Long xà diễn nghĩa

Chương 503


"Ba mươi trận giao đấu lần này có thể nói là lần kiểm tra thực sự của các thế lực mạnh. Trận đấu kế tiếp càng thêm phức tạp, nếu như ta suy đoán không lầm thì hiện tại các bên đang bàn bạc để đối phó với chúng ta."

Giữa nhà ăn rực sáng ánh đèn, hơn một ngàn võ thuật trong và ngoài nước tề tựu ở đây ăn điểm tâm.

Bữa sáng rất sạch sẽ, thịnh soạn, phong phú, nhưng mà những võ thuật gia ở đây đều ăn trong im lặng, chỉ có vài người tụ tập lại một chỗ, thì thầm nói chuyện, tâm lý có vẻ đè nặng.

Đúng thế, ba mươi trận đấu tiếp, thương vong thật đúng là quá nghiêm trọng. Về cơ bản mỗi trận đều không có người nào nguyên vẹn mà rời sân đấu, nếu không phải là chết thì cũng bị trọng thương cả đời bại liệt, ít nhất cũng là gẫy chân, não bị tổn thương. Chỉ có trận cuối của Thu Thiền và Hoắc Linh Nhi, hai bên đều không bị thương vong, nhưng những người biết rõ đều hiểu rằng đao kiếm gặp nhau, có biết bao nguy hiểm, hai người chỉ cần hơi nghiêng một chút là lập tức máu chảy đầu rơi.

Một đại hội nguy hiểm như vậy, không ai có thể cam đoan mình có thể sống sót được. Đến ngay cả những võ thuật gia kiên cường nhất cũng thấy lo lắng.

Nhưng mà trong đó cũng có một số ít, thản nhiên ăn uống, đó là những người đã lường trước và bình thản đối mặt.

Đương nhiên bọn họ đều là những cao thủ ý chí kiên cường. Những người như Vương Siêu, Hoắc Linh Nhi, Liễu Viên Phi, Trần Ngả Dương, Phong Thải, Nghiêm Nguyên Nghi, Ba Lập Minh không ăn cơm, chỉ có một cốc nước lọc đặt trước mặt, giống như các vị thần tiên ăn gió ăn sương.

Bọn họ quả thật không cần ăn cơm để bổ sung thể lực, với trình độ công phu của bọn họ, coi như là bảy tám ngày không ăn không uống, cũng vẫn có thể duy trì tinh thần.

Trước cái lúc mấu chốt này còn ăn cơm, đối với bọn họ là một cách làm tiêu hao năng lượng của máu ở dạ dày để tiêu hóa thức ăn. Như vậy khi thi đấu không thể phát huy toàn lực được.

Tiêu hóa thức ăn, cũng cần năng lượng của cơ thể mà đánh nhau kịch liệt thì càng cần nhiều năng lượng hơn, đem tất cả năng lượng phát ra. Hai cách tiêu hao năng lượng này hoàn toàn khác nhau. Cao thủ nắm rất rõ điều này cho nên tuyệt đại cao thủ trước khi thi đấu đều không ăn ngũ cốc.

"Thăm dò rõ ràng, bàn bạc đối phó cụ thể với chúng ta là chắc chắn. Ví như bọn họ thỏa hiệp với nhau về các trận đấu nhưng lại hạ thủ với chúng ta? Nhưng quy tắc của đại hội võ thuật lần này lại hạn định một số âm mưu, Tuấn Hoa, ngươi không cần phải lúc nào cũng thấp thỏm lo lắng."

Liêu Tuấn Hoa tuy biểu hiện rất thản nhiên nhưng mà trong nội tâm cũng rất lo lắng.

Chu Hồng Trí luôn an ủi đồ đệ xuất sắc nhất của mình. Hắn cũng biết trọng trách của Liêu Tuấn Hoa rất nặng. Đại hội võ thuật lần này có liên quan tới không chỉ tiền đồ quãng đời còn lại của Liêu Tuấn Hoa mà còn liên quan đến cả thể diện của dân tộc, quốc gia.

Liêu Tuấn Hoa là người trong nước gánh trách nhiệm này. Thất bại hay thành công đều đặt trên mình hắn.

Quan trọng hơn là đại hội võ thuật lần này bị Vương Siêu làm thành như vậy, tổ chức ở Bắc Kinh Trung Quốc nên vấn đề an toàn cũng rất quan trọng, hết thảy đều có liên quan đến tiền đồ của Liêu Tuấn Hoa.

"Sư phụ, lần này người không cần tham gia đại hội võ thuật lần này, chuyện kế tiếp, con sẽ giải quyết ổn thỏa." Liêu Tuấn Hoa nhìn Chu Hồng Trí khuyên bảo.

"Ta lớn tuổi rồi, sinh tử có là gì đâu. Cho dù gặp phải cao thủ, có thể chết ở đại hội võ thuật là tâm nguyện lớn nhất đời ta. Sanh đương đỉnh thực tử phong hầu, nam tử sanh bình chí dĩ thù. Tâm trạng của ta rất tốt, ngươi không cần phải lo lắng cho ta. Tâm trạng ta chưa bao giờ thoải mái như lúc này."

Cảm giác của Chu Hồng Trí chính là cảm xúc thật trong lòng. Niềm vui vì tâm nguyện được hoàn thành. Vương Siêu, Nghiêm Nguyên Nghi, Phong Thái đều cảm nhận được điều đó, ai cũng rất khâm phục. Bọn họ cảm thấy tông sư danh tiếng này quả là danh bất hư truyền.

Tâm thái như vậy, khi chiến đấu, ai mà biết được hắn có thể phát huy đến mức độ nào.

"Sanh đương đỉnh thực tử phong hầu, nam tử sanh bình chí dĩ thù..........."

Liêu Tuấn Hoa nghe được hai câu này của Hồng Trí xong, cũng tự nhắc lại, tâm trạng lo lắng cũng không còn nữa.

"Lần này quả là không thể tưởng được, người có tiềm lực nhất Hồng môn chúng ta Thu Thiền lại bị Hoắc Linh Nhi đánh bại. Nhưng theo ta thấy Thu Thiền cũng không bởi vì thua mà bị ảnh hưởng. Ngược lại đó lại là một bài học, ý chí càng thêm mạnh mẽ, ta thấy sau này vẫn cần một trận giao đấu chính thức nữa, sẽ rất hay đấy."

Chu Hồng Trí nhắc đến trận đấu kinh điển giữa Hoắc Linh Nhi và Thu Thiền.

"Vậy thì càng tốt hơn, nếu ý chí của cô ta đã mạnh mẽ hơn, Tam Hoàng Vô Cực Đao sau ba năm nữa có thể sẽ đạt tới cảnh giới của tiền bối Lý Nghiêu Thần, như vậy thì càng thú vị hơn."

Hoắc Linh Nhi mỉm cười, ngón tay nhẹ nhàng chuyển động, bình thản nói chuyện, nhưng lại mang khí tức của tuyệt đỉnh cao thủ.

"Tiểu Lan Đình, ngươi xem trận đấu của cô ta và Thu Thiền thấy có thể đánh thắng nàng hay không?" bảy tám người của Võ Thuật Thế Gia tụ tập ở một góc của nhà ăn, bọn họ cũng không ăn cơm.

Một ông già nhìn tiểu Lan Đình nói. Ông già này chính là tuyệt thế cảo thủ tu luyện "Khổng Tước Vương quyền", thực lực còn hơn cả Nhạc Bằng.

Những lời vừa rồi của Hoắc Linh Nhi bị hắn nghe thấy nên mới hỏi.

"Thực lực của Thu Thiền và Hoắc Linh Nhi thật ra ngang ngang nhau, Hoắc Linh Nhi sở dĩ có thể thắng được, một là nhờ có lưỡi kiếm sắc bén, hai là sự xảo quyệt, và tâm lý không quan trọng thắng thua của Thu Thiền.Thắng lợi của trận đấu này là nhờ binh khí, và âm mưu. Điểm này, con không chấp, nếu như đấu với con, cô ta lại dùng âm mưu,vậy thì cô ta thất bại chắc rồi."

Tiểu Lan Đình nhắm mắt lại nói."Ân...." Ông già cũng nhắm mắt lại lẳng lặng chờ đợi đại hội võ thuật bắt đầu.

Khi mà các võ thuật gia người Hoa cùng dùng cơm với nhau, thì ở những nhà ăn khác, các cao thủ đến từ các quốc gia khác trên thế giới cũng hội tụ cùng một chỗ, mọi loại âm mưu đã đều được lên kế hoạch.

"Đây là một loại thuốc tác dụng chậm, tên là Hene, người chỉ cần dùng một mg thôi, thì trong ba ngày có thể đột phá khả năng của cơ thể, công năng của tim phổi, giảm sự mệt mỏi của cơ thể, thuốc này đã thông qua kiểm nghiệm lâm sàng, hiệu quả rất tốt, hơn nữa không có dụng cụ chuyên môn thì không thể kiểm tra ra được. Theo ta được biết, ở Trung Quốc chưa có loại dụng cụ này, nói cách khác, cho bọn chúng uống loại thuốc này. Bọn họ biết thì cũng không có cách nào chứng minh. Mặt khác, thuốc kích thích " Cuồng bạo" của chúng ta cũng có thể được sử dụng rồi.

Trong đoàn đại biểu Hoa Kỳ, bên cạnh người đàn ông gia trắng họ "Augustus" mặc áo bạch kim Thần Phụ, có bảy tám người. Bảy tám người này rõ ràng là mấy người có thế lực ở Hoa Kỳ.

"Johnson, nói chuyện ở chỗ này không thích hợp lắm." Một người Hoa Kỳ khác nhíu mày nói.

"Ngươi lo lắng bị nghe lén sao? Ngươi yên tâm, trong cái nhà ăn lớn này chúng ta có bao nhiêu gián điệp quân sự? Đối với cái tòa nhà này, thậm chí bất kì một chi tiết nhỏ nào của sân vận động cũng đều đã được phân tích, ngài cảm thấy nói chuyện ở chỗ này vẫn còn có thể bị lộ ra ngoài sao?" Người Hoa Kỳ đó cười hai tiếng, tiếng cười toát lên sự tự tin..

"Kế hoạch này chúng ta đã sớm thương lượng rồi và cũng đã trải qua thử nghiệm nghiêm ngặt, nhưng mà hiện tại áp dụng, vẫn có một chút thay đổi, chủ yếu là thời gian và nhân vật."

"Johnson, ta cảm thấy chúng ta không nên thi hành kế hoạch kê thuốc này, bởi vì đại hội võ thuật lần này tổ chức ở Trung Quốc, ngươi nghĩ rằng bọn họ sẽ không kiểm tra nghiêm ngặt sao?"Lại một người Hoa Kỳ nữa nói.

"Đó là điều đương nhiên, bọn họ tất nhiên là có phòng bị, thậm chí phía Trung Quốc cũng đã suy đoán ra chúng ta nhất định sẽ hành động, điểm này, ta biết rất rõ. Nhưng đại hội võ thuật lần này giống như một cuộc chiến tranh. Chiến tranh quan trọng nhất là cái gì? Chính là hậu cần?Công tác hậu cần đã làm xong, thì cho dù là quân đội nhỏ bé cũng có thể chiến thắng được đội quân mạnh. Đại hội võ lần này chẳng những là cuộc thi đấu của các võ thuật gia, mà còn là cuộc đọ sức giữa gián điệp của các nước, võ thuật gia của Trung Quốc rất nhiều, đây là chuyện bất đắc dĩ. Đất nước này là quê hương của võ thuật, có lịch sử lâu dài, khả năng đánh nhau của chúng ta có lẽ không bằng bọn họ, nhưng mà khoa học kỹ thuật của chúng ta, thủ đoạn của gián điệp chúng ta hoàn toàn hơn hẳn bọn họ.Nói một cách khác, hôm nay ta phải nói với người phụ trách phía Trung Quốc biết rằng ta muốn cho thuốc vào đồ ăn của bọn chúng, bọn chúng cũng không có biện pháp nào để phòng bị, cũng không có cách nào kiểm tra ra được." Johnson dùng Anh ngữ nói những lời này xong, ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt khiêu khích nhìn lên trần nhà.

Cùng lúc đó.

Tại một căn phòng khác, một nhân vật bí hiểm của phía Nga cũng nói ra những lời như vậy:"Lần đại hội võ thuật lần này, không phải là cuộc chiến của các võ thuật gia mà là là cuộc chiến của gián điệp quân đội chúng ta, bên nào công tác hậu cần làm tốt thì bên đó sẽ thắng lợi."

Một số thiết bị theo dõi, giám sát bí mật của chúng ta, không biết từ khi nào bị người khác phá hỏng hết đường truyền rồi. Bây giờ các bên đều có hành động cụ thể gì, chúng ta cũng khó mà nắm bắt được."

Trong một phòng giám sát theo dõi,mấy người mặc quần áo quân đội, đại tá, thiếu tướng, sĩ quan, đang nghe báo cáo, ánh mắt của bọn hắn đều rất căng thẳng.

"Cái gì? Lập tức sửa chữa? Phái người kiểm tra nghiêm ngặt. Mặt khác, phải kiểm tra nghiêm ngặt đồ ăn, phái người theo dõi sát sao. Ta nghĩ những ngày này, đồ ăn nhất định sẽ có vấn đề, nhưng đáng tiếc, Nghiêm Nguyên Nghi thiếu tướng, Lưu Mộc Bạch thiếu tướng đều phải tham gia đại hội võ thuật, không thể phân tâm quản lý những chuyện này, bằng không, nếu có mấy người đó chỉ huy, mấy tên gián điệp ngoại quốc kia sẽ không có dù chỉ một chút cơ hội."

"Đại hội võ thuật tiến hành một đêm, tình huống cụ thể chúng ta cũng đã nắm chắc được điểm mấu chốt, đầu tiên hãy triệu tập hội nghị khẩn cấp, thương lượng bước hành động cụ thể tiếp theo, kết quả của đại hội võ thuật là thứ yếu, bình an mới là quan trọng nhất, không thể để bất cứ chuyện gì xảy ra, triệt để phá tan những hoạt động của mấy tên gián điệp, mới là trọng yếu nhất, đây cũng là ý của thủ trưởng."

Trận chiến ở đại hội võ thuật kinh tâm động phách nhưng mà trong cuộc chiến âm thầm đó lại ẩn chứa nguy hiểm vô cùng lớn.

Sau một buổi tối mở màn của đại hội võ thuật, các bên cũng đã nắm được tình hình cụ thể, các loại âm mưu cũng bắt đầu triển khai.

"Cục diện càng ngày càng thêm khó phân biệt."

Hai giờ nghỉ ngơi ăn sáng đã nhanh chóng kết thúc, tiếng chuông bắt đầu đại hội võ thuật vang lên.

Khi Vương Siêu đi vào sân bãi thấy vẻ mặt của các bên bèn thở dài một hơi.

Sau khi đã ổn định, tên hiện lên trên màn hình máy tính lớn.

Trung Quốc: Phong Thái.

Nhật Bản: Y Hạ Nguyên.

Danh sách này vừa đưa ra, tay của Tiểu Bảo gia gia đang quan sát trong phòng bí mật khẽ run lên, gạt đổ tách trà trên bàn, đúng là mất hình tượng.

"Máy tính không nên sắp xếp như thế?" Putin "Sa Hoàng" của Nga cũng nhanh chóng quan sát cục diện, lẩm bẩm nói:"Nhưng mà sắp xếp như vậy cũng tương đối công bằng......."

"Y Hạ Nguyên là đệ nhất thực chiến võ đạo gia Nhật Bản, vị này tên là Phong Thái, nếu như không bỏ cuộc sẽ rất nguy hiểm." Một vị quan lớn của Châu Âu cũng lầu bầu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status