Long thần tại đô

Chương 541





Chương 541 – Thân phận thật của Lâm Thiền

Một chiêu của Diệp Phàm đánh Huyền Minh nhị lão bị thương nặng, sau đó anh đi về phía Diệp Thế Xung.

Sắc mặt Diệp Thế Xung thay đổi, trong mắt đầy sợ hãi, hắn liên tục lùi về sau, cho đến khi lùi đến bờ tường, không thể lùi thêm được nữa thì chỉ đành dừng lại.

Hai chân hắn bắt đầu run rầy, dường như sắp nhũn ra mà quỳ xuống đất.

Còn mấy người đàn ông mặc tây trang đen thân hình vạm vỡ sau khi nhìn thấy kết cục của Huyền Minh nhị lão, mặt ai cũng thay đổi, rối rít lui ra, chẳng ai dám giúp Diệp Thế Xung chặn Diệp Phàm lại.

Còn Hoàng Hạc, vốn đã sợ đến ngu người, nhìn thấy Diệp Thế Xung bị dồn đến góc tường, cậu ta cũng vô cùng tuyệt vọng.

Cậu ta biết, mình không trông cậy nổi Diệp Thế Xung nữa rồi.

Lần này cậu ta thực sự đá vào tấm sắt rồi, và sẽ phải trả giá đắt cho nó.

Nhưng với Hoàng Hạc mà nói, chỉ cần giữ lại mạng là được, dù Diệp Phàm có bắt cậu ta làm gì đi chăng nữa, dù phải mất đi tự trọng, cậu ta cũng sẽ không do dự mà làm.

Một tiếng “thình thịch” vang lên, Hoàng Hạc quỳ dưới đất, hai tay giữ lấy chân Diệp Phàm, nước mắt ngắn nước mắt dài cầu xin Diệp Phàm: “Anh, anh trai, em xin lỗi, em thực sự xin lỗi, là em có mắt như mù, mắt chó không thấy được núi thái sơn, xin anh rộng lượng tha cho em một mạng, xin anh hãy bỏ qua cho em lần này”.

Nhìn thấy Hoàng Hạc cầu xin mình, mặt Diệp Phàm không có biểu cảm gì, ánh mắt lạnh lùng.

Anh không quan tâm Hoàng Hạc.

Nhưng, sau khi nhìn thấy Diệp Thế Xung rút điện thoại ra, anh cau mày, nhưng không ngăn Diệp Thế Xung lại, ngược lại còn chú ý đến mấy lời vớ vẩn của Hoàng Hạc, cho Diệp Thế Xung thêm thời gian.

Bởi vì anh hiểu rõ, Diệp Thế Xung nhất định muốn gọi điện thoại cho Diệp Khởi Sơn.

Có thể giải quyết một lần hai cha con họ, điều này giúp anh tiết kiệm thời gian, vì vậy Diệp Phàm cũng vui vẻ cho Diệp Thế Xung thời gian để gọi điện.

Diệp Phàm ngồi xuống, nói với Hoàng Hạc: “Tha cho cậu một mạng cũng dễ thôi, nhưng tục ngữ nói cấm có sai, tội chết dễ tha, tội sống khó trốn, để tránh việc sau này cậu lại dùng dị năng bắt nạt người khác, hôm nay, tôi liền phế cậu vậy”.

Nói xong, Diệp Phàm liền ra tay với Hoàng Hạc.

Anh giơ tay, đè lên cổ Hoàng Hạc, bóp thật mạnh, một luồng sức mạnh bỗng nổ tung, đột nhiên cột sống của Hoàng Hạc gãy thành từng đoạn, tuy nhiên vết thương này không lấy đi sinh mạng của cậu ta.

Diệp Phàm bẻ gãy xương sống của Hoàng Hạc xong, cậu ta lập tức ngã xuống đất.

Cậu ta chỉ có thể dành cả đời trên xe lăn.

Nhìn thấy cảnh Diệp Phàm đánh Hoàng Hạc tàn phế, tất cả mọi người trong hội trường đều sợ đến ngây người, đặc biệt là đám người trước đây từng chế nhạo Diệp Phàm và Lâm Thiền, họ đều sợ hãi mà nuốt nước bọt.

“Chết rồi, chết rồi, thủ đoạn của Diệp Phàm quá tàn nhẫn, anh ta trực tiếp đánh Hoàng Hạc đến tàn phế, nhất định sẽ không dễ dàng buông tha chúng ta”.

“Phải làm thế nào bây giờ? Chạy à?”

“Anh nghĩ, có thể chạy trốn được trước mặt Diệp Phàm sao? Tôi dám chắc, dù anh ta có cho chúng ta chạy trước một giờ đồng hồ, vẫn có thể nhanh chóng bắt được chúng ta”.

“Đừng sợ, dù nói thế nào, từ việc anh ta không giết chết Hoàng Hạc, có thể khẳng định, anh ta không muốn giết chúng ta, tình huống bây giờ, chúng ta có thể bảo vệ được mạng mình đã là tốt lắm rồi, tốt nhất là không nên làm trò gì ngu ngốc, tránh làm anh ta tức giận, lúc đó mạng chúng ta chắc chắn không còn”.



Mọi người trong đại sảnh đều câm như hến, mặc dù ai cũng run cầm cập, nhưng không ai dám chạy trốn.

Diệp Phàm đánh Hoàng Hạc tàn phế xong liền đi về phía Diệp Thế Xung.

Lúc này, Diệp Thế Xung đã gọi điện thoại xong.

Nhìn thấy Diệp Phàm, Diệp Thế Xung sợ hãi, trán đầy mồ hôi, hắn vội vã nói: “Diệp … Diệp Phàm, mày, mày đừng làm loạn, tao gọi điện cho bố tao rồi, ông ấy sắp đến đây rồi”.

“Bố tao là người biến dị siêu cấp, nếu mày dám làm tao bị thương, bố tao sẽ hành hạ mày đến chết”.

“Tuy nhiên, nếu mày để tao yên, tao đảm bảo, sau này sẽ không chọc vào mày nữa, ân oán lúc trước giữa hai ta sẽ được xóa sạch”.

“Không được!”, Diệp Phàm lắc lắc đầu, nói: “Hôm nay, tao nhất định phải đánh mày tàn phế”.

Lời vừa dứt, Diệp Phàm liền ra tay, dùng cùng cách vừa dùng để đối phó với Hoàng Hạc, anh bóp chặt gáy Diệp Thế Xung, nhẹ nhàng bẻ gãy xương sống, khiến nửa đời sau, Diệp Thế Xung chỉ có thể ngồi trên xe lăn.

Nhưng anh vẫn chưa dừng lại.

Ánh mắt lóe lên tia độc ác, trực tiếp dùng chiêu thức vô cùng tàn độc bẻ gãy hai tay hai chân của Diệp Thế Xung.

Ngay sau đó, tay phải anh biến thành hình kiếm, đột nhiên quét một đường, chọc mù hai mắt Diệp Thế Xung.

Đúng lúc này, cửa đại sảnh đột nhiên nổ tung, một đám người dùng tốc độ nhanh đến khó tin xông vào đại sảnh.

Lúc này, có một bóng người xông vào đại sảnh, luồng sức mạnh mạnh mẽ tỏa ra từ cơ thể người này đè ép toàn bộ người trong đại sảnh, dù là người mạnh như Diệp Phàm thì vẫn cảm thấy áp lực như bị núi đè.

“Xung Nhi!”

Sau khi vào đại sảnh, người này nhìn thấy Diệp Thế Xung thân tàn ma dại, sắc mặt thay đổi, gân cổ hét lớn, đồng thời xông đến bên Diệp Thế Xung.

Người này chẳng phải ai khác, chính là Diệp Khởi Sơn.

“Bố, trả thù cho con, trả thù … “, Diệp Thế Xung nghe thấy tiếng Diệp Khởi Sơn, vội vã nói.

Tuy không có vết thương nào chí mạng, nhưng vết thương trên người hắn vẫn vô cùng nghiêm trọng, toàn thân đau đớn, đau đến mức chưa nói hết câu đã ngất đi.

Ken két!

Nhìn thấy vết thương trên người Diệp Thế Xung, trên người Diệp Khởi Sơn tỏa ra một luồng sát khí khủng bố, ông ta đặt con trai đã ngất đi nằm trên mặt đất, sau đó đột ngột đứng dậy, quay người nhìn Diệp Phàm, nắm chặt quyền, tiếng khớp xương răng rắc vang lên.

Diệp Thế Xung là đứa con trai duy nhất của Diệp Khởi Sơn.

Diệp Khởi Sơn vô cùng chiều chuộng, yêu thương Diệp Thế Xung, nhìn thấy Diệp Phàm khiến con trai mình tàn phế, ông ta lập tức muốn giết Diệp Phàm.

Sát khí kinh khủng từ người ông ta tỏa ra, người bình thường trong đại sảnh đều sợ đến mức nằm bò trên mặt đất, run lẩy bẩy, nhưng Diệp Phàm không sợ, ngạo nghễ đứng đấy, đối đầu với Diệp Khởi sơn.

Đồng thời, anh cũng giải phóng sức mạnh của mình, chắn giúp Lâm Thiền luồng áp lực của Diệp Khởi Sơn.

“Mày, đáng chết!”

Không nhiều lời nữa, Diệp Khởi Sơn nhìn chằm chằm Diệp Phàm, sau đó lạnh lùng nói, rồi trực tiếp ra tay, muốn một chiêu kết liễu Diệp Phàm.

Tuy nhiên, đúng lúc này, Lâm Thiền vẫn đang đứng bên cạnh lạnh lùng quan sát đột nhiên xông đến bên Diệp Phàm, chắn trước Diệp Khởi Sơn đang định tấn công, đồng thời lạnh lùng nói: “Dừng tay!”

“Nhóc con, cô là ai? Dựa vào cái gì mà bắt tôi dừng tay?”, Diệp Khởi Sơn nhìn Lâm Thiền, lạnh lùng hỏi.

“Con bé là con gái tôi!”

Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên khác phá cửa sổ xông vào đại sảnh, lạnh lùng nói với Diệp Khởi Sơn.

“Hà Vân Hồng?”, Diệp Khởi Sơn nhận ra người đàn ông trung niên, sau đó lại liếc nhìn Lâm Thiền, kinh ngạc nói: “Cô gái này là con gái ông?”

“Đúng vậy!”, Hà Vân Hồng trầm giọng nói, “Diệp Khởi Sơn, nếu hôm nay ông dám động đến một sợi tóc của con gái tôi, tôi sẽ tuyên chiến toàn diện với ông!”

—————————–



Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 789 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status