Long thần tại đô

Chương 66





Chương 66: Mưu sát

Thái độ của người áo đen như vậy khiến cảm xúc của Diệp Phàm dịu đi đôi chút.

 

Nếu bọn họ chẳng thèm làm rõ đầu đuôi đã ra tay, anh không ngại cho bọn họ một bài học.

 

“Đưa tiền thì được, nhưng anh ta phải xin lỗi tôi, anh ta làm đau tôi!” Trương Duyệt Nhiên nghe vệ sĩ nhà mình nói xong, không hài lòng kêu lên.

 

Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng bị người khác đối xử như thế, không chỉ hét vào mặt cô, mà còn thô lỗ kéo cô ra khỏi xe. Vừa nghĩ tới ban nãy Diệp Phàm xách cô từ trên xe xuống như bắt một con gà con, cả mặt cô lập tức đỏ bừng như quả táo.

 

“Đại tiểu thư, là lỗi của cô mà.” Vệ sĩ chặn trước mặt Trương Duyệt Nhiên cười khổ thấp giọng nói.

 

Diệp Phàm không đơn giản như vậy.

 

Trận va chạm vừa nãy, nếu là người thường chỉ sợ đã hôn mê từ lâu, có khi còn mất mạng, nhìn tình trạng thê thảm của cái Ferrari bên cạnh đã rõ.

 

Có thể sau khi bị đụng như vậy mà không rụng sợi tóc nào, hơn nữa còn khôi phục lại trong thời gian ngắn, như thể căn bản không bị ảnh hưởng gì, người như vậy, sao có thể đơn giản được?

 

Trương Duyệt Nhiên còn muốn bắt Diệp Phàm xin lỗi cô ta, rõ ràng là muốn gây sự mà.

 

Những gì vệ sĩ nói khiến má Trương Duyệt Nhiên đỏ lên, nhưng cô ta vẫn cắn răng bảo: “Chuyện tai nạn xe là lỗi của tôi, tôi xin lỗi anh ta, nhưng anh ta cũng phải xin lỗi tôi!”

 

Người vệ sĩ khác nghe thấy đối thoại của hai người thì cười khổ nhún vai với Diệp Phàm, khuôn mặt bất đắc dĩ.

 

Một đại tiểu thư đỏng đảnh bị nuông chiều sinh hư.

 

Trong lòng Diệp Phàm đã định nghĩa cho Trương Duyệt Nhiên, anh nói với vệ sĩ: “Các anh chịu trách nhiệm cho chiếc xe, sau khi sửa xong thì giao xe đến cho tôi ở khu dân cư Quang Minh, tôi họ Diệp.”

 

“Tôi hiểu rồi, cảm ơn anh.” Vẻ mặt vệ sĩ biết ơn.

 

Diệp Phàm gật đầu, xoay người bỏ đi, anh không có thời gian để lãng phí với vị đại tiểu thư bốc đồng này.

 

“Anh không được đi!”

 

Vừa thấy Diệp Phàm định đi, Trương Duyệt Nhiên lập tức nóng nảy, vòng qua vệ sĩ che trước người mình, sải bước đi tới níu Diệp Phàm, quật cường nói: “Tôi xin lỗi anh rồi, anh cũng phải xin lỗi tôi.”

 

Mẹ nó điên rồi.

 

Cánh tay Diệp Phàm run lên, bàn tay tóm lấy tay anh của Trương Duyệt Nhiên vô thức buông ra.

 

Đúng lúc này, bên tai Diệp Phàm đột nhiên vang lên một tiếng “tinh”.

 

Anh vô thức nhìn về phía âm thanh phát ra, một giây sau sắc mặt Diệp Phàm chợt thay đổi, anh đè Trương Duyệt Nhiên bên cạnh xuống, đồ thời kêu to: “Nằm xuống!”

 

Oành!

 

Vừa dứt lời, tiếng nổ dữ dội đột nhiên vang lên, chỉ thấy chiếc xe trước đó của Trương Duyệt Nhiên bốc lên ánh lửa thật cao, vài giây sau ầm một tiếng đập vào thân Ferrari, sau đó mảnh vỡ của đủ loại linh kiện văng tứ tung.

 

Văn phòng bất động sản, cô nhân viên kinh doanh chứng kiến mọi thứ, trợn tròn mắt.

 

Trên mặt hai vệ sĩ cách vụ nổ gần nhất chảy máu ồ ạt, mất đi một bên tai, nhưng bọn họ như không phát hiện ra vết thương của mình, trong mắt lóe lên sợ hãi và may mắn.

 

Người khác không thấy rõ lắm, nhưng bọn họ lại rất rõ, nếu không có Diệp Phàm, chỉ sợ bây giờ Trương Duyệt Nhiên đã biến thành người chết.

 

Dựa vào kinh nghiệm trước giờ, mỗi lần xảy ra tai nạn xe, Trương Duyệt Nhiên cũng sẽ ngồi trong xe chờ bọn họ xử lý xong mọi chuyện cần thiết, lần này nếu không phải Diệp Phàm kéo Trương Duyệt Nhiên ra, lúc xảy ra vụ nổ nhất định Trương Duyệt Nhiên vẫn còn ở trên xe.

 

Theo như cường độ nổ vừa nãy, đừng nói chỉ là xe chống đạn được đặt hàng theo yêu cầu bình thường, cho dù là xe tổng thống, người bên trong cũng đừng mong sống sót.

 

“Ông chủ, tiểu thư bị ám sát, vâng, hiện tại không sao, xe…”

 

Một trong số vệ sĩ bò dậy trước lập tức gọi điện thoại.

 

Một người khác tức thì cảnh giác quan sát bốn phía, sợ bị người ta cho thêm một đòn nữa.

 

Cùng lúc đó, Diệp Phàm kéo Trương Duyệt Nhiên mặt đầy hoảng sợ từ dưới đất dậy, sẵn tiện liếc bộ ngực cao vun vút kia, cảm giác vừa nãy, mềm thật.

 

Trương Duyệt Nhiên chỉ cảm thấy hai chân bủn rủn, đôi tay ôm chặt cánh tay Diệp Phàm không dám thả lòng, làm gì còn vẻ ngang ngược lúc nãy, trên gò má tinh xảo không chút sắc máu, tựa như bé thỏ trắng bị hoảng sợ, thậm chí Diệp Phàm có thể cảm giác được cơ thể cô ta đang run rẩy không ngừng.

 

“Đại tiểu thư, ông chủ sẽ tới ngay ạ.”

 

Sau khi vệ sĩ gọi điện cúp điện thoại thì bước đến trước mặt hai người Diệp Phàm, vừa nói vừa đưa tay định nhận lại Trương Duyệt Nhiên, nhưng Trương Duyệt Nhiên lại né tránh, ngược lại ôm Diệp Phàm chặt hơn, nửa người đều bám dính vào Diệp Phàm.

 

“Diệp tiên sinh, anh xem…” Vệ sĩ xấu hổ hỏi: “Nếu không phiền anh có thể an ủi đại tiểu thư của chúng tôi một chút không, lát nữa là ông chủ của chúng tôi đến rồi.”

 

Diệp Phàm đau cả đầu, anh chẳng có hứng thú gì với cô đại tiểu thư điêu ngoa bốc đồng trước mắt, cũng không muốn dính líu gì, vừa nhìn đã thấy phiền.

 

Nếu không sao lại bị người ta ám sát chứ.

 

Vệ sĩ nào biết Diệp Phàm đang nghĩ gì, dặn một tiếng rồi đi về phía chiếc xe.

 

Trương Duyệt Nhiên ra vẻ đáng thương nhìn Diệp Phàm chằm chằm, sợ lúc này Diệp Phàm hất cô ta ra nên tay ôm chặt hơn nữa, như thể chỉ có vậy mới khiến cô ta yên tâm được.

 

Sống hơn hai mươi năm, đây vẫn là lần đầu tiên Trương Duyệt Nhiên cảm nhận được cái chết cách mình gần như vậy.

 

Vốn Diệp Phàm định hất Trương Duyệt Nhiên qua, nhưng đối diện với ánh mắt ra vẻ đáng thương của cô ta, trong lòng đột nhiên mềm nhũn, bèn mặc kệ để cô ta ôm.

 

Ngay cả chính Diệp Phàm cũng không phát hiện, mới về nước mấy ngày, lòng cảnh giác lúc bản thân từng là cô hồn đã lộ ra sơ hở, nếu là anh trước kia, đừng nói một đại tiểu thư nhà giàu, cho dù là công chúa ngoại quốc của hoàng gia, anh nhất định cũng sẽ vung tay bỏ di.

 

Mấy phút sau, hai đoàn xe một trước một sau lần lượt chạy đến.

 

Đoàn xe đi đầu là xe bán tải Great Wall thuần một màu xanh lá, có cả bảy tám chiếc, trong tiếng thắng xe chói tai, một người đàn ông cường tráng mặc áo may ô quân đội màu xanh nhảy xuống từ trên xe, tạo thành một vòng vây.

 

Sau đó, một người đàn ông trung niên với tấm lưng vững chãi, cao to lực lưỡng bước xuống từ chiếc xe bán tải ở giữa, trong ánh mắt sắc bén như ưng lóe ra bén nhọn.

 

“Bố.”

 

Bấy giờ Trương Duyệt Nhiên mới buông Diệp Phàm ra, kêu khóc nhào vào ngực người đàn ông trung niên.

 

Đoàn xe thứ hai là ba chiếc xe cảnh sát, cảnh sát bước xuống xe còn chưa tới gần đã bị người đàn ông cường tráng mặc áo may ô quân đội màu xanh cản lại.

 

“Trương Bách Nhạc, ông đừng quá đáng!”

 

Nữ cảnh sát đi đầu tức giận nói với người đàn ông trung niên.

 

Lúc thấy nữ cảnh sát, trong mắt Diệp Phàm đột nhiên sáng ngời, đồng phục cảnh sát phơi bày hoàn toàn dáng người hoàn mỹ của nữ cảnh sát, khuôn mặt thanh tú mang theo khí thế hiên ngang, khiến hai mắt người ta phát sáng, tức giận trên mặt chẳng những không làm giảm bớt vẻ đẹp của cô ấy, ngược lại càng lộ vẻ không giận mà uy.

 

Nhận ra ánh mắt của Diệp Phàm, Tử Ngân Linh vốn bừng bừng lửa giận hung hăng liếc anh một cái, sẵn tiện tiếp tục kêu người đàn ông trung niên: “Trương Bách Nhạc, bảo người của ông tránh ra ngay cho tôi, nếu không tôi sẽ kiện ông tội ảnh hưởng người thi hành công vụ!”

 

Trương Bách Nhạc đang ôm Trương Duyệt Nhiên khẽ cau mày, mất kiên nhẫn nhíu mày một cái, sau đó nháy mắt với người con trai duy nhất mặc âu phục và đeo kính, vươn tay vuốt tóc Trương Duyệt Nhiên, mặt mày đầy dịu dàng thấp giọng an ủi cô ta.

 

Người con trai đeo mắt kính kia lập tức đi tới trước mặt Tử Ngân Linh, ngoài cười nhưng trong lòng không cười bảo: “Cảnh sát Tử, ông chủ chúng tôi đang an ủi tiểu thư nhà tôi, cô có chuyện gì không?”

——————–



Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 789 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status