Long vệ siêu đẳng

Chương 164





Chương 164: Đi vào Cổ Cảnh

Lôi Hiểu nhỏ tuổi nhất, cậu ta hoảng sợ nói: “Mau chạy thôi, sắp nổ rồi!”

“Đừng động đậy!” Ngao Chấn quát, tăng tốc điều hòa chân khí, cuối cùng đã đạt đến

trạng thái cân bằng, trận Truyền Tống đã ổn định lại.

“Đi!”

Ngao Chấn đưa mắt ra hiệu cho người ở phía sau, những người còn lại lập tức

nhanh chóng đi vào. Nhưng chẳng mấy chốc, rõ ràng bốn người họ đã thấy hơi hao

sức. La Thuần bước lên trước ấn vào giữa lưng Lôi Hiểu để truyền chân khí, đợi

cậu ta nghỉ ngơi lại sức xong, anh lại đến giúp ba người khác. Ba phút sau, cuối

cùng toàn bộ ba ngàn quân giáp vàng đều đã đi vào hết.

Ngao Chấn nói: “Mọi người vào trước đi, để tôi chống đỡ cho.”

La Thuần không hiểu về trận pháp, nên nhắc ba anh em nhà họ Lôi cùng chui vào

trong. Ngao Chấn nghiến chặt hàm răng, xông cả người vào bên trong trận Truyền

Tống. Cánh cửa trận pháp nhanh chóng khép lại, cứa đứt một góc áo của cậu ta rơi

lại ở bên ngoài.

Sau khi đi vào trận Truyền Tống, La Thuần phát hiện bên trong là một đại điện nguy

nga trống trải hệt như kiến trúc giáo đường của phương Tây. Trên nền đất trống vẽ

đầy những phù trận phức tạp, ngoài rất nhiều quân giáp vàng ở đây ra thì không còn

một bóng người.

Đồ Long đi từ ngoài cửa vào nói: “Bên ngoài là một dãy núi hoang vu, nhân lúc chưa

có ai tới, chúng ta mau đi thôi.”

Mọi người đẩy mở cửa, nhanh chóng bay xuống núi, ngoảnh đầu nhìn lại thì thấy

tòa kiến trúc nguy nga này đứng sừng sững trên đỉnh núi, như đã trải qua hàng ngàn

năm thử thách. Dù nó trông cũ kỹ, nhưng lại cho người ta một loại cảm giác không

bao giờ có thể sụp đổ.

Lúc xuống núi, La Thuần luôn quan sát động tĩnh xung quanh, thấy có người lên núi,

anh lập tức tránh xa. Không bao lâu sau, bọn họ đã rời khỏi ngọn núi này, phía xa

chợt xuất hiện một thành phố xinh đẹp tráng lệ. Cả thành phố này chứa đầy cảm

giác khoa học kỹ thuật, nhưng phong cách kiến trúc lại mang đậm nét cổ xưa,

những chiếc xe bay qua lượn lại trên bầu trời, chúng không có bánh, nên trông

giống phi thuyền.

“Chuyện này…”

Tất cả mọi người đều bị cảnh tượng này làm cho chấn động, Ngao Chấn líu lưỡi nói:

“Không ngờ trên trái đất của chúng ta còn có một nơi như thế này, khoa học kỹ thuật

đã phát triển đến mức này rồi ư?”

La Thuần thu bộ long giáp trên người lại, nói: “Mọi người cất hết giáp vàng đi. Ngao

Chấn, cậu dẫn hai đồ đệ lanh lợi một chút đi mua ít quần áo về đây. Chúng ta phải

cố hành động thật kín đáo, đừng để người ngoài biết được lai lịch.”

“Ok.”

Ngao Chấn lập tức dẫn hai người khác xuất phát, đám La Thuần thì trốn ở trong một

rừng cây gần đó hóng mát. Lý Thanh Lôi vỗ vào người Lôi Thanh, hiếu kỳ hỏi: “Anh

xem nơi này thật thần kỳ, bầu trời cũng có màu xanh nhạt, cũng có mặt trời, nơi này

có nằm trên trái đất không?”

Lôi Thanh xoa cằm đáp: “Nói thế nào bây giờ nhỉ, anh có biết câu nói trong cái nhỏ

cũng có cái lớn không?”

“Có!”

Lôi Thanh nói: “Làm một phép so sánh thế này, trong không khí có rất nhiều bụi,

trong từng hạt bụi cũng có rất nhiều những con vi khuẩn mà nếu không có kính hiển

vi thì chúng ta không thể nhìn thấy được, đó cũng chính là một thế giới. Giống như

vậy, có những linh hồn chúng ta có thể nhìn thấy bằng mắt thường, đó lại là một thế

giới, nên không gian này vẫn ở trên trái đất của chúng ta. Anh có thể hiểu là hai

không gian trùng khớp, nhưng chúng lại hoàn toàn độc lập.”

Lôi Hiểu ở bên cạnh chen miệng nói: “Cổ Cảnh mà mọi người nói này hoàn toàn là

do cường giả thượng cổ mạnh mẽ xây dựng, chỉ cần có thực lực đủ mạnh thì anh

cũng có thể xây dựng một ngàn một vạn không gian trên trái đất.”

Lôi Tuyền nói: “Nhưng xây dựng không gian khó đến mức nào cơ chứ. Chắc để xây

dựng lên Cổ Cảnh này, cũng phải cần vô số cường giả đại cảnh Hư Không mất

hàng vạn năm mới xây lên được. Trừ khi có ông trời giúp sức, có thể tùy ý nắm giữ

không gian trong tay, mẹ nó xây một lúc cả ngàn, vạn cái luôn.”

Không bao lâu sau, trên không trung có một chiếc phi thuyền khổng lồ bay tới, thậm

chí còn che khuất cả mặt trời trên đỉnh đầu bọn họ.

La Thuần tưởng mình đã bị lộ, lập tức giơ tay ấn lên hồ lô, chuẩn bị bắn phi đao ra

bất cứ lúc nào. Không ngờ, Ngao Chấn nhảy từ trên đó xuống, cậu ta mặc một bộ

đồ bó sát, cũng không biết làm bằng chất liệu gì, nhưng trông có vẻ rất cao cấp.

Lý Thanh Lôi bước lên trước đập cậu ta một cái nói: “Tên nhóc nhà cậu được đấy,

kiếm được cả phi thuyền đến đây cơ à.”

Ngao Chấn cười hì hì đáp: “Thế nào? Đây là tôi mua đấy.”

“Được, cậu lấy tiền ở đâu ra thế?”

Một tiểu đệ bên cạnh Ngao Chấn phấn khích đáp: “Các anh không biết đâu, ở đây

đã không dùng tiền nữa rồi, hầu như đều giao dịch bằng tiền điện tử. Anh Chấn đã

cất công đến công ty trận pháp để bán một đồ án đại trận, thoáng cái đã kiếm được

mấy trăm triệu. Chúng em đã mua chiếc phi thuyền khổng lồ hàng secondhand, còn

có rất nhiều đồ dùng sinh hoạt nữa, mọi người cứ lên trước đi đã.”

Chiếc phi thuyền này thực chất giống hệt như xe nhà di động ở trên trái đất, bên

trong vừa hay có thể chứa được hơn hai ngàn người. Nhưng loại phi thuyền này có

thể tích quá lớn, nên không được phép bay vào trong thành phố, chỉ có thể dừng ở

mép ngoài.

Trong phi thuyền vô cùng sạch sẽ ngăn nắp, mọi người thay quần áo, trông không

có gì khác với người của Cổ Cảnh.

La Thuần chú tâm đọc tin tức, anh đã hiểu được đại khái về tình trạng hiện nay của

Cổ Cảnh.

Cổ Cảnh có tổng cộng năm ngọn núi tiên, mỗi ngọn đều có thế lực siêu cấp trấn thủ,

phân chia quản lý cuộc sống của nhân dân ở năm hướng. Cổ Cảnh có tổng dân số

là hơn hai tỷ người, có hơn một ngàn thành phố, tổng diện tích đạt hơn hai mươi

triệu kilomet vuông. Trong đó, linh sơn, linh mạch nhiều vô số kể, nên tuổi thọ của

người dân nơi đây đều cao.

Tuyết Thần Cung mà Diệp Băng Dung đang ở là một trong năm đại thế lực này, nằm

ở phía tây, từ đây ngồi phi thuyền đến đó ít nhất phải mất ba tiếng đồng hồ.

La Thuần đã sớm có tính toán trong đầu, chỉ cần có thể tìm thấy Diệp Băng Dung,

anh sẽ lập tức đưa cô đi, quay về trái đất.

Ngao Chấn đột nhiên lên tiếng: “Tôi đọc được một tin tức, ba hôm nữa chính là ngày

hội võ thuật của Cổ Cảnh. Năm đại môn phái sẽ thu nhận đệ tử vào lúc này, chúng

ta có cần tranh thủ trà trộn vào đó không? Chỉ cần có người có thể trà trộn vào Tuyết

Thần Cung là có thể liên lạc được với sư nương rồi.”

La Thuần thở dài nói: “Việc cấp bách bây giờ chính là tạo thân phận cho mọi người,

ở đây nơi nào cũng có mắt điện tử, chúng ta đều là người nhập cư trái phép, nên rất

dễ bị lộ.”

“Cái này thì đơn giản.” Ngao Chấn dương dương đắc ý nói: “Cứ giao cho tôi, hôm

nay công ty trận pháp kia đã tiếp đãi tôi như sếp lớn. Chỉ cần tôi nói một câu, tạo

thân phận cho chúng ta sẽ không thành vấn đề. Chúng ta có hơn hai ngàn người,

chia ra đến các thành phố khác nhau, rất nhanh có thể làm được thôi.”

“Gì mà phiền phức thế?” Lộ Tinh mở một đoạn quảng cáo trên màn hình hư cấu lên,

bên trên có viết làm giấy chứng minh giả, đảm bảo giống hệt như thật.

Lộ Tinh mỉm cười hờ hững nói: “Chỉ cần mỗi chúng ta làm đại một cái chứng minh gì

đó, sau đó tiến hành thông báo mất giấy tờ, làm lại hồ sơ hộ tịch, thì chính là người

Cổ Cảnh danh chính ngôn thuận rồi, trong một khoảng thời gian ngắn chắc chắn

không ai có thể tra ra được đâu.”

Lý Thanh Lôi nghi hoặc hỏi: “Nhưng chẳng may đến lúc đó người ta truy hỏi cặn kẽ,

hoặc không làm cho chúng ta thì sao?”

Lộ Tinh nhìn sang Ngao Chấn nói: “Có vần đề gì mà tiền không giải quyết được à?

Những thứ như tiền thì dù có ở đâu, quá khứ hay tương lai thì vẫn luôn có tác

dụng.”

“Thế thì quyết vậy đi!”

Sau đó, mọi người chia nhau tìm những chỗ làm giả giấy tờ khác nhau để ngụy tạo

thân phận, tiếp theo từng người đến bộ phận quản lý hộ tịch làm hồ sơ. Quả nhiên

không có chuyện gì mà tiền không giải quyết được, hơn hai ngàn người chia nhau

đến các thành phố khác nhau làm việc. Chẳng mấy chốc, họ đều đã có thân phận

hợp pháp, có người là thợ săn ở trong núi sâu, người thì là cô nhi lang thang,…

———————-



Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 973 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status