Luận kiếm toàn cầu

Chương 147: Đường cùng? Đường cùng!

Translator: Nguyetmai

Sau khi đã rải hàng trăm chiếc phi đao lên mặt đất, Khai Tâm mới chậm rãi lấy một chiếc găng tay màu xanh biếc mang theo hơi lạnh ra – Bích Ngọc Thiên Tàm Thủ!

Hơn ba mươi cao thủ cảnh giới Tạo Hóa của Nhất Phẩm Đường này rất hùng hổ, động tác nhuần nhuyễn, hiển nhiên có chuẩn bị rồi mới đến. Vì thế Khai Tâm không thể không dùng hết sức để ứng phó, chuẩn bị trận địa sẵn sàng đón địch…

Kiếp trước, thông qua ba năm cố gắng, hắn đã lĩnh ngộ võ học đến một cảnh giới nhất định, nên thậm chí còn có thể so chiêu với các cao thủ tuyệt thế. Nhưng trước mắt hắn vẫn chưa đạt tới trạng thái đỉnh cao đó.

Ít nhất, những võ học thượng thừa cao cấp ở kiếp trước, ví dụ như võ học Huyễn Thân Ma Pháp, hay là La Hán Thể lấy được từ Hỏa Long Động, và ngay cả các danh khí các cấp bậc khác nhau đều không có trong tay. Hắn chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm để chiến đấu!

Nhưng hiển nhiên thứ này chưa đủ để hắn địch lại hơn ba mươi người, nhất là những game thủ chuyên nghiệp trong công hội.

Vì thế, hắn nhất định phải lợi dụng ưu thế của cầu dây xích.

Cầm Liễu Diệp Phi Đao lên, phi đao như lạnh lẽo hơn do nhiệt độ không khí thấp, khiến Khai Tâm càng thêm tỉnh táo, chỉ chớp mắt đã bước vào trạng thái tập trung cao độ.

Liếc nhìn đám người của Nhất Phẩm Đường đang bắt đầu bước vào khu vực có sương trắng, Khai Tâm thở dài một hơi!

Đây là lần đầu tiên hắn hối hận vì không bớt chút thời gian luyện tập thuật bắn cung!

Khoảng cách công kích của phi đao sẽ tăng lên khi cảnh giới nội công tăng lên, vì thế lực sát thương của giai đoạn trước có hạn – khoảng cách sát thương của cảnh giới Tạo Hóa chỉ khoảng năm mươi mét, nếu dựa vào phi đao thì khó mà uy hiếp tới những người trong khu vực có sương mù được, không thể ngăn cản bước chân của bọn chúng.

Điều duy nhất đáng mừng là, mặc dù bọn chúng đã dùng gân rắn để làm giảm mức độ lay động của xích sắt, nhưng dưới sự ảnh hưởng của sương mù và gió núi mãnh liệt, bọn chúng cũng khó mà uy hiếp gì đến đỉnh núi được. Nếu không, chỉ với cung tên thôi là bọn chúng đã có thể dồn hắn xuống Hình Phạt Chi Phong được rồi.

Khai Tâm chính là người như thế. Trong mọi chuyện, hắn đều nghĩ theo chiều hướng tốt, từ trước tới nay không hề nghĩ đến trường hợp xấu nhất.

Nhóm người trên cầu xích sắt nhanh chóng đi qua khu vực sương trắng!

Lúc hai người đầu tiên bước ra khỏi khu vực có sương trắng, Khai Tâm nhướng mày lên, nội lực đang dồn vào phi đao dần yếu bớt rồi biến mất hẳn.

Thì ra, hai người vừa bước ra từ màn sương trắng có mang theo lá chắn có thể bảo vệ những bộ phận quan trọng của cơ thể. Với độ cứng cáp này thì chúng có thể ngăn cản sự xâm nhập của các loại cung tên, càng khỏi cần nói đến phi đao…

"Nhất Phẩm Đường quả nhiên danh bất hư truyền."

Mặc dù tình huống càng lúc càng gay go, nhưng vẻ mặt của Khai Tâm không hề bối rối chút nào. Hắn vẫn lẳng lặng ngồi nguyên ở vách đá, nhìn đám người Nhất Phẩm Đường đang cẩn thận bước đi từng li từng tí ấy.

Không thể phủ nhận rằng, thủ đoạn mà Nhất Phẩm Đường sử dụng đúng là không có chút kẽ hở nào, ép người ta rơi vào đường cùng chẳng còn cách nào khác!

Nhưng càng như vậy thì Khai Tâm càng nghĩ tới những gì mà "người đó" đã làm…

"Không cho đối phương bất cứ cơ hội nào để lật ngược tình thế ư?"

Lúc kẻ địch chỉ còn cách vách núi ba mươi mét, Khai Tâm bỗng nói một câu khó hiểu như vậy, sau đó hắn đột nhiên đứng lên, hai tay chắp vào nhau và cầm lấy đao!

Đồng thời, đôi mắt lạnh lùng của hắn nhìn thẳng vào hai người đi đầu tiên…

"Cung thủ!"

U Minh đứng trong đội ngũ, thấy thế bèn la lên một tiếng. Ngay lập tức, bốn người ở đằng sau lấy cung tên ra và kéo dây. Bọn chúng đứng trên cây cầu khẽ đung đưa ấy và giương cung nhắm thẳng về phía trước.

Nếu là bình thường thì chắc chắn động tác của những người này sẽ rất nhanh nhẹn và dữ dội. Nhưng trên chiếc cầu treo này, dưới chân là vực sâu vạn trượng, bọn chúng bị áp lực tâm lý đè nặng, chân đứng không vững, lại có sự ảnh hưởng của gió núi, dù là tốc độ hay phản ứng thì đều chậm hơn một chút.

Sau khi bọn chúng hoàn thành một loạt các động tác thì Khai Tâm cũng đã vung đao lên một cách dứt khoát! Dưới ánh mắt hoảng hốt của những người đó, hắn chém mạnh vào dây xích bên vách núi…

"!!!"

Cả đám người như rơi vào hầm bằng.

Cầu treo bằng xích sắt mà cũng chém đứt được ư?

Nói thật, dây xích của chiếc cầu treo này phải lớn bằng cánh tay của người trưởng thành nên bọn chúng mới không bàn về khả năng này trong kế hoạch.

Nhưng nếu như vậy thật thì lớn chuyện rồi đấy!

Thế nên, dù rất tin tưởng vào sự kiên cố của dây xích, nhưng khi thấy những hành động hùng hổ của Khai Tâm, tất cả vẫn sợ đến mức hồn phi phách tán.

Tiếng vang kịch liệt bỗng phát ra nơi cuối cầu treo!

Keng!!!!!!

Thanh âm chói tai vang đến tận mây xanh!

Dây xích không đứt, nhưng…

Đám người của Nhất Phẩm Đường không hề vui mừng, bởi vì ngay sau âm thanh đó, xích sắt dưới chân bỗng lung lay kịch liệt, bốn tên cung thủ đã buông xích sắt ra rồi nên không sao đứng vững được. Dưới sự đung đưa mãnh liệt như vậy, bọn chúng luống cuống vứt cung tên đi để víu lấy xích sắt, suýt thì ngã xuống từ độ cao ngàn mét này.

Hai người đi đầu cũng bối rối đến mức quăng lá chắn xuống vực sâu.

Chưa hết…

Keng!!!!

Keng!!!!

Keng!!!!

Giữa hai ngọn núi không ngừng vọng lại những âm thanh chói tai khiến tinh thần người ta như muốn sụp đổ.

Những tiếng vọng liên miên bất tận ấy không những ảnh hưởng tới màng nhĩ mà còn có hiệu quả gây mất tập trung! Chỉ mới chốc lát mà dường như gió núi cũng mãnh liệt hơn nhiều!

"Á!!!"

Cộng thêm việc dây xích sắt lắc lư mạnh hơn, đám người của Nhất Phẩm Đường đụng vào nhau loạn cả lên, có người bị hất ra khỏi cầu treo…

Tiếng kêu thảm thiết lọt vào tai khiến sắc mặt những người khác trở nên nhợt nhạt và cực kỳ khó coi. Bọn chúng cắn răng túm chặt lấy xích sắt, chỉ muốn rời khỏi cái nơi quỷ quái này ngay lập tức.

"Rút lui!"

"Rút lui!!"

Phập!

Hai chiếc phi đao đâm vào hai người đi đầu một cách chuẩn xác.

Hai người trúng đao lập tức bị tan rã nội lực, vì quá đau đớn nên bọn chúng chỉ biết buông hai tay ra. Sau đó, cảm giác rơi tự do trên không trung ập tới!

"Không!" Trong đội ngũ, sắc mặt của U Minh đã tái xanh đi, hắn ta nhìn mấy bóng người đã rơi vào vực sâu: "Rút! Rút!!!"

Giữa những tiếng vang đến từ xích sắt và tiếng gió gào thét, lời nói của hắn ta trở nên nhỏ bé chẳng đáng gì.

Trên chiếc cầu treo đung đưa đó, tất cả đang ôm chặt lấy xích sắt, cơ thể mất thăng bằng và không thể dịch chuyển được. Bọn chúng giống như những tấm bia ngắm di động, người đứng ở đối diện dễ dàng bắn trúng và rơi vào vực sâu vạn trượng.

Một người…

Rồi lại một người nữa!

Lần này, những người tới Hình Phạt Chi Phong với đường chủ của Nhất Phẩm Đường đều là những tinh anh cốt lõi của bang phái. Có thể nói rằng, thành tích và thực lực của mỗi một người đều không thua kém gì U Minh. U Minh đã cam đoan trước mặt hội trưởng như vậy, bây giờ lại rơi vào kết quả thế này, hắn ta không dám tưởng tượng sau khi trở về, điều gì sẽ chờ đợi mình nữa…

Nhưng hắn ta biết rằng, từ khi vào "Giang hồ" đến nay, Nhất Phẩm Đường chưa từng bị tổn thất nhiều tinh anh trong cùng một lần như thế, cũng chưa từng rơi vào đường cùng như vậy.

Nếu hắn ta không cứu được những người còn lại, khiến càng nhiều người hy sinh hơn nữa thì dù hội trưởng của Nhất Phẩm Đường chịu tha thứ cho hắn ta, những huynh đệ này cũng không đồng ý, chính bản thân hắn ta cũng không thể tha thứ cho mình. Bởi vì trước khi chiến đấu, hắn ta không điều tra đến nơi đến chốn, không thu thập tin tức đầy đủ, tính toán sai sót….

Điều quan trọng hơn nữa là, hắn ta đã khiến tất cả mọi người bước vào trạng thái chiến đấu. Cho dù có yếu tố bên ngoài là thời gian cấp bách, nhưng ở trong công hội, đây là một hành động vô trách nhiệm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.3 /10 từ 12 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status