Luận kiếm toàn cầu

Chương 177: Kế hoạch của Dược Thạch



Editor: Nguyetmai

Những thông tin mà Dược Thạch Vạn Năng mang đến rốt cuộc cũng xác nhận rằng "người đó" và Hứa Dao đã cố tình tiếp cận hắn dưới sự sai khiến của Nhất Phẩm Đường.

Lúc biết được tin tức này, Khai Tâm vừa phẫn nộ lại vừa thở dài một hơi.

Lúc đầu hắn còn do dự xem có nên ra tay với đôi nam nữ chó má kia hay không, nhưng bây giờ xem ra, hắn nhất định phải đối phó với hai người đó. Hơn nữa, ngay cả kẻ chủ mưu là Nhất Phẩm Đường cũng không thể bỏ qua được!

"Huynh định làm gì?" Nhìn sang Dược Thạch Vạn Năng, Khai Tâm nảy ra một ý.

Nếu hắn ta đã chủ động tới đây để hợp tác rồi thì chi bằng cho cả hắn ta vào kế hoạch của Động Hồ Ly. Đúng lúc hắn mới chỉ có hai người trợ giúp, với danh tiếng "hiệp đạo" của Dược Thạch Vạn Năng trong kiếp trước, tham dự vào cũng chẳng có gì bất ổn!

Dược Thạch Vạn Năng ngạc nhiên nhìn Khai Tâm, hắn ta cảm thấy rất bất ngờ.

Chỉ nghĩ đến chuyện có người định tiếp cận mình trong hiện thực là đã thấy tức giận rồi. Mặc dù với xã hội pháp luật trước mắt, sẽ không có chuyện giết chóc lẫn nhau trong hiện thực chỉ vì tranh chấp lợi ích trong game, nhưng vẫn chẳng thoải mái gì khi bị người khác để mắt tới như thế.

Hiện tại hắn ta cũng hiểu được vì sao Khai Tâm lại tức giận khi biết được tin này như thế.

Khai Tâm trầm ngâm một lát, sau đó nhìn sang Tiểu Bắc: "Tiểu Bắc, cậu tự đi luyện tập một mình đi." Khai Tâm nói.

Mặc dù Tiểu Bắc không hiểu rõ về chuyện trước mắt cho lắm, nhưng chuyện mà hai người thương lượng tiếp theo là nhằm vào Nhất Phẩm Đường – công hội lớn nhất trong "Giang hồ".

"Ờ, được."

Tiểu Bắc cũng biết mình đứng ở đây nữa thì không hay, vì thế cậu ta gật đầu, dẫn hai con cương thi đi xa.

Dược Thạch Vạn Năng nhìn theo bóng Tiểu Bắc rời đi rồi mới rút ánh mắt lại: "Thực lực của cậu ta khá đấy."

Khai Tâm chỉ lẳng lặng gật đầu.

Trong kiếp trước, Tiểu Bắc hoàn toàn không có tiếng tăm gì cả. Trong giai đoạn đầu, cậu ta cũng chỉ biết lợi dụng ưu thế về số lượng, còn không biết cách cân đối giữa các chiến thuật, chỉ đạt tới tiêu chuẩn của người chơi bình thương. Nhưng bây giờ, nếu phát triển tiếp theo quỹ tích hiện tại, sẽ không quá khó khăn gì để cậu ta bước lên hàng ngũ những cao thủ đứng đầu.

Tiểu Bắc cũng là một người quan trọng mà Khai Tâm đang cân nhắc để bồi dưỡng vào Động Hồ Ly. Với khả năng phòng thủ của cương thi bù nhìn, không khó để tồn tại trong Động Hồ Ly!

"Huynh hiểu biết bao nhiêu về Nhất Phẩm Đường?"

"Không hiểu nhiều lắm, nói đúng ra thì ta không mấy hiểu rõ về thế giới game…" Dược Thạch Vạn Năng cười bất đắc dĩ: "Thực ra lúc đầu ta vào giang hồ cũng là vì hứng thú nhất thời thôi. Sau này học được kỹ thuật móc túi của Diệu Thủ Môn, luyện được khinh công thượng thừa không tệ nên mới cảm thấy hứng thú."

"…" Khai Tâm lẳng lặng lắng nghe.

Dược Thạch Vạn Năng cúi đầu cười nói: "Vốn dĩ ta không có ý định tranh đấu gì trong "Giang hồ" cả, chỉ thích được ngao du thiên hạ, đôi tay này móc túi cũng thành nghiện… Nhưng đám Nhất Phẩm Đường đó đuổi giết gắt qua nên ta cũng tức giận! Mặc dù ta không thích tranh đấu, nhưng ta càng không thích bị kẻ khác khống chế, giày vò mình."

Đúng là trong kiếp trước, tính cách của Dược Thạch Vạn Năng là như thế thật…

Nếu là hận thù do ăn trộm, hắn ta sẽ không liều mạng với người ta, chỉ lo chạy trốn thôi. Nhưng nếu có người chủ động tới gây sự với hắn ta, dù phải đuổi tới chân trời góc biển thì hắn ta cũng phải lấy đi một vài thứ gì đó của người kia, hoặc là thọc một dao lúc kẻ địch không chú ý tới.

Hắn ta vào "Giang hồ" không phải để tranh giành lợi ích và danh tiếng, mà là để chơi trò chơi.

Vì thế trong kiếp trước, sau khi hiểu rõ tính cách của Dược Thạch Vạn Năng, rất nhiều cao thủ đều ngó lơ hắn ta, chẳng mấy ai dây vào "hiệp đạo" có thể thuận tay lấy đi một hay hai thứ đồ của người khác như vậy.

Ngay giai đoạn đầu mà Nhất Phẩm Đường đã dây vào một người như vậy thì chỉ có thể nói rằng bọn chúng đã quá đề cao bản thân, khinh thường anh hùng trong thiên hạ…

Dược Thạch Vạn Năng dừng lại một chút rồi lại tiếp lời: "Nhưng căn cứ vào sự quan sát của ta trong những ngày qua, ngoại trừ đường chủ xếp thứ nhất trên Phượng bảng ra thì Nhất Phẩm Đường còn có hai người rất lợi hại mà ta không dám tùy tiện đối mặt…"

"Một tên là Hoang Sát, một tên là Huyết Y, phó đường chủ của Nhất Phẩm Đường."

"…"

Đương nhiên là Khai Tâm biết rất rõ điểm này rồi.

Hoang Sát và Huyết Y là hai phụ tá đắc lực của đường chủ Mộng Vân, thậm chí lọt vào top hai mươi người mạnh nhất trong cuộc luận bàn kiếm thuật ở Hoa Sơn. Ngay từ khi trò chơi ra mắt, họ đã xuất sắc hơn những người khác, vượt lên tất cả mọi người, thông minh, cẩn thận, biết lợi dụng các nguồn tài nguyên, hơn nữa ngộ tính cũng khá đáng gờm. Trước mắt, chính Khai Tâm cũng không dám chắc có thể địch lại được.

"Ba người này rất khó đối phó."

Giọng nói của Dược Thạch Vạn Năng rất nặng nề: "Nhưng trước mắt bọn chúng rất ít xuất hiện, nghe nói là đang dốc lòng tu luyện để đột phá cảnh giới Huyền Diệu, hẳn là sẽ không dễ gì rời núi… Lúc này, hầu hết mọi chuyện đều do Mộng Vân đích thân chỉ huy, người phụ nữ này còn đáng sợ hơn nữa… Những thành viên nội bộ xuất sắc đều bị nàng ta điều động ra ngoài, tiến hành chiêu binh mãi mã, thành lập bang phái. Bây giờ, phía bắc của Trường Giang có bảy bang phái của Nhất Phẩm Đường, khu vực Giang Nam cũng có ba bang phái, có uy vọng vượt trội ở những nơi đó!"

"…"

Khai Tâm hơi nhíu mày.

Mặc dù hắn biết khá rõ về những số liệu này, nhưng nghe Dược Thạch Vạn Năng nhắc lại kỹ càng như thế, hắn vẫn không khỏi hít vào một hơi khí lạnh. Nhất là khi biết rằng tất cả mọi chuyện đều do một người phụ nữ chỉ đạo, hắn càng không thể tưởng tượng nổi, bởi vì trước đó, hắn vẫn cho rằng Hoang Sát và Huyết Y đã bỏ ra rất nhiều công sức ở phượng diện này.

"Đúng là Nhất Phẩm Đường khó đối phó lắm đấy." Khai Tâm cảm thán.

"Đúng thế, muốn tiêu diệt Nhất Phẩm Đường trong thời gian ngắn thì chỉ có nằm mơ thôi!"

Dừng lại giây lát, vẻ mặt của Dược Thạch Vạn Năng lộ ra nét tàn nhẫn, hắn ta nói: "Nhưng không cần biết nó mạnh đến đâu, không cần biết nó định nghênh ngang phát triển đến mức nào, kiểu gì ta cũng phải phá rối bọn chúng."

"Ý của huynh là sao?"

"Trước mắt không đối phó trực tiếp với Nhất Phẩm Đường mà ra tay với những bang phái trực thuộc của nó. Tuy không đánh lại được đường chủ và phó đường chủ của Nhất Phẩm Đường, nhưng ta không tin là mình không đánh lại được một tên đệ tử bình thường."

Lúc nói những lời này, trông Dược Thạch Vạn Năng cũng khá hùng hổ, mang theo khí thế "ta đây là nhất".

Thế nhưng, khí thế này không duy trì được quá lâu!

"Đương nhiên, một mình ta thì không thể làm được. Rất ít khi bắt gặp người của Nhất Phẩm Đường đi lẻ, mà ta thì chỉ giỏi trộm đồ, đánh nhau không phải là sở trường của ta…"

Dược Thạch Vạn Năng cười gượng.

Câu nói này không sai chút nào… Khai Tâm cười thầm.

Kiếp trước, mặc dù nghe nói có rất nhiều người phải chịu thiệt thòi với Dược Thạch Vạn Năng, nhưng ai nấy đều vô cùng tức giận và không cam tâm trước thất bại của mình, hơn nữa còn bị mất đi những vật phẩm quan trọng nữa.

"Vì thế nên huynh mới tìm ta sao?" Vẻ mặt của Khai Tâm rất bình tĩnh, không ngạc nhiên cũng chẳng vui mừng.

Dược Thạch Vạn Năng gật đầu: "Ta nghĩ, người có thực lực và đồng ý giúp ta chỉ có mình cậu thôi."

"…"

Khai Tâm ngẫm nghĩ một lát rồi lắc đầu: "Đồng ý với huynh cũng được thôi, nhưng nếu đối phó với những bang phái dưới trướng của Nhất Phẩm Đường thì không thực tế cho lắm. Chưa nói đến chuyện có thành công hay không, nhưng chỉ những thời gian lãng phí trên đường của chúng ta cũng đủ khiến những ưu thế tích lũy được trong giai đoạn trước tan biến hết rồi… Vì thế, ta sẽ không đi đối phó với Nhất Phẩm Đường giúp huynh đâu. Cơ mà ta cũng có một kế hoạch, huynh có thể suy xét xem sao."

Vừa nói, Khai Tâm vừa mỉm cười.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.3 /10 từ 12 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status