Long thần tại đô

Chương 422





Chương 422: Tần Hiên Long xui xẻo

 

Sau khi người đàn ông thần bí xuất hiện trong đại điện, đã tập trung mục tiêu vào người mạnh nhất Tần Hiên Long.

 

Hắn tiến lên một bước, kiếm cổ cấp đạo khí trong tay hắn chém về phía Tần Hiên Long.

 

“Muốn chết!”

 

Tần Hiên Long tưởng người đàn ông thần bí này chỉ là người tu hành đến để cướp kho báu Tam Bảo Tiên Hạ, nghĩ đến việc đối phương dám nhằm vào mình, anh ta đột nhiên tức giận,  kiếm dài trong tay vung lên, chém vào thanh kiếm cổ của người đàn ông thần bí.

 

Ầm!

 

Hai người dùng sát chiêu tấn công, linh khí nổ tung.

 

Tần Hiên Long rất mạnh, nhưng so với người đàn ông thần bí, lại bé nhỏ như hạt cát, hay nói cách khác là chẳng chịu nổi một chiêu.

 

Phụt!

 

Tần Hiên Long ngửa mặt lên trời phun một ngụm lớn máu tươi, người bay ra ngoài mấy trăm mét.

 

Hơn nữa, thanh kiếm trong tay anh ta cũng vỡ tan tại chỗ!

 

“Sao có thể chứ?”

 

Tần Hiên Long lồm cồm bò dậy, vẻ mặt không thể tin được nhìn người đàn ông thần bí.

 

Anh ta luôn rất tự tin.

 

Nhưng bây giờ anh ta lại có chút hoảng loạn!

 

Bởi vì, người đàn ông thần bí cho anh ta cảm giác như núi cao như vực sâu, đè nén khiến anh ta không thể thở nổi.

 

“Khà khà…”

 

Trong cổ họng người đàn ông thần bí phát ra tiếng cười kì dị làm người ta sởn da ốc, khóe miệng hắn nhếch lên, lộ ra hàm răng trắng ởn nhỏ tý sắc bén, còn dính chút thịt vụn, nhìn trông rất đáng sợ.

 

Nhìn thấy người đàn ông thần bí há miệng ra, sắc mặt Tần Hiên Long biến đổi.

 

Dễ nhận thấy, người đàn ông trước mặt không phải là người bình thường.

 

Nói cách khác, người đàn ông thần bí này là người trong kho báu Tam Bảo Tiên Hạ.

 

Mà trong tài liệu liên quan đến kho báu Tam Bảo Tiên Hạ mà Tần Hiên Long thu thập được có nhắc đến,  kho báu Tam Bảo Tiên Hạ có thể là nơi lưu giữ nền văn minh tu luyện trước đó..

 

Thông qua sự suy luận như thế thì người đàn ông thần bí ở trước mặt rất có khả năng là sinh vật của nền văn minh tu luyện trước!

 

Giống như người mà không phải người!

 

Lúc người đàn ông thần bí xuất hiện, trong đại điện cũng xảy ra những biến đổi kỳ quái.

 

Rất nhiều những sinh vật như con giun bò ra từ quan tài bằng vàng bị mở ra , loài sinh vật này vô cùng đáng sợ, một khi bị loài sinh vật này chạm đến, trong thời gian vài giây đã có thể khiến một người còn sống sờ sờ trở thành một đống xương trắng.

 

Cảnh khủng bố này khiến mọi người ở đây kinh hồn bạt vía.

 

Phải biết rằng, tất cả mọi người ở đây đều là người tu hành, bọn họ đều cảm thấy sợ hãi, nếu là người bình thường gặp phải chắc đã sợ hãi run cầm cập rồi.

 

Ngoài ra, dưới sàn đại điện, rất nhiều thực vật màu máu quỷ dị mọc lên, những thực vật màu máu này như một loại dây leo, một khi bị loại dây leo này quấn vào, lập tức sẽ bị hút mất năng lượng sinh mạng, mà trên dây leo còn nở ra một bông hoa màu máu.

 

Vào lúc những thực vật màu máu mọc lên từ sàn đại điện, có một người phụ nữ thần bí lao ra từ dưới nền đất, cũng giống như người đàn ông thần bí kia, sức mạnh của người phụ nữ kia cũng mạnh không thể tưởng tượng nổi, khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, nhưng có một hàm răng trắng ởn nhỏ tý sắc bén dọa người khác chết khiếp, cô ta cầm một con dao nhỏ dài.

 

Xung quanh con dao, có đường vân lúc ẩn lúc hiện.

 

Đó cũng là một đạo khí.

 

Sau khi người phụ nữ thần bí xuất hiện, liền thực hiện cuộc thảm sát lớn, vung con dao nhỏ dài, chém giết người ở trong đại điện.

 

“A a a a a…”

 

“Cứu tôi, ai cứu tôi với a…”

 

“Tôi không muốn chết, tôi không muốn chết đâu, tôi vẫn còn hơn hai trăm năm tuổi thọ chưa hưởng thụ, hôm nay lại chết ở đây, tôi không can tâm, tôi không can tâm!”

 

“Tôi thật sự không nên tham lam, đến đây tìm kho báu cái gì chứ!”

 



 

Cả đại điện xuất hiện một cảnh tượng như địa ngục, tiếng van xin, la khóc, tiếng kêu thảm thiết không ngừng phát ra trong đại điện.

 

Trong những nhà tu hành ở đây, thậm chí có cả cao thủ thời kỳ Kim Đan.

 

Nhưng đối diện với người phụ nữ thần bí, thực vật màu máu, giun màu vàng, những người tu hành này vốn không chống lại được, chết như ngả rạ.

 

Sau khi Tần Hiên Long phát hiện ra người đàn ông thần bí kia có thể là sinh vật của nền văn minh tu hành của trước đây, sợ hãi đến nỗi cơ thể run cầm cập, mà xung quanh anh ta, sau khi phát hiện ra tình cảnh bi thảm trong đại điện, trong lòng anh ta nổi lên một cảm giác tuyệt vọng.

 

“Ghê tởm…”

 

Tần Hiên Long căm hận đến cực độ.

 

Anh ta đường đường là một người có tiếng tăm trong giới tu hành ở Hoa Hạ, thậm chí, trong thế hệ người trẻ tuổi tu hành, anh ta là người đáng chú ý, nhận được sự coi trọng.

 

Có thể nói, anh nhất định sẽ có tương lai sáng lạn, có thể hưởng thụ mấy trăm năm, thậm chí gần nghìn năm tuổi thọ.

 

Nhưng bây giờ lại phải chết ở đây.

 

Anh ta thực sự không cam lòng!

 

“Tiêu Lang, Diệp Phàm, tao làm ma, cũng sẽ không tha cho chúng mày!”

 

Tần Hiên Long nghiến răng nghiến lợi hét.

 

Anh ta rơi vào bước đường này, suy cho cùng đều là do Diệp Phàm mà ra.

 

Nếu không phải Diệp Phàm, Tiêu Lang cũng không nhằm vào anh ta, vừa rồi, anh ta cũng có đủ thời gian để chạy thoát.

 

Thậm chí, nếu không phải Diệp Phàm, anh ta cũng sẽ không đến Tương Nam, chứ đừng nói đến chuyện sẽ vào kho báu Tam Bảo Tiên Hạ giành giật.

 

Không tham gia, anh ta cũng sẽ không rơi vào thảm cảnh như bây giờ.

 

Lúc này, người đàn ông giơ thanh kiếm cổ đạo khí lên, bước về phía anh ta, vẻ mặt cười nhếch mép, quá dữ tợn.

 

“Mộng cổ tâm kinh!”

 

Đối diện với sự tiến đến của người đàn ông thần bí, Tần Hiên Long cắn răng, thực hiện môn tuyệt học thần bí.

 

Môn tuyệt học này là anh ta lĩnh ngộ được trong một quyển kinh cổ rách nát gần đây anh ta đang đọc.

 

Lai lịch của quyển kinh cổ rách nát đó rất thần bí, là do một lần trùng hợp nhặt được ở một nơi di chỉ cổ đại, lúc đó anh ta rất hoài nghi, cuốn kinh cổ đó rất có khả năng có liên quan đến nền văn minh tu hành trước đây.

 

Chỉ có điều, chữ viết trên kinh cổ quá thần bí, anh ta đọc mấy năm rồi cũng không thể hiểu hết nội dung trên đó.

 

Nhưng kinh cổ ngoài chữ viết ra thì còn có một chút hình vẽ, những bức vẽ này tất nhiên là phương thức cơ thể tu hành, suy ngẫm mấy năm, Tần Hiên Long dựa vào tài năng và trí tuệ của bản thân, những nội dung không hiểu trong kinh cổ, thông qua những hình ảnh đó, thu được một môn tuyệt học.

 

Cũng là môn tuyệt học anh ta đang thực hiện.

 

Khi Tần Hiên Long thực hiện môn tuyệt học này, lượng lớn linh khí từ bốn phương tám hướng tập trung xung quanh anh ta.

 

Sau đó, chỗ linh khí đó ngưng tụ lại, hình thành một ký hiệu vô cùng cổ xưa.

 

Ký hiệu cổ xưa này như chữ mà không phải chữ, có một luồng sức mạnh đặc biệt từ những ký hiệu này bộc phát ra.

 

Nhìn thấy sau khi Tần Hiên Long thực hiện mộng cổ tâm kinh tập trung được ký hiệu cổ xưa, người đàn ông thần bí lại dừng bước không tiền lại gần Tần Hiên Long nữa, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi.

 

Tần Hiên Long thấy vậy, gần như không nghĩ nhiều, lập tức đẩy ký hiệu cổ xưa đó đi.

 

Ký hiệu cổ xưa đó lao đi, chạm vào cơ thể người đàn ông thần bí.

 

“Grào…”

 

Người đàn ông thần bí bị ký hiệu cổ xưa đánh trúng, lại phát ra tiếng gầm rú như thú dữ, hơn nữa, cơ thể hắn bị ngã bay ra ngoài mấy trăm mét, nơi ký hiệu cổ xưa đụng vào cũng bị tổn thương nghiêm trọng.

 

Vào lúc người đàn ông thần bí bị thương, quan tài bằng vàng đột nhiên rung lắc dữ dội, một luồng khí tức khiến trời đất run sợ từ trong quan tài bằng vàng bộc phát ra.

—————————–



Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 789 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status