công việc trưởng bộ phận an ninh của đại học Yến Kinh, chính là muốn dạy cho Đàm Ngọc Yến một bài học.

Anh không ngốc, ngay từ lần gặp đầu tiên đã cảm nhận được là Đàm Ngọc Yến đang nhằm vào mình.

Mặc dù anh không phải một người nhỏ mọn, nhưng việc bị một người phụ nữ nhằm vào là một điều rất phiền phức.

Mà Diệp Phàm vừa hay lại là một người không thích sự phiền phức.

Vì thế, anh cảm thấy, nhân dịp này chỉnh Đàm Ngọc Yến một chút cũng là giúp mình gặp ít rắc rối hơn khi ở đại học Yến Kinh sau này, là một điều cần thiết.

Cần phải biết rằng, lãnh đạo bên quân đội tuyệt đối sẽ không để anh rời đi.

Vì thế, khi biết Diệp Phàm đã nghỉ việc, lãnh đạo quân đội chắc chắn sẽ gây áp lực lên đại học Yến Kinh, lúc đấy tình cảnh của Đàm Ngọc Yến thể nào thì có thể hình dung ra được.

Đây chính là tính toán của Diệp Phàm.

Lần này, quân đội đã sắp xếp cho anh ấy một công việc rất tệ, vậy thì anh lợi dụng quân đội để giải quyết một người phiền phức như Đàm Ngọc Yến giùm mình, việc này cũng đâu có gì là quá đáng nhỉ?

Vừa mới về đến nhà, Diệp Phàm lập tức nhận được cuộc gọi từ Sở Thanh Nhã, cô ấy muốn rủ anh đi ăn chung.

Diệp Phàm nhắn tin báo lại cho Diệp Nguyệt, sau đó lái xe tới nơi ở của Sở Thanh Nhã, cũng chính là biệt thự số 8 mà anh đã cho Sở Thanh Nhã thuê thông qua môi giới.

Lúc Diệp Phàm đến nơi, Sở Thanh Nhã đã đứng đợi anh ở bên ngoài của biệt thự số 8 một lúc lâu rồi.

Ngoài Sở Thanh Nhã, còn có cả Sở Thanh Tuyết cũng đứng ở đấy.

Sau khi trải qua sự việc Lý Mặc lần trước, thái độ của Sở Thanh Nhã đối với Diệp Phàm cũng đã thay đổi rất nhiều, sau khi nhìn thấy Diệp Phàm, cô ngại ngùng cười chào hỏi anh, vì Diệp Phàm và Sở Thanh Nhã vốn đã hiểu rõ nhau, nên cô trực tiếp gọi thẳng tên Diệp Phàm.

Về vấn đề này, Diệp Phàm lại không quan tâm cho lắm.

“Các cô muốn ăn ở đâu?” Diệp Phàm hỏi Sở Thanh Nhã.

“Danh Nhã Các, tôi đã đặt bàn xong rồi!” Sở Thanh Nhã nghĩ một lúc rồi nói.

“Ừ”

Diệp Phàm gật đầu.

Anh khởi động xe, bắt đầu lái đến Danh Nhã Các.

Rất nhanh, xe đã tới Danh Nhã Các!

Sau khi xuống xe, Diệp Phàm cùng Sở Thanh Nhã và Sở Thanh Tuyết bước vào Danh Nhã Các.

“Xin chào các vị, ba người phải không ạ? Quý khách đã đặt trước chưa ạ?” Một nữ phục vụ xinh đẹp nhìn thấy Diệp Phàm cùng Sở Thanh Nhã và Sở Thanh Tuyết bước vào thì nhanh chóng nở nụ cười hoan nghênh.

“Đã đặt trước rồi!” Sở Thanh Nhã nói, đưa cho nữ phục vụ con số đã đặt trước.

Nữ phục vụ vừa nhìn con số đã đặt trước trên tay Sở Thanh Nhã, sắc mặt có vẻ bối rối và nói: “Thưa cô, thật sự xin lỗi, chỉ mới vài phút trước phòng riêng mà cô đặt đã bị sử dụng mất rồi”

“Sao cơ?” Sở Thanh Nhã còn chưa nói gì, Sở Thanh Tuyết đứng bên cạnh tức giận nói với nữ phục vụ xinh đẹp: “Phòng riêng chúng tôi đã đặt trước mà các người lại cho người khác sử dụng à? Các người là cái nhà hàng rác rưởi gì vậy? Tôi nói cho các người biết, tốt nhất là làm trống phòng cho chúng tôi ngay lập tức, nếu không, tôi sẽ khiến cho các người không thể kinh doanh được nữa”

Bình thường Sở Thanh Tuyết đã rất kiêu ngạo, hống hách, nói gì tới việc phải chịu thiệt như thế này, đã kiêu ngạo nay lại càng hung hăng.

Nữ phục vụ vẻ mặt đầy áy náy, vội vàng nói “Xin lỗi, thưa cô, chúng tôi cũng là không còn cách nào khác, bởi vì vị khách đến đây hôm nay rất đặc biệt, mà lúc đó ngoại trừ phòng riêng mà các cô đã đặt thì tất cả các phòng khác đều đã có người, cho nên…Như thế này đi, để bày tỏ lòng xin lỗi, chúng tôi sẽ sắp xếp cho các vị ngồi trong phòng lớn, và sẽ giảm giá 30%”

“Ha ha, đây là có ý gì? Có phải cảm thấy chúng tôi không trả nổi tiền đúng không? Đồ không coi người khác ra gì…” Vừa nói, Sở Thanh Tuyết vừa tát nữ phục vụ một cái.

“Dừng tay!”

Nhưng đúng lúc đó, một giọng nói lạnh lùng vang lên, chỉ nhìn thấy, một thanh niên mặc tây trang giày da bước tới.

Chàng trai liếc nhìn nữ phục vụ và ra hiệu cho cô rời đi, sau đó mới hướng tới Sở Thanh Tuyết, khiêm tốn nói: “Thưa cô, hôm nay để xảy ra việc này là lỗi của cửa hàng chúng tôi, nhưng tự dưng cô động tay động chân với phục vụ của chúng tôi, thế thì có phải là vô giáo dục không?”

——————-



Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 789 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status