Lương duyên tả ý

Chương 32: Tg2


Editor: Jen

Beta: Voi

Đây là một editor tớ mới nhận về nhé. Vừa nhận về là có chương mới cho các cậu luôn. Yêu thương ❤.

- -------------------------

Yêu là gì? Yêu là bồi dưỡng, yêu là chiếm hữu. Đây chính là tư tưởng của Hư Niên, nếu thân thể của Nhan Táo Nhi là của hắn, tâm của nàng cũng phải thuộc về hắn, từ trên xuống dưới, trong ngoài, cho dù là một sợi tóc nhỏ đều thuộc quyền sở hữu của Hư Niên hắn. Cho dù sau này hắn có như thế nào đi chăng nữa, hoặc là vẫn giống như bây giờ là Đại sư huynh của Thanh Vân phái người người khen ngợi, hoặc là bị mọi người đuổi giết, một người lại một người đều muốn diệt cỏ tận gốc thiếu chủ của Ma tộc, Nhan Táo Nhi cũng đều phải sống chết cùng hắn.

Loại dục vọng chiếm hữu mãnh liệt đến biến thái này của hắn cũng không làm cho Hư Niên cảm thấy là có gì quá phận, nhưng nếu ý tưởng này mà bị người ngoài biết được, ai ai cũng sẽ nhận thấy thần kinh của người này bất ổn, tâm lý không bình thường. Suy cho cùng cũng là vì thiếu tình yêu thương nên mới sinh ra loại cảm giác không an toàn này, chỉ là Hư Niên cũng không có chú ý tới loại cảm giác kì diệu này.

"Hư Niên, huynh đang sợ hãi cái gì?"

Này không phải lần đầu tiên, tên Hư Niên này liên tục có khuynh hướng hắc hóa biến thái, nàng chỉ là đơn thuần thưởng thức cái đẹp mà nhìn nam tinh linh kia, nhưng ở trong mắt của Hư Niên, nàng tựa như một cái thê tử muốn "hồng hạnh vượt tường", bị trượng phu bắt lại.

"...... Muội suy nghĩ nhiều quá, ta chỉ là nói cho muội biết, muội là vật sở hữu của ta."

Tại sao hắn phải sợ hãi, hắn luôn luôn sát phạt quả quyết, đối loại sự tình này không để bụng lắm. Nhan Táo Nhi, thực sự đã quan trọng như vậy với hắn hay sao?

Nghĩ vậy, hàn quang trong mắt Hư Niên chợt lóe, loại đồ vật như nhược điểm thế này, hoặc là không để cho bất cứ ai phát hiện ra, hoặc là liền hạ sát thủ. Hắn nhìn ánh mắt chân thành tha thiết của Nhan Táo Nhi, nữ tử này cùng với những người trước kia hắn gặp hoàn toàn khác nhau, nàng vừa sợ chết lại vừa dũng cảm, co được dãn được, khi thì ngoan ngoãn như thỏ, khi thì giảo hoạt như hổ, hắn cơ hồ nhìn không thấu ý đồ của nàng khi ở bên cạnh hắn? Bởi vì sợ hãi hắn? Cũng hoặc là...... Bởi vì yêu?

Làm sao có thể? Nhưng nếu là đúng như này, cảm giác cũng không tồi đi. Hư Niên lộ ra một nụ cười khổ hiếm thấy.

"Vật sở hữu? Muội mới không phải đồ vật! Phi, mới không phải là đồ vật của huynh."

Nhan Táo Nhi thở phì phì dùng tay nhéo đùi của Hư Niên mới hả giận một chút.

Có lẽ, mọi việc cứ diễn ra như vậy cũng không tồi. Sờ sờ mái tóc xinh đẹp của Nhan Táo Nhi, Hư Niên ôn nhu nói.

"Tiểu sư muội, muội chỉ cần ngoan ngoãn, không chạm đến nghịch lân của ta, sư huynh sẽ đối tốt với muội."

Ai biết nghịch lân của hắn là gì đâu? Gia hỏa hắc hóa dù động hay không động tùy thời liền có thể biến thái.

"Hắc hắc hắc hắc......"

Nhan Táo Nhi cũng chỉ có thể cười khô khan.

Tầm mắt cùng lực chú ý đều bị Hư Niên dời đi, Nhan Táo Nhi cũng không hề chú ý bụng nhỏ đang bị cự vật chọc vào, cho dù ánh mắt hắn nóng rát nhìn chăm chú vào nàng.

"Chúng ta thương lượng một chuyện, muội yêu cầu đãi ngộ công bằng. Muội sẽ không để thân thể hoặc là tinh thần đối với nam nhân khác sinh ra hảo cảm, nhưng là huynh cũng không thể hạn chế quyền lợi giao hữu của muội, còn có, đừng luôn uy hiếp muội, muội sợ muội sẽ bị huynh dọa đến giảm thọ, không biết trái tim nhỏ của người ta cực kì yếu ớt sao! Mặt khác, đại ma đầu muốn giả thành người tốt cũng được, muội không nghĩ kêu huynh là sư huynh nữa, muội muốn kêu tên của huynh, tương đối phù hợp với bản tính xảo trá của huynh...... "

Cố góp đủ dũng khí, một chữ không vấp lên án nói yêu cầu này với Hư Niên, nội tâm Nhan Táo Nhi bỗng nhiên "bùm bùm" kinh hoàng, nàng muốn biết rốt cuộc sức chịu đựng của Hư Niên đối với nàng lớn đến bao nhiêu.

"Tùy nàng thích. Chỉ cần nàng đừng phản bội ta, ta sẽ không để nàng chết trước ta, ta muốn thay nàng nhặt xác. Chết cùng huyệt không phải rất lãng mạn sao. "

Hư Niên tà mị cười nói ra lời "âu yếm" dọa người.

Ai ai ai, ngươi xác định đây không phải uy hiếp thêm đe doạ sao? Một chút đều không lãng mạn!

"Ách ha hả a, ta là người có nguyên tắc, nói được thì làm được. Rốt cuộc bề ngoài của ngươi không tồi, phù hợp thẩm mỹ của ta, chỉ cần chàng đừng lộ ra những cái biểu tình đáng sợ đó, vẫn rất tuấn tú lịch sự, công tử ôn nhu. "

Nhan Táo Nhi lại một lần lớn mật vươn tay nhéo nhéo khuôn mặt Hư Niên, làn da bóng loáng, cảm giác không tồi. Ở khoảng cách gần như thế nhìn khuân mặt anh tuấn làm nàng không tự giác hô hấp dồn dập.

"Bề ngoài? Chỉ là bề ngoài? Nếu ta đây lấy da người chết đắp lên, nàng còn thích? "

Nheo lại đôi mắt, Hư Niên dùng ngữ điệu đặc biệt khủng bố nói.

Nhất định là da người chết sao, Nhan Táo Nhi lập tức bắt tay duỗi đến trên quần áo lau vài hạ, lại phản ứng lại đây, Hư Niên chắc chắn sẽ gạt người.

" Hừ, ta mới không tin. Nếu chàng thật là khoác da người chết, tiểu sư đệ của ta, không phải cũng nên lạnh? "

Vừa nói vừa đem bàn tay tiến đến chỗ ấy của Hư Niên xoa xoa, không bao lâu, vật lửa nóng ở trong tay nàng không ngừng phồng to. Tràn đầy trêu chọc hài hước nói.

" Nhanh như vậy liền nhịn không được ư...... "

"Nàng muốn ở chỗ này trình diễn đông cung đồ không? Hửm? "

Bàn tay to của Hư Niên bao trùm lấy tay của Nhan Táo Nhi cọ xát đại gia hỏa của hắn giảm bớt cảm giác đau trướng.

Hai người đang đối diện lửa nóng, khó xá khó phân. Bỗng nhiên, bị tiếng rên rỉ lớn ở trong một góc phía sau đánh gãy.

Khóe miệng Nhan Táo Nhi nhếch lên, xem ra trò hay muốn bắt đầu rồi.

Chỉ thấy Lâm Tử yên đầy mặt đỏ thắm, ánh mắt mê ly, khóa ngồi ở trên đùi Tiêu Diệt, trong miệng không ngừng kiều suyễn nói.

" Tiêu Diệt, chàng mau cho ta, ta thật khó chịu...... "

Tiêu Diệt mặt đầy quẫn bách, không biết như thế nào cho phải, lại không thể đẩy Lâm Tử Yên ra, mắt thấy người chung quanh đều chú ý lại đây, gấp đến độ cái trán không ngừng đổ mồ hôi.

Bên cạnh còn có nam tử cao lớn vạm vỡ tiến lên nói.

"Lão đệ này, mỹ nhân năn nỉ như thế, đệ sao còn do dự như thế, nếu không lão ca ta giúp giúp đệ. Ca ca ta kêu Thiên Tam, bình sinh thích nhất giúp người làm niềm vui. Đệ xem coi thế nào, nếu là một người không đủ, đây là huynh đệ Thiên Trà của ta, hai chúng ta thường xuyên cùng nhau " chơi đùa ". Chúng ta 3 người có thể đạt tới du long diễn phượng, cớ sao mà không làm? "

"Đúng vậy đúng vậy. "

Mặt khác một nam tử tiến lên duỗi tay muốn sờ mông vểnh của Lâm Tử Yên. Tiêu Diệt gầm lên một cái.

"Cút cho ta! "

"Ha, có gì đặc biệt hơn người, còn không phải là một cái dâm oa đãng phụ, có cái gì hiếm lạ! "

Chỉ thấy tên kia phun trên mặt đất một ngụm nước miếng, khinh thường nói xong xoay người rời đi.

"Hư Niên, chàng nói xem ta đẹp hơn hay Lâm Tử Yên đẹp hơn? "

Nhan Táo Nhi xem kịch vui rất nhiều, thuận tiện muốn từ trên người Lâm Tử Yên tìm tự tin, phải biết rằng nguyên chủ chỉ là cái pháo hôi,cơ hội có thể áp nữ chính quá ít.

"Đương nhiên là nàng.. lúc động dục là đẹp nhất. "

Hư Niên để Nhan Táo Nhi ngồi ở trên đùi hắn, làm nàng cảm thụ cự long của hắn đang sôi sục.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status