Ma đao lệ ảnh

Chương 71: Diễm Sự (2)


Tiểu Ngưu cười hắc hắc nói: "Nàng chỉ nhìn thôi." Nói chuyện, Tiểu Ngưu xuống giường đem cái chổi lông gà cầm lại giường rồi nhổ xuống vài căn lông gà. Sau đó cười hì hì đi tới, nói: "Sư nương, đến dể ta âu yếm nàng đi." Nói chuyện, đem sư nương đùi ngọc mở ra, chỉ thấy chỗ mềm mại kía tràn đây ngập nước, vẫn còn trong dâm đãng trạng thái.

Vì chơi cho vui, Tiểu Ngưu tìm đến một khối vải mềm, đem đóa hoa của sư nương lau sạch sẽ. Sau đó, cầm trong tay lông gà, tại sư nương bụng dưới vẽ tới vẽ lui, bỏ ra rất lớn công sức. Tiểu Ngưu rất có kinh nghiệm, lúc khinh lúc trọng, lúc chậm lúc nhanh, hơn nữa quan sát đến biểu tình của sư nương.

"Đừng chọc người ta rất ngứa" ngứa đến mức sư nương duỗi thẳng chân, Tiểu Ngưu đương nhiên không đáp ứng, lấy một chân ngăn trở, sư nương liền nha nha hừ kêu, kia xuân thủy liền càng ngày càng nhiều như là hồng thủy vỡ đê giống nhau.

Tiểu Ngưu thấy vậy thì mừng rỡ, ha ha cười nói: "Sư nương ơi, nàng được làm bằng nước, khó trách nàng bộ dáng tươi ngon mọng nước như vậy."

Sư nương vặn vẹo như rắn, hừ kêu lên: "chàng đứa nhỏ này cũng thật bướng bỉnh. chàng nhanh lên cắm vào đi, không cắm vào, người ta sẽ nóng nảy với chàng đó nghe không."

Tiểu Ngưu cười nói: "Đệ tử là một con người lương thiện, từ trước đến nay có yêu cầu thì sẽ cung ứng đầy đủ. Nhưng mà bây giờ còn chưa đến lúc đó." Nói chuyện, Tiểu Ngưu lông gà kích thích nhanh hơn, trong chốc lát, tay kia cũng cầm lấy lông gà cùng gia nhập chiến đoàn khiêu khích.

Đang ngoạn hứng trí bừng bừng thì tiếng đập cửa đột nhiên vang lên, dọa Tiểu Ngưu nhảy dựng, tay run run làm cho lông cũng rớt ra. Kia uy phong đại gia hỏa biến mềm, ủ rũ xuống. Hắn tưởng sư phụ đến đây.

Sư nương chẳng hề để ý, kéo quá một cái mền che người lại, thuận miệng hỏi: "Là Nguyệt Lâm à?"

Ngoài cửa có người chầm chậm hồi đáp: "Dạ là đệ tử." Thanh âm lộ ra ngượng ngùng cùng bất an. Tiểu Ngưu sửng sốt, nàng như thế nào đến đây đâu. Nghĩ như vậy, đã đem ánh mắt chuyển hướng sư nương, sư nương đối với hắn cười, sau đó nói: "Một khi đã đến đây, vậy vào đi không có cái gì khó khăn hết, đều là người một nhà mà."

Tiểu Ngưu ánh mắt chăm chú nhìn vào cửa, nghĩ muốn lập tức trốn tránh, làm cho Nguyệt Lâm biết mình cùng sư nương thì không phải là chuyên gì vui vẻ cả. Hắn nghĩ thầm: 'Sư nương kêu Nguyệt Lâm tới làm gì? Chẳng lẽ sư nương làm cho chuyện gì cũng thẳng thắn à? Nguyệt Lâm có chấp nhận chuyện này không? Nếu là người khác cùng nàng tranh dành nam nhân có lẽ nàng còn không để ý, nhưng thay đổi là sư nương chỉ sợ Nguyệt Lâm sẽ không được tự nhiên cho lắm.'

Một lát sau, Nguyệt Lâm xấu hổ bước vào trong, Tiểu Ngưu trốn được một bên che hạ thân. Nguyệt Lâm nhìn thấy Tiểu Ngưu trần như nhộng thì xấu hổ đến không dám nhìn hắn. Nàng hướng sư nương làm thi lễ, nói: "Đệ tử Nguyệt Lâm gặp qua sư nương."

Sư nương ra vẻ hào phóng, nói: "Nguyệt Lâm nha, chúng ta đều là người trong nhà, hơn nữa sau này chúng ta còn thân cận hơn." Nói chuyện, một ngón tay ngoắc Tiểu Ngưu, nói: "Chúng ta cùng có một nam nhân, chúng ta sau này sẽ rất tốt ở chung đó."

Nguyệt Lâm cúi đầu nói: "Cái gì ta cũng nghe sư nương hết."

Sư nương nở nụ cười, hướng Tiểu Ngưu nháy mắt một cái, nói: "Tốt lắm rồi, hiện tại thì không cần khách khí, chúng cùng nhau chơi đi."

Nguyệt Lâm nhẹ giọng nói: "Ở trước mặt sư nương, đệ tử không dám làm càn."

Sư nương nói: "Hiện tại chúng ta đều là ngang hàng hết, đều là nữ nhân của hắn, muội không cần có cái gì bất an. Đến đây nào, hãy cùng với nhau nào, nhiều người mới náo nhiệt."

Nguyệt Lâm ừ một tiếng đáp ứng, nhưng không có động tác. Sư nương ngay lập tức cùng Tiểu Ngưu nói: "Một khi Nguyệt Lâm thẹn thùng như vậy, chàng phải tới giúp muội ta một chút đi. Tiểu Ngưu à, mỹ nữ ở phía trước, chàng còn chờ cái gì nữa. Chàng có phải là nam nhân không?"

Tiểu Ngưu vừa nghe vậy, lập tức kinh hỉ lên đến, hắn không thể tưởng được sẽ có chuyện tốt như vậy, cư nhiên có thể hai bút cùng vẽ, có thể một hòn đá ném hai chim, có thể hai mắt bắn nhất thương, có thể trái ôm phải ấp. Này thật sự quá tốt, thật không biết sư nương dùng cái gì biện pháp làm cho Nguyệt Lâm đáp ứng, khi nào thì cùng nàng nói chuyện này, lại là nói như thế nào đây. Tiểu Ngưu không thể không bái phục sư nương rất giỏi ăn nói.

Sư nương cổ vũ, Tiểu Ngưu tiến gần bên Nguyệt Lâm giúp nàng thoát y. Trước khi Nguyệt Lâm đến thì sớm có chuẩn bị tâm lý cho nên cũng ỡm ờ. Trên thực tế, đêm nay trên sư nương mới cùng nàng thẳng thắn bí mật này. Nàng nói cho Nguyệt Lâm, mình không biết cướp đi Tiểu Ngưu, Tiểu Ngưu chính là một cái bạn chơi, sau này sẽ trả cho Nguyệt Lâm.

Nguyệt Lâm tư tưởng còn không có như vậy thông suốt, sư nương tựu kể lể mình kết hôn với sư phụ sau đủ loại không thoải mái, chủ yếu là không có nam nhân cùng ở bên cạnh, mới tại tịch mịch dưới lựa chọn Tiểu Ngưu, nói được thê thê thảm thảm, nghe được Nguyệt Lâm muốn chảy nước mắt. Nguyệt Lâm vốn có lòng nghi ngờ hai người quan hệ, sư nương một nói ra, Nguyệt Lâm trong lòng giống như có một tảng đá rơi xuống đất dường như.

Dưới tình huống như vậy, sư nương mới kêu Nguyệt Lâm buổi tối đến đây. Nguyệt Lâm căn bản không muốn đến nhưng mà lại không thể không đến. Khi nàng nhìn thấy Tiểu Ngưu cùng sư nương kia trần truồng hình dáng thì phẫn nộ không có bao nhiêu nhưng trong lòng lại chua xót rất nhiều. Nàng nhìn ra được, Tiểu Ngưu cùng sư nương đêm nay đã ân ái rồi. Sư nương trên khuôn mặt thể hiện tất cả.

Tiểu Ngưu đem Nguyệt Lâm cởi trần như nhộng, sau đó ôm chầm đến, mãnh liệt sờ loạn, biến thành Nguyệt Lâm tình dục nhanh chóng thăng ôn nhưng ở trong hoàn cảnh có người khác ngắm nhìn nên có điểm ngượng ngùng.

Sư nương an ủi nói: "Nguyệt Lâm à, muội không phải sợ, chúng ta đều là người một nhà, sau này thì muốn hòa thuận ở chung với nhau nữa."

Tiểu Ngưu đem Nguyệt Lâm ôm đến trên giường, cùng sư nương cười nói: "Sư nương à, nàng xem đệ tử là như thế nào ra vẻ ta đây." Nói chuyện, nâng lên Nguyệt Lâm hai ngăn nắp đùi ngọc, đem một cây đại bổng tử cho lấp kín đi vào.

Nguyệt Lâm hừ một tiếng, nói: "Tiểu Ngưu ơi, ôn nhu một chút đi, chàng làm cho muội tiểu huyệt đều phải chống đỡ bạo."

Tiểu Ngưu ha ha cười, liền nhẹ nhàng ra vào, nhìn Nguyệt Lâm tại mình côn nhục dưới bày ra dâm đãng trạng thái.

Trên thực tế, Nguyệt Lâm cũng không dâm bởi vì có sư nương ở bên cạnh. Sư nương cũng không chịu cô đơn, đẩy ra chăn, trườn đi lên, đối với Nguyệt Lâm chậc chậc tán thưởng: "Tiểu nha đầu, muội thân mình rất đẹp, đến cùng sức sống của tuổi trẻ." Nói chuyện, vô hạn yêu thích âu yếm lên Nguyệt Lâm hai vú. Nguyệt Lâm hai vú thuộc về lớp trung hình dạng vô cùng đẹp đẽ, nhất là lưỡng khỏa đầu v*, tươi đẹp như anh đào. Lúc này nắm ở sư nương trong tay, tự nhiên gấp bội âu yếm yêu quý.

Bên kia Tiểu Ngưu động tác nhanh hơn, bên này sư nương hai tay đều mang ra sử dụng, hai đường kích thích rất nhanh làm cho Nguyệt Lâm kích động lên đến. Nàng lập tức hừ mang kêu, phong tình vạn chủng. Thử hỏi có người nào thiếu nữ có thể chịu được hai người đồng thời khiêu khích cùng âu yếm chứ?

Tiểu Ngưu một bên rất ra sức dùng đại bổng tử thâm nhập vào thân thể Nguyệt Lâm, một bên nhìn hai nữ thân thể. Thân thể của các nàng đúng là hai loại điển hình đại biểu. Sư nương là đầy đặn hình, Nguyệt Lâm thì vóc dáng thon thả. Sư nương chính là phình phình hai vú, theo nàng đùa bỡn Nguyệt Lâm động tác rung động cái không ngừng. Mà Nguyệt Lâm kia vai thon, eo nhỏ, cùng với tú lệ gương mặt cũng biểu hiện ra thiếu nữ bản sắc. Nhũ phòng rất đẹp so với là một đôi mỹ ngọc, đều làm cho kẻ khác nhãn tình sáng lên cái loại này.

Sư nương nghiêng thân thể đối với Tiểu Ngưu, nàng đẫy đà nở nang thân thể tại đây cái góc độ nhìn tẫn hiển mỹ lệ đường cong, nhất là yêu đồn thật đẹp, mỹ đắc làm cho nhìn với ánh mắt bốc lửa. Bởi vậy, trong lúc Tiểu Ngưu một hơi làm hơn một ngàn xong, để cho Nguyệt Lâm làm được đầu hàng không chịu nổi nữa, Tiểu Ngưu quay lại hướng sư nương ôm lại đây.

Sư nương rất hiểu sự nằm đến Nguyệt Lâm bên người. Tiểu Ngưu mừng rỡ, bò tiến lên đây, sư nương liền làm cho hai ngăn nắp đùi ngọc nâng lên để cạnh nhau tại Tiểu Ngưu đầu vai. Tiểu Ngưu cười nói: "Sư nương ơi, nàng thật sự là đẹp tuyệt thiên hạ, đệ tử hạnh phúc đến chết mất thôi."

Sư nương nâng lên hạ thân, hấp dẫn Tiểu Ngưu, còn cười nói: "Chàng nói muốn chết, cũng phải trước làm cho chúng ta phục vụ cho tốt rồi hãy muốn chết đi."

Tiểu Ngưu nói: "Đệ tử tới đây." Nói chuyện, đem cây gậy hướng trong tựu đâm. Chỉ nghe tức địa một tiếng, kia cây gậy đã tẫn căn mà vào.

"Đẹp quá, thích thật đấy, nhanh lên một chút, cái này thật đâm đến vào hoa tâm." Sư nương phát ra say lòng người dâm kêu. Nguyệt Lâm trợn to đôi mắt đẹp, tò mò đánh giá đang giao hoan nam nữ. Nàng ở sảng khoái lúc sau, không khỏi nghĩ đến, còn là làm nam nhân thật tốt nha, có thể đồng thời âu yếm hai nữ nhân, nữ nhân cũng không làm thể như vậy. (Nhảm nhí – lời người dịch)

Nguyệt Lâm nhìn Tiểu Ngưu kia sinh động côn nhục, miên man không thể suy nghĩ, trong lòng còn có chút ý vị chua xót.

Làm sư nương lại thích một lần nữa sau, Tiểu Ngưu càng làm cây gậy rút ra tiến công Nguyệt Lâm. Này một đêm có thể nói là vui vẻ đến hêt mới thôi. Tiểu Ngưu từ lúc chào đời tới nay, đây là hắn tối vui vẻ một hồi. Hắn hạ quyết tâm, sau này phải thường xuyên làm như vậy, sống mới không làm ... thất vọng ông trời cho mình sinh mệnh.

Vui vẻ qua đi, mặc quần áo xong, Tiểu Ngưu cùng Nguyệt Lâm hướng sư nương cáo từ. Bọn họ cũng không dám ở trong này ở lại. Nơi này là các đệ tử chú ý địa phương nếu không cẩn thận để lộ ra tiếng gió thì không phải là chuyện vui vẻ gì hết.

Sư nương không giữ lại hai người. Nàng ấy mời Tiểu Ngưu chiếu cố tốt Nguyệt Lâm, để cho bọn họ đi trở về. Khi hai người đi ra lúc, Tiểu Ngưu quay đầu nhìn Nguyệt Lâm, Nguyệt Lâm sẵng giọng: "Nhìn cái gì? Chúng ta nữ nhân tiện nghi làm cho chàng cho chiếm hết."

Tiểu Ngưu mặt dày thổi nói: "Đây là ông trời ban hạnh phúc cho ta Tiểu Ngưu. Muội cùng sư nương đều là đứng ở trong hàng ngũ đệ nhất mỹ nhân, Tiểu Ngưu ta đây đời này cũng không sống uổng phí."

Nguyệt Lâm thở dài nói : "Chàng thật là đại nghịch bất đạo, ngay cả sư nương cũng dám ăn. Này nếu để sư phụ biết

đến thì tính sổ với chàng cũng không quá đáng."


Tiểu Ngưu vội vàng nói: "Ta cũng không có cưỡng gian nàng, là nàng ta cam tâm tình nguyện. Muội cũng biết giống sư nương mỹ nữ như vậy ai có thể cự tuyệt được đâu?"

Nguyệt Lâm hỏi: "Chàng không sợ sư phụ à?"

Tiểu Ngưu thành thực nói ra: "Ta cũng không biết nữa. Từ lúc nhập phái tới nay, còn không có gặp qua mặt hắn, không có ấn tượng thì làm sao nói đến vấn đề có sợ hay không sợ vấn đề."

Nguyệt Lâm tăng thêm ngữ khí nói: "Chàng ngủ hắn lão bà, hắn còn có thể buông tha? Nếu hắn mà biết được thì chàng đoán hắn sẽ làm thế nào?"

Tiểu Ngưu vung tay chặn lại nói: "Không cần nói như vậy được không? Ta còn muốn sống lâu vài năm đây."

Nguyệt Lâm mang theo khẳng định ngữ khí nói: "Ta đoán nếu sư phụ biết được chuyện này thì hắn đầu tiên dùng roi ra sức đánh chàng một bữa, đem chàng tiểu đệ đệ cắt rơi, sau đó ném tới núi hoang cho chó sói nó ăn."

Tiểu Ngưu a một tiếng, thất kinh hỏi: "Sư phụ lão nhân gia là hạng người như vậy sao?"

Nguyệt Lâm hồi đáp: "Hắn không phải là người như thế. Nhưng chàng thử xem, chuyện như xảy ra với ai thì ai chịu cho nổi. Đây là nam nhân lớn nhất sỉ nhục! Một nam nhân là quân tử đến đâu đi nữa gặp chuyện như vậy sẽ trở nên điên cuồng. Sư phụ người này bình thường ôn hòa và hiền lành nhưng hắn một khi biết được chuyện này cũng sẽ làm gì thì không ai biết được."

Tiểu Ngưu hỏi: "Sư phụ hắn lợi hại nhất xử lý đệ tử phương pháp là cái gì?"

Nguyệt Lâm nói: "Hắn là một cái lòng tham người tốt, xử trí đệ tử lúc, tương đối có tình vị. Trước kia đệ tử, ngoại trừ phạm vào trọng tội bị xử chết ở ngoài, những người khác nhiều lắm là đuổi tới 'Phản Tỉnh động' đi tỉnh lại, nặng nữa là khai trừ xuống núi. Mặc dù là xử chết bọn họ đi thì cũng là một lần nhát chết tốt, không làm cho bọn họ chịu cái gì tra tấn. Bất quá chàng chuyện này thì lại khác, tính chất không giống với. Sư phụ lão nhân gia một khi mà biết được chắc chuyện gì cũng có thể làm ra được."

Tiểu Ngưu nghe được những lời như vậy đổ mồ hôi lạnh liên tục, thực sự có điểm lo lắng vận rủi buông xuống đầu.

Tiểu Ngưu tỉnh lại một chút tinh thần, thay đổi đề tài nói: "Sư nương đêm nay như thế nào sẽ cho muội đến đấy?"

Nguyệt Lâm liền kể lại lời nói của sư nương một lần nữa. Tiểu Ngưu nghe xong nói: "Xem ra sư nương thực đem nàng làm người một nhà ngay cả chuyện như vậy cũng sẽ kể cho nàng."

Nguyệt Lâm giữ chặt Tiểu Ngưu tay nói: "Nàng nhưng thật ra cho ta là người một nhà nhưng chàng không có suy nghĩ như vậy. Chàng không có cho ta là người một nhà."

Tiểu Ngưu nói: "Tại sao nàng nói vậy?"

Nguyệt Lâm bất mãn nói: "Chàng cùng với sư nương vì cái gì không sớm chút nói cho muội đâu? Nếu sư nương không nói cho muội, chàng dự định giấu giếm muội đến bao lâu đây. Lần trước muội hỏi chàng, chàng còn không thừa nhận." Nói chuyện, tại Tiểu Ngưu trên tay vèo một cái.

Tiểu Ngưu nhếch miệng lên nói: "Giang tỷ tỷ ơi, chuyện này cũng không phải cái gì sáng tở sự việc, như thế nào có thể nói cho tỷ nói đi? Hơn nữa, theo như nàng nói, chính là gia tăng ngươi phiền não thôi. Ta đây chính là cho tỷ suy nghĩ. Nàng nên lý giải tâm tư của ta đối với nàng."

Nguyệt Lâm nghiêm mặt nói: "Vậy chàng thành thật nói cho muội, chàng ngoại trừ muội cùng sư nương ở ngoài, còn ngủ bao nhiêu nữ nhân?"

Tiểu Ngưu ha ha cười, nói: "Này nàng đừng hỏi nữa, dù sao ta là tận lực làm quân tử là được."

Nguyệt Lâm hừ hừ, nói: "Ai tin chuyện ma quỷ của chàng." Tiếp theo dùng vài phần bi thương khẩu khí nói: "Có phải là chàng chê muội không có làm cho lần đầu tiên cho chàng, chàng mới trong lòng bất bình cùng nữ nhân khác xằng bậy?"

Tiểu Ngưu vừa nghe xong thiếu chút nữa xúc động đem cái gì cũng nói ra nhưng lại suy nghĩ việc này hay là không thể nói nha. Nếu nói ra mình trong lòng nàng hình tượng chỉ sợ sẽ rớt xuống một cách thể thảm. Tuy chuyện đó mình không cần toàn bộ phụ trách nhưng là có nhất định trách nhiệm. Nguyệt Lâm nếu biết đến thì có khả năng sẽ nóng nảy với ta chứ chả chơi. Dù sao hắc hùng quái đã chết, chết không đối chứng, chuyện này cứ như vậy lờ đi. Ta làm bộ như không thèm để ý, kia Nguyệt Lâm đối với ta còn vô cùng cảm kích. Đây mới là tốt nhất! Cho dù nàng đã biết ta rất nhiều phong lưu nợ, nhưng tưởng tượng đến mình khuyết điểm cũng không thể nói thêm cái gì.

Nghĩ như vậy, Tiểu Ngưu tựu nghiêm trang nói: "Nguyệt Lâm ơi, không thể nào. Tại tâm lý của ta, nàng vĩnh viễn thuần khiết, không có vấy bẩn gì hết. Sau lại không cần phải nói lời như thế, ta sẽ mất hứng."

Nguyệt Lâm ừ, trong lòng rất an ủi, tiếp theo còn nói thêm: "Chàng cùng sư nương loại này quan hệ hay là chặt đứt đi. Muội lo lắng sẽ cho chàng mang đến họa sát thân."

Tiểu Ngưu nghe xong trong lòng ấm áp, biết Nguyệt Lâm đối với mình hảo. Nhưng chuyện đó là muốn đoạn có thể đoạn sao? Cho dù mình nghĩ muốn đoạn, sư nương có thể đồng ý sao? Vì thế ngoài miệng liên thanh đáp ứng, trong lòng biết được là không có khả năng. Như vậy một cái yểu điệu đại mỹ nữ ai có thể cự tuyệt được đâu? Trừ phi là có bệnh.

Một lúc thì về tới nơi ở của mình, Tiểu Ngưu lôi kéo Nguyệt Lâm hướng phòng của mình đi. Nguyệt Lâm giãy dụa nói: "Không tốt cho lắm đâu, để cho người khác thấy không tốt."

Tiểu Ngưu cười hắc hắc, nói: "Người khác là không nhìn thấy, chỉ cần nàng không nói, ta không nói thì ai mà biết được?" Nói chuyện, đem Nguyệt Lâm cứng rắn kéo đếntrong phòng của mình.

Vào nhà lúc sau, cởi áo xong liền leo lên giường. Tuy rằng vừa rồi đã tận hứng nhưng thân thể cộng thêm trong lòng thì ngọt ngào vô hạn. Tưởng tượng đến sáng hôm sau lúc sau muốn phân biệt, Nguyệt Lâm cũng rất động tình, lập tức chủ động muốn Tiểu Ngưu ôm vào trong lòng. Tiểu Ngưu ôm nàng thật chặt. Hai người lúc này giống như là tâm linh tương thông giống nhau, đều có điểm lưu luyến không ra được.

Nguyệt Lâm an ủi nói: "Đừng sợ, muội cùng sư tỷ nhất định hội hoàn thành nhiệm vụ. Cho dù hoàn thành không được, cũng có thể đảm bảo toàn thân an toàn trở về với chàng mà."

Tiểu Ngưu nói: "Người Bắc Hải thực lực cũng rất mạnh, ta rất muốn trợ giúp các nàng một tay."

Nguyệt Lâm cười cười, nói: "Chờ chàng học giỏi bổn sự đi sao. Khi đó chàng đại triển tay chân, muội cũng đi theo chàng có được vinh dự."

Tiểu Ngưu tự tin nói: "Kia còn dùng nói mà, ta nhất định hội trở nên nổi bật. "Hắn tâm nói: 'Huy hoàng ngày không xa. Chỉ cần ta lấy đến Ma Đao, Tiểu Ngưu ta cho dù không phải thiên hạ đệ nhất, ít nhất cũng là thiên hạ thứ hai, đệ tam đi sao.'

Hai người ôm nhau, ngọt ngào nằm ngủ. Đợi cho bọn họ mở mắt ra thì sắc trời đã sáng rồi. Nguyệt Lâm vội vàng mặc vào quần áo, ngoài miệng nói: "Nhanh lên kẻo tới muộn, nhanh đi ra ngoài đừng để người khác nhìn thấy."
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status