Ly thiên đại thánh

Quyển 2 - Chương 97: Người trong giang hồ


Editor: Wave Literature

Đối mặt với độc dược và sự hấp dẫn của tiên pháp, Đinh Tĩnh nhìn Tôn Hằng, cuối cùng lựa chọn hợp tác.

Đúng là nàng đã tu ra pháp lực.

Theo sự giải thích của những người tu pháp, thì nàng đã bước vào cảnh giới luyện khí tầng một, bước vào cảnh cửa tu pháp.

Từ đó, bản thân nàng liền có thể thao túng linh khí trong trời đất, thi triển rất nhiều loại pháp thuật thần kỳ, có uy năng khó lường!

Dưới sự chứng kiến của Tôn Hằng, Đinh Tĩnh bỏ ra thời gian một buổi tối, học xong môn pháp thuật thứ nhất.

Nhiên Hỏa Quyết!

"Xuất!"

Đinh Tĩnh khẽ kêu một tiếng, một luồng không khí trong trời đất hội tụ lại, tạo thành một vòng lửa yên lặng xuất hiện trong lòng bàn tay của nàng.

Ánh lửa không lớn, chỉ lớn hơn ánh nến một chút, hơn nữa còn rất chập chờn, dường như có thể tắt bất cứ lúc nào vậy.

Về phần lực sát thương...

Đoán chừng có thể làm phỏng người bình thường!

Nhưng dù là vậy, thì cũng đủ khiến cho Đinh Tĩnh hưng phấn, vui mừng cả buổi.

Tôn Hằng từ chối cho ý kiến, nhưng tự nhiên xuất hiện ánh lửa trong tay, mà không phải dùng thứ gì trợ giúp cả, đúng là rất thần kỳ.

Chỉ có điều, chỉ một môn pháp thuật đơn giản như vậy, liền tốn bảy tám phần pháp lực trong người của Đinh Tĩnh.

Pháp lực trong cơ thể của nàng rất ít, ít tới mức thảm thương.

"Được rồi!"

Tôn Hằng cất quyển Chân Ngôn Quyết, lấy một quả cầu ra, nói: "Ngươi cũng đã học phương pháp phá phong ấn rồi, thử đi."

"Ừ."

Đinh Tĩnh gật gật đầu, lần đầu tiên thấy được sự thần kỳ của tiên pháp như nàng, khiến nàng không thể chờ đợi nữa mà muốn tiếp tục thể hiện bản thân.

Nàng lập tức nhận quả cầu này, nâng trong lòng bàn tay, yên lặng vận chuyển pháp lực, dùng theo cách của Chân Ngôn Quyết,

Yên lặng thi pháp.

Chỉ trong chớp mắt, quả cầu sáng lấp lánh kia, đã bắt đầu tối một chút, thậm chí còn có một chút khe nứt, lặng yên xuất hiện.

Nhưng mà…

"Ta không làm được!"

Kiên trì được mấy hơi thở,

Sắc mặt của Đinh Tĩnh đã trở nên mệt lừ, đầu đầy mồ hôi, buông cánh tay xuống rồi bất đắc dĩ nhìn Tôn Hằng: "Công tử, pháp lực trong người của Đinh Tĩnh quá ít, nếu muốn phá vỡ cấm chế, thì phải cần rất lâu mới có thể phá vỡ hết được."

"Không sao hết."

Tôn Hằng mặt không biểu tình ngồi đối diện nàng, nói: "Chúng ta còn rất nhiều thời gian."

Quả thật, bây giờ ở trong Tam Hà Bang, thậm chí là toàn bộ Trần quận, cũng không có ai có thể khiến cho Tôn Hằng sợ hãi được.

Chỉ cần hắn không ra ngoài gây chuyện, thì những gì xảy ra ở bên ngoài, hắn đã không cần quan tâm.

Bây giờ, hắn chỉ muốn thành thật tu luyện, tu luyện tới cảnh giới nội khí viên mãn, sau đó đánh chắc trụ cột, rồi tìm cơ hội đột phá tiên thiên.

Thời gian, hắn có.

Kiên nhẫn, hắn cũng chưa bao giờ thiếu.

Trong những ngày kế tiếp, hầu như Tôn Hằng không có ra khỏi nhà, coi như là những người quen ở Tam Hà Bang đến rủ hắn đi ra ngoài, cũng bị hắn lấy cớ cần phải nghỉ ngơi để từ chối.

Có sự giám sát của hắn, Đinh Tĩnh chỉ có thể ôm quả cầu, một khi khôi phục pháp lực, liền dùng nó để phá vỡ cấm chế.

Cho tới mười ngày sau.

Trong mật thất, hai người ngồi ngay ngắn, lúc này ánh sáng trên quả cầu mà Đinh Tĩnh đang cầm trong tay đã yếu ớt tới mức không thể nhận ra nữa rồi.

Đã có thể thấy ở bên trong, dường như có một cái bình sứ.

"Rắc…"

Một tiếng vang qua, trải qua mười ngày, màng cấm chế kia, đã bị vỡ vụn.

Dù cho bồ đoàn có công dụng tĩnh tâm, cũng không thể ngăn cản được cảm xúc phập phồng của Tôn Hằng, hắn duỗi tay ra, bình sứ kia rơi vào trong tay của hắn.

"Phốc…"

Nhẹ nhàng mở ra nắp bình, một mùi thuốc nồng đậm xông vào mũi hắn.

Chỉ ngửi mùi thuốc, liền có thể khiến cho tinh thần người khác thoải mái.

Nhẹ nhàng dốc ngược xuống, một viên đan dược trắng nõn rơi vào trong lòng bàn tay của Tôn Hằng, viên đan dược này quá thần dị, bên ngoài còn có một luồng khói khí chuyển động, nhìn rất xa hoa.

"Đây là..."

"Thanh Linh Đan!"

Mà Tôn Hằng lúc này, đã không còn là một tên ngơ ngác không biết gì về tu pháp cả.

Thậm chí, những gì hắn biết về người tu pháp, còn nhiều hơn cả Đinh Tĩnh.

Nhất là những cuốn du ký trong phòng sách của Phong đạo nhân, làm cho tầm mắt của hắn mở rộng hơn rất nhiều.

Nhìn thấy viên thuốc này, sắc mặt của Tôn Hằng trầm xuống.

Thanh Linh Đan là đồ tốt, có thể chữa mọi bệnh tật, kháng độc, ngàn vàng khó đối được một viên.

Nhưng đáng tiếc, công dụng lớn nhất của viên thuốc này, là gia tăng pháp lực, đối với một người tập võ như hắn, thì không có tác dụng tí nào cả!

Nhẹ nhàng lay động bình sứ, bên trong có bảy viên đan dược.

Nhìn bình sứ trong tay, Tôn Hằng ngây người nửa ngày, sau đó nhắm mắt lại, thở sâu mấy hơi, mới bình tĩnh lại.

Hắn đột nhiên nhớ tới, những thứ mà mình lấy được ở chỗ Phong đạo nhân, chắc đều là đồ của người tu pháp!

Nghĩa cũng đúng, Phong đạo nhân là người tu pháp cao cao tại thượng, làm sao có thể vừa mắt những thứ phàm tục được.

Bảo tàng của hắn, thì đa số dùng cho người tu pháp.

"Cho ngươi hai viên đan dược này."

Hơi hơi trầm tư, Tôn Hằng lấy ra hai viên Thanh Linh Đan, đưa cho Đinh Tĩnh: "Viên thuốc này tên là Thanh Linh Đan, có thể gia tăng pháp lực."

"A!"

Nhìn đan dược trước mắt, Đinh Tĩnh mừng rỡ, vội vàng nhận lấy, hai mắt cười híp như trăng lưỡi liềm.

"Đa tạ công tử, đa tạ công tử!"

"Không cần vội vàng cám ơn ta."

Sắc mặt của Tôn Hằng cũng không có vui mừng, xoay người lấy thêm hai quả cầu sáng nữa: "Thời gian tiếp theo, ngươi cứ phá vỡ cấm chế của những thứ này cho ta."

"A!"

Đinh Tĩnh ngẩn ngơ, vẻ mặt đau khổ.

So với ngồi công việc phá giải cấm chế không chút thú vị này, thì nàng lại muốn học những môn pháp thuật thần kỳ ghi lại trên Chân Ngôn Quyết hơn.

"Phá giải cấm chế cũng có lợi cho ngươi."

Tôn Hằng nhìn thẳng Đinh Tĩnh, nói: "Thường xuyên sử dụng pháp lực, sẽ tăng khả năng điều khiển pháp lực của ngươi. Về sau muốn học pháp thuật, cũng dễ dàng hơn."

Nhìn đối phương, trong mắt của Tôn Hằng mang theo vẻ hâm mộ.

Người tu pháp, đều là con cưng của trời đất.

Một khi có thể tu luyện ra pháp lực, thể chất sẽ biến thành nhẹ nhàng, càng có thêm nhiều thủ đoạn thần kỳ, những người tập võ như Tôn Hằng không thể so sánh được.

Hơn nữa, đây cũng là cơ duyên của nàng, rất khó gặp.

Hắn nhẹ nhàng thở dài, nói: "Tuy đây là chuyện ta muốn ngươi làm, nhưng chẳng phải đây cũng là cơ duyên của ngươi sao?"

Lắc đầu, Tôn Hằng không có hứng tu luyện nữa, một mình đi ra khỏi mật thất.

Thư giãn gân cốt, đi tới trước nhà, lại thấy được Nhậm Viễn đang đi tới đi lui như con kiến đang bò trên lò lửa, đầu đây mồ hôi.

"Hộ pháp!"

Thấy được Tôn Hằng, Nhậm Viễn chạy tới đón, lo lắng nói: "Bang chủ đã xảy ra chuyện!"

"Phải không?"

Tôn Hằng mặt không đổi sắc, lạnh nhạt nói: "Dư bang chủ đã không xuất hiện mấy ngày nay rồi, những người ở trong bang đều đoán, dường như bang chủ đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn rồi.

"Có thể… Nhưng mà suy đoán chỉ là suy đoán, nếu như xảy ra chuyện, mới là chuyện lớn nha!"

Nhậm Viễn chà hay tay, vẻ mặt vội vã: "Mấy ngày nay hộ pháp không có ra ngoài, nên ngài không biết, bây giờ trong bang rất loạn!"

"Bình tĩnh lại!"

Tôn Hằng phất tay, chặn lại Nhậm Viễn, nói: "Bất luận trong bang xảy ra chuyện gì, thì cũng không liên quan tới chúng ta, cứ yên lặng đợi cho chuyện này kết thúc là được."

"Ngài quá lạc quan rồi."

Nhậm Viễn cười khổ, chỉ tay về phía phủ bang chủ, nói: "Nếu nhị phu nhân kêu ngươi tới, thì ngươi có đi không?"

"Nhị phu nhân?"

Tôn Hằng nhíu mắt lại.

"Tôn Đại Ca!"

Trước cửa, một giọng nói quen thuộc vang lên.

Quay đầu nhìn lại, là Nhị Nha cùng với hai tên hộ vệ đi tới, đi vào trong tiểu viện.

"Ngọc Châu."

"Tôn Đại Ca!"

Nhị Nha nhìn thấy Tôn Hằng, bước nhanh về phía trước, vội vàng mở miệng, nói: "Nhị phu nhân muốn gặp ngươi, ngươi qua đó với ta chứ?"

"Cái kia..., Ngọc Châu cô nương."

Ánh mắt của Nhậm Viễn chuyển động qua lại, yên lặng ngăn trước người Tôn Hằng, cười nói: "Nếu nhị phu nhân cho mời, thì đương nhiên Tôn hộ pháp sẽ đi qua."

"Nhưng mà, đã gần tới giờ ăn cơm rồi, hay là ăn cơm xong rồi đi?"

Cùng lúc đó, giọng nói rất nhỏ của hắn đã bay vào trong tai Tôn Hằng.

"Vừa rồi Nội Vụ Các Trịnh Luân Trịnh chấp sự tới, hắn muốn mời Tôn hộ pháp đi Nghênh Tân Lâu dùng cơm."

Trịnh Luân là chấp sự của Nội Vụ Các, mà Nội Vụ Các lại thuộc quản lý của đại phu nhân, lúc này hắn muốn gặp mình, chính là đại diện cho đại phu nhân.

Mà nhị phu nhân muốn gặp mình, lại phái Nhị Nha tới mời.

Mình chỉ là một tên nhị lưu cao thủ, mà cũng bị hai bên tranh đoạt…

Tôn Hằng đứng tại chỗ, nhìn Nhị Nha, lại nhìn Nhậm Viễn, cuối cùng hắn mới hiểu được tại sao lại có câu, người trong giang hồ, thân bất do kỷ!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status