Ly thiên đại thánh

Quyển 2 - Chương 16: Tiến vào Bất Phôi Thân


Truy Hồn Chùy - Vương Hoàng thân cao tuấn tú, khinh công cũng không kém, nếu không thì trước đó đã không thoát được Giang gia hộ vệ - Phương Dịch rồi.

Yến Tử Tam Sao Thủy!

Trong khi phi nước đại, thì Vương Hoành liên tục xoay xích chùy, chân như không chạm đất bay vút lên, nhảy bốn năm cái, đã tới gần Tô Chung.

"Đứng lại cho ta!"

Hắn gầm lên, cây xích chùy dữ tợn đã bị hắn phóng ra, bay thẳng tới sau lung của Tô Chung.

Mà Tô Chung thì liên tục sử dụng thân pháp, Thất Tinh Bộ phóng ra, tránh được cây xích chùy đang bay tới.

Nhưng mà kinh nghiệm chiến đấu của hắn chưa đủ, nên không ngờ tới còn có hậu chiêu.

Chỉ thấy cây xích chuy kia lóe lên một cái, một sợi xích dài khoảng một trượng quật quanh bốn phía.

"Bốp!"

Cánh tay của Tô Chung đau xót, cả người lảo đảo chạy trốn, nhưng thân pháp của hắn cũng vì vậy mà đã chậm đi.

Vương Hoàng đang đuổi theo phía sau thì lạnh lùng cười, hắn nhảy lên, đánh thẳng hai quyền.

Khi đã tiến vào nội khí, thì võ giả đã có thể điều khiển khí tức làm theo ý mình.

Giống như lúc này, khí tức của Vương Hoành khóa chặt Tô Chung, xuất quyền bay tới, mang theo cự lực bên trong, khiến cho Tô Chung vô thức run rẩy tận da đầu, không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Không Môn Quyền!

"Ngươi không thể giết ta!"

Nguy hiểm đang trước mặt, Tô Chung lùi lại, bị động đỡ đòn, bị đối thủ liên tục bức lui về sau.

Thời điểm này, hắn không chỉ không thể thi triển toàn lực, mà ngược lại vì đang bối rối, nên thực lực giảm đi rất nhiều.

"Cha ta là Tô Dương của Tam Hà Bang, ngươi giết ta, thì ngươi cũng sẽ chết!"

Thân pháp của hắn tinh diệu, mặc dù rơi vào thế hạ phong, vẫn có thể mở miệng nói chuyện, nhưng chỉ khiến cho đối phương khinh thường cười lạnh.

"Con trai của Tỏa Hồn Khách - Tô Dương?"

Khóe miệng Vương Hoành cong lên, quyền thế biến hóa, nương vào chiều cao của mình đánh quyền thẳng xuống, vẻ mặt dữ tợn, giống như một con ác quỷ vậy, mang theo một nổi kinh hoàng khủng khiếp.

"Vậy ta càng không để ngươi sống, tiếp ta một quyền!"

Quyền kình không tiếng động hóa thành sóng biển cuồn cuộn, miệng vết thương trên người của Vương Hoành nứt ra, máu tươi chảy xuôi xuống, mà Tô Chung đang đứng trước mặt hắn cũng trợn mắt lên, đem hết toàn lực đánh ra hai chưởng, nhanh như chớp đỡ đòn của Vương Hoành.

"Rầm!"

Sóng khí cuồn cuộn, mặt đất cứng rắn cũng rất hiện những vết nứt rất nhỏ.

Tứ thủ lĩnh của Phi Ưng Trại - Vương Hoàng ổn định khí tức, đứng yên tại chỗ, mà Tô Chung thì chân chà xát với mặt đất, bị đánh lui bảy tám mét, sau đó mới phun máu tươi rồi đứng yên lại.

"Phế vật!"

Phát hiện được thực lực của đối phương không yếu như mình tưởng tượng, ngược lại càng làm cho Vương Hoàng thêm khinh thường.

Tinh diệu chưởng pháp như vậy, lại rơi vào tay tên này, thật quá lãng phí!

Lời còn chưa dứt, thì hắn đã nhảy lên lần nữa, tiếp tục đánh ra Không Môn Quyền, bức thẳng tới trước người Tô Chung.

"A!"

Trước nguy cơ sinh tử, vị tinh anh thuộc thế hệ thứ hai của Tam Hà Bang cuối cùng cũng liều mạng, triển khai Thất Tinh Bộ, liên tục đạp về phía đối thủ.

Trong chớp mắt, chỉ thấy những bóng chân tung bay, giống như những lưỡi rìu sắc bén, xoáy lên từng cơn gió lớn, hung hăng bổ tới người của Vương Hoành.

"Vậy cũng tốt!"

Vương Hoành trợn trắng mắt lên, nhe răng cười một tiếng, không tránh không né mà cứ thế đấm tới.

"Bành! Bành! Bành!"

Tiếng va đập liên miên không dứt, hai bóng người quần vào nhau, Tô Chung võ nghệ tinh diệu, nhưng đối thủ lại thực lực mạnh mẽ, hai người giao thủ với nhau, nhất thời không phân thắng bại.

Đáng tiếc, nếu như cứ chém giết trong cường độ như vậy, thì thường sẽ không được bền lâu, cuối cùng đã phân thắng bại.

"Rắc…"

Dựa vào nội lực thâm hậu, nên Truy Hồn Chùy phá vỡ lực phòng ngự của đối phương, sau đó bồi thêm một quyền, đập thẳng vào cổ chân của Tô Chung, tiếng gãy xương vang lên, Tô Chung há miệng lớn, còn chưa kịp kêu, thì đã ăn tiếp một quyền ngay ngực, đem âm thanh hét thảm của hắn đè xuống.

"Rầm!"

"Phốc!"

Máu tươi điên cuồng phun ra, trong bóng người vờn vào nhau, chỉ nghe một âm thanh giòn vang vang lên, cái cổ của Tô Chung đã bị vặn vẹo đến biến dạng.

"Phù phù!"

Thi thể ngã xuống đất,

Mặc kệ khi sống hắn uy phong thế nào, mọi người kính phục ra sao, nhưng khi chết, thì cũng chẳng khác gì những người bình thường.

Sau khi dùng một quyền đánh gãy cổ họng đối phương, Vương Hoành cũng không dừng lại, mà đột nhiên đi tới phía trước, xoay người nhấc cây xích chùy lên, tay hắn run lên, vung xích chùy về một vách tường cách đó không xa.

"Bành!"

Tường gạch sụp xuống, cái xích chùy kia vẫn còn lực, bay cắm trước mặt một người.

Vương Hoành theo sát phía sau, bước vào trong đám bụi mù, cười lạnh xuất hiện trước mặt Tôn Hằng.

"Muốn đi? Vậy..."

"Phù!"

Gió lớn đập vào mặt, cắt đứt giọng nói của Vương Hoành.

Chỉ thấy Tôn Hằng không nói tiếng nào, giang rộng năm ngón tay ra, vỗ vào khoảng không một cái, rồi thuận thế đánh về phía đối thủ.

"Bốp!"

Quyền và chưởng chạm nhau, Vương Hoành biến sắc, vết thương trên người của hắn lần nữa rách ra, máu tươi thấm đỏ vải trắng.

Khí lực thật lớn!

Nếu chỉ so về khí lực, thì có thể ngang bằng với mình ở thời điểm toàn thịnh!

"Chết đi!"

Tôn Hằng khó chịu nói, nhân cơ hội này liên tục đánh ra hai chưởng.

"Hừ!"

Đối mặt với chưởng pháp của Tôn Hằng, tuy trong lòng của Vương Hoành cũng có cảnh giác, nhưng hắn lại không để vào mắt.

Dưới góc nhìn của hắn, bên trong chưởng pháp của Tôn Hằng, đều là sơ hở, trước khi hắn đánh trúng mình, thì mình đã có thể đập ba quyền trên người hắn!

Nghĩ trong đầu như vậy, Vương Hoàng lập tức di chuyển, đột nhiên đánh ra Không Môn Quyền, mặc dù quyền pháp nhìn rất nhẹ nhàng vô thanh vô tức, nhưng uy lực lại kinh người.

"Rầm! Rầm! Rầm!"

Quả nhiên, ba quyền liên tiếp của Vương Hoành đánh trước đối phương, trực tiếp đánh vào những chỗ hiểm như cổ, sườn, ngực.

Nhưng khi ba quyền này trúng mục tiêu, thì hắn lại tái mặt đi.

Không ổn!

Đây là cái bẫy!

Nhưng đến lúc này, hắn mới phát hiện thì không kịp nữa rồi.

"Tạch...!"

Đại Suất Bi Thủ đã đến trước mặt hắn, Vương Hoành liều mạng lui về sau, nhưng tay phải của hắn vẫn bị trúng một đòn, trực tiếp bị đánh gãy xương.

Mà ba quyền của Vương Hoành, chỉ có thể khiến cho cơ thể của Tôn Hằng đau nhức một chút, chứ không có ảnh hưởng gì nhiều.

Nhân cơ hội này, đánh về phía đối phương!

Thừa dịp hắn đang yếu, phải lấy mạng của hắn!

Tôn Hằng rất rõ đạo lý này, ngay lập tức mặt không đổi sắc, đạp chân trước một cái, Ma Chưởng Đại Suất Bi xoáy lên gió lớn, vây quanh đầu của Vương Hoành, sau đó hung hăng đập xuống.

"Tạch...!"

Lại một tiếng xương gãy truyền tới.

Lần này, tay phải của Vương Hoàng triệt để bị phế!

"A!"

Vương Hoàng đau nhức gào to lên, cơ thể của hắn lảo đảo rút lui, nhón chân một cái, cây xích chùy đã chuyển qua tay trái, cổ tay của hắn run lên, quăng cây xích chùy thẳng mặt Tôn Hằng.

Tuy đổi tay dùng chùy từ phải sang trái, để cho cử động của hắn không quen, nhưng một đòn này vẫn rất có uy thế, có thể đủ để giết một người mới vào cảnh giới nội khí.

"Bành!"

Âm thanh trầm đục vang lên, Vương Hoành không nhịn được mà trợn hai mắt lên, trong mắt hắn còn mang theo vẻ kinh hãi.

Hắn thấy được Tôn Hằng đưa cơ thể đón lấy xích chùy, không tránh không né, ngược lại hắn còn nhân cơ hội này, tiếp tục dùng chưởng đánh qua.

Mà cây xích chùy được chế tạo bởi Tinh Cương kia, chỉ có thể lưu lại ngoài da của Tôn Hằng một vết trầy nho nhỏ, mà những cái gai nhọn sắc bén, cũng chỉ có thể lưu lại một chấm nhỏ không sâu.

Trình độ thân thể này, cho dù là trong luyện khí cao thủ, cũng rất hiếm thấy!

Cho dù là thực lực mình ở thời kỳ toàn thịnh, cũng không dám trực diện đỡ một chùy này.

Vậy mà tên này, rõ ràng chỉ là một tên luyện thể mà thôi!

"Không thể nào!"

Vương Hoành rống giận, hắn biết lúc này mình né không được nữa, lập tức vung những cây xích trong tay lên, quấn về phía Tôn Hằng.

"Rầm rầm..."

Những cây xích này giống như Độc long, lượn quanh cơ thể của Tôn Hằng.

"Bạch…"

Một đôi tay đột nhiên xuyên qua khe hở của những sợi xích này, túm chặt lấy hai vai của Vương Hoành.

"Tạch...!"

Xương bả vai của hắn vang lên âm thanh cổ quái, mũi chân của Vương Hoành bị nâng lên khỏi mặt đất, hắn chính là đang bị hai tay của Tôn Hằng ép lại.

Mà quấn quanh bọn họ, thì là những sợi xích kia.

"Ken két..."

Lực ép dồn lại, xương ngực phát ra những âm thanh đứt gãy rất nhỏ, máu từ miệng vết thương liên tục tuôn ra, Vương Hoành há to miệng, muốn thở nhưng lại không thở nổi.

Mất máu quá nhiều, làm cho Vương Hoành cảm thấy chóng mặt, cổ tay của hắn liên tục run rẩy.

Hắn vốn đang bị trọng thương, bây giờ lại bị Tôn Hằng ép lại như vậy, không có sức để giãy dụa.

"Cùng chết đi!"

Hắn há miệng cười như điên, Vương Hoành tự hiểu được mình không còn đường sống, lúc này liều mạng dùng sức, siết chặt sợi xích trong tay.

"Kéo căng..."

Xiềng xích bị kéo căng.

"Rắc..."

Tiếng xương ngực đứt gãy, hai mắt của Vương Hoàng lồi ra, cơ thể run rẩy liên tục, cuối cùng xụi lơ xuống.

Mà trong đám xích sắt này, Tôn Hằng cơ thể khô nóng, mũi hắn cũng thở ra không khí nóng như muốn bốc hơi lên vậy, cơ thể liên tục bị chấn động, trên bề mặt ngoài của cơ thể hắn hiện ra một tầng ánh sáng mờ đục ngày càng sáng lên, cuối cùng lớp ánh sáng này ngưng lại thành thực thể, kề sát da thịt bên ngoài của hắn, dung nhập với thân thể.

Thập Tam Hoành Luyện đã rất lâu không thể tiến bộ thêm bước nào, hôm nay dưới áp lực sinh tử này, đã triệt để tiến vào trạng thái Bất Phôi Thân.

"Rầm rầm..."

Xiềng xích rơi xuống, Tôn Hằng bị trầy da đầy người lảo đảo chạy về phía trước.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status