Ma thần hoàng thiên

Chương 254: Cố sở cường thế


Tứ tổ cả giận quát lên, trên thân đồng thời cũng phát ra một cỗ khí tức hung ác, đem toàn bộ tháp đá khổng lồ đều chấn một trận run rẩy. Hai chân đạp trên phù văn nhật nguyệt, thoắt cái phá ra tốc độ cực đại đánh về phía Cố Sở.

Đã sớm độ qua kiếp thứ hai trong cửu kiếp, chiến lực của Tứ tổ không cần nói cũng biết là vô cùng cường đại, thậm chí so với Nhị tổ năm đó cũng không kém bao nhiêu. Chỉ cần vượt qua một kiếp nữa, lão liền có đủ tư cách độ qua nhất tai, chạm tới ngưỡng cửa chí cường giả Quy Nguyên.

Mà Cố Sở dưới suy đoán của lão cũng chỉ miễn cưỡng đạp tới Vấn Đỉnh điên phong, thậm chí còn chưa từng độ qua kiếp thì làm sao có thể là đối thủ của lão đây, con sâu cái kiến mà thôi.

- Muốn chết!

Trông thấy Tứ tổ vậy mà dám đánh về phía mình, thậm chí là toàn lực ra tay không màng đến hậu quả, trong lòng Cố Sở không khỏi nổi lên sát ý. Chỉ nghe lão quát lạnh một tiếng, cánh tay chớp mắt vươn ra vỗ xuống. Một cỗ lực lượng đất trời hùng hậu điên cuồng quét ngang không gian, chính diện đối kháng với công kích của Tứ tổ.

- Ầm… ầm!

Nổ vang như sấm rền trong giông bão, đại trận thủ hộ của tháp đá đã không còn chịu được dư chấn, bắt đầu bạo liệt ra vô tận vết nứt, doạ cho toàn bộ mọi người sợ đến tái mét, nhanh chóng bỏ chạy ra bên ngoài.

Thân thể Tứ tổ chấn động cực mạnh, bị Cố Sở tát cho một cú bại lui hàng trăm bước, huyết khí chạy loạn khắp người. Sắc mặt của lão đỏ lừ lên như say rượu, thậm chí nếu nhìn gần liền có thể thấy được mỗi một lỗ chân lông đều đang rỉ máu, cực kỳ doạ người.

Một chiêu giao phong, cao thấp đã quá rõ ràng. Nếu chẳng phải Cố Sở e ngại tế tàn của tổ tiên bị huỷ, chỉ sợ một cú tát vừa rồi đã đem Tứ tổ đập chết.

- Không thể, không thể nào. Ngươi làm sao mạnh… như thế?

Đưa ánh mắt không thể tin dán chặt lên người Cố Sở, Tứ tổ bật thốt ra khỏi miệng mấy từ, lắp bắp không rõ. Lão làm sao có thể ngờ được, bản thân mình mấy năm nay tinh tiến như thế, vậy mà lại bại bởi một tên tiểu bối hữu danh vô thực.

- Không có gì là không thể, bản thân ngươi ếch ngồi đáy giếng mà thôi.

Cố Sở khinh thường cười, cánh tay khẽ phủi như vừa chạm phải thứ gì rất dơ bẩn vậy.

- Tiểu bối ngông cuồng!

Thái độ của Cố Sở khiến cho Tứ tổ càng thêm giận giữ, không màng đến thương thế trên người mà thét dài một tiếng, thân thể lần nữa phóng lên trời cao, quanh thân mãnh liệt toát ra hắc mang, không khác gì một đầu ma long xuất thế, chấn động trời cao.

- Đi chết đi!

Tiếng thét rúng động bốn phương trời, Tứ tổ bất ngờ triệu hồi ra một cây trường đao cổ lão, điên cuồng phách ra một trảm rung động lòng người. Ma đao vang lên tiếng thượng cổ gào thét, bá khí thao thiên. Một cỗ đao ý chí cường quét qua, dọc đường tản mát ra sức mạnh hung bạo không gì cản nổi, muốn chém vào giữa đầu Cố Sở.

- Tiên khí?

Hầu hết khách nhân khi nhìn thấy trường đao, đặc biệt là sức mạnh mà nó phát ra thì đều kinh hãi, liên tiếp vang lên tiếng kinh hô thất thanh, tràn đầy sắc thái rung động. Tiên khí, tại bất kỳ thế lực nào cũng là một tồn tại cấp bậc chí bảo, thậm chí là bảo vật trấn thế.

Cường giả nửa bước Quy Nguyên nắm trong tay tiên khí phát ra công kích, Cố Sở lấy tư cách gì để ngăn cản một chiêu này?

Câu trả lời rất nhanh xuất hiện trước mắt mọi người. Chỉ thấy Cố Sở đứng trước công kích chí cường lại tràn đầy thong dong, thậm chí trong mắt còn không nổi lên một tia cảm xúc, chỉ vẹn vẹn phất tay đánh tới.

Hai trạng thái công kích hoàn toàn đối nghịch trong nháy mắt va vào nhau, toả ra vô biên vô hạn sóng loạn lưu năng lượng. Một khắc bùng nổ như trời sụp đất nứt, phảng phất như không gian thời gian cũng theo đó mà huỷ diệt, sinh sinh bị bẻ gãy nghiền nát.

Không có bất kỳ kết quả nào khác, Tứ tổ lần nữa bị đánh bật ngửa về phía sau. Thậm chí trạng thái so với vừa nãy càng thêm thê thản, hai bàn tay nắm lấy ma đao lúc này đây đã xuất hiện những vết nứt vỡ, máu tươi giọt giọt vương vãi dọc đường thềm đá.

- Không thể nào, làm sao có thể. Chẳng lẽ hắn đã bước vào Quy Nguyên.

Thất khiếu bắt đầu rỉ ra máu tươi, Tứ tổ lúc này mới nhận ra được chênh lệch giữa hai người lớn đến mức nào. Nhìn Cố Sở sừng sững đứng tại đằng xa, thanh khí phiêu dật, lòng lão bỗng nhiên tràn ngập lên vô ngần cảm xúc. Có giận dữ, có sợ hãi, có không thể tin, và có cả không cam lòng.

Để lão càng khó chấp nhận hơn là vừa nãy giao thủ, cỗ áp lực mà Cố Sở phát ra quá mức mạnh mẽ, thậm chí so với người kia cũng không kém hơn bao nhiêu. Điều này chẳng phải nói Cố Sở đã Quy Nguyên hay sao.

- Bây giờ mới nhận ra thì đã muộn rồi.

Cố Sở như nhìn ra được suy nghĩ trong đầu Tứ tổ, không có đi xác nhận mà chỉ lạnh lẽo cười. Lời lão vừa tuôn, quanh thân đã tản mát ra một cỗ thần hà sáng chói, chiếu rọi lên toàn bộ trời đất này. Hành vi của Tứ tổ đã thực sự khiến cho lão nổi lên sát tâm. Kẻ này phải chết.

Trong khoảnh khắc sau đó, thân hình của Cố Sở lần đầu tiên di chuyển, không phải là phá không thuấn đi, cũng không phải là phi hành cực tốc, mà chỉ đơn giản là bước chậm từng bước. Mỗi một cú chạm chân đều khiến tháp đá vang lên tiếng đạp, nặng nề nện vào lòng người, ngũ tạng cũng muốn vỡ nát. Đó không chỉ là uy áp thực chất, mà còn là uy áp tinh thần cực đại, khiến cho kẻ thù không thể không chìm vào trong tuyệt vọng.

- Ngũ tổ, ta liều mạng với ngươi.

Cảm giác rơi vào tận cùng tuyệt vọng chưa bao giờ là thoải mái, nhất là đối với cấp độ cường giả như những người này. Thất tổ là người sớm nhất không chịu đựng được, nghiến răng nghiến lợi lao về phía Cố Sở.

- Phanh!

Chỉ có một tiếng vang nặng nề phát ra, Thất tổ không chút phản kháng bị đánh bay ra ngoài, dọc đường xuyên phá không ít thềm đá, thê thảm không thể nào tả nổi.

- Cố Sở, đừng hòng ngông cuồng.

Cố Sở lực ép toàn trường, đám người Cao Gia rốt cục cũng không thể bàng quan được nữa. Chỉ thấy tên cường giả đang ngăn chặn Khương Nhược Doanh bỗng nhiên quát lên, thoắt cái thi triển công kích đánh về phía Cố Sở.

- Ha ha! Ngông cuồng? Cao Gia các ngươi tự khi nào có tư cách can dự vào chuyện của Cố Gia chúng ta vậy?

Liếc nhìn vị lão tổ của Cao Gia đang đánh tới, Cố Sở như nghe được điều nực cười nhất trên thế gian này, lạnh lùng chất vấn. Dám cả gan can thiệp vào chuyện nội bộ của Cố Gia, còn quát tháo lão ngông cuồng, đây quả thực là một chuyện hài hước.

Tên cường giả Cao Gia dĩ nhiên sẽ không cùng lão tranh đấu miệng lưỡi, dọc đường chuyển thân đã ngưng tụ toàn bộ sức mạnh, muốn một kích tất sát kẻ trước mặt này. Có thể đánh bại Cố Vĩ độ qua đệ nhị kiếp, Cố Sở hẳn là cường giả nửa bước Quy Nguyên hàng thật giá thật. Nhưng vậy thì đã sao, bản thân hắn cũng đã độ qua tam kiếp, so với Cố Sở còn sớm hơn gần trăm năm, chẳng lẽ không thể đánh bại một tên mới bước vào hay sao.

- Hừ! Cao Vô Cầu nắm vô thượng tiên khí còn không làm gì được ta, chỉ bằng ngươi cũng dám tìm chết?

Giận quá hoá cười, Cố Sở không ngại thiếp lên mặt mình chút vàng rồi mới ra tay. Không phải là ra tay với mình tên cường giả Cao Gia nữa, mà là muốn ra tay với tất cả mọi người ở đây. Lão muốn cho tất cả bọn chúng biết, trong mắt lão bọn chúng chỉ là con sâu cái kiến.

Sức mạnh của Quy Nguyên, không chỉ đến từ tự thân tu sỹ, mà còn đến từ thiên địa. Đó cũng chính là lạch trời mà biết bao nhiêu đời Vấn Đỉnh tu sỹ không thể nào vượt qua nổi. Trước sức mạnh của thiên địa, tất cả cái gọi là cường giả đều chỉ là trò cười mà thôi.

Hôm nay, là một trong số rất ít lần Cố Sở vận dụng lực lượng thiên địa để chiến đấu. Đó, cũng mới chân chính là chiến lực chân chính của chí cường giả Quy Nguyên.

Tất cả mọi người chỉ cảm thấy toàn thân bỗng trở nên nặng nề đến khó hiểu, tựa như đang phải đội trên mình núi lớn, áp lực đè xuống khiến không ít người đều phải quỳ gối, tràn đầy khuất nhục nhìn hướng bầu trời.

Chỉ thấy một thân hình cao lớn lúc này đã lăng không trên đỉnh Đăng Thiên, khí tức hạo nhiên thần thánh toát ra tứ phía, không khác gì thần minh. Trong tay lão nắm lấy hồng hoang trường kích, chí cao tại thượng quan sát toàn trường.

Mà tên cường giả Cao Gia vốn đang bay qua tinh không, chẳng biết tự lúc nào đã bị đè xuống nền đá. Nhìn qua vết lõm trên sàn, không khó để nhìn ra hắn bị một cú tát vỗ xuống, hộ thể nguyên khí đã sớm tan tành, thê thảm đến không thể nào thê thảm hơn.

- Hôm nay, tế đàn này nên được tắm máu.

Giọng của lão lạnh lẽo như vạn năm huyền băng, khiến cho muôn người rét lạnh. Nhất là đám người Cố Gia đi theo phe Tứ tổ, lúc này đã sợ đến tim đập chân run, chỉ còn thiếu quỳ xuống cầu xin.

Kể từ thời điểm Cố Sở triệu hồi Phong Thiên Lạc Địa kích trở về, Nhất tổ và Tam tổ rốt cục có thể thoát khỏi trấn áp khủng bố kia. Ánh mắt bọn họ không tự chủ được nhìn về phía thanh trường kích, trong lòng càng tràn đầy hãi nhiên. Ai có thể nghĩ tới, thứ đem họ trấn áp không thể động chỉ là một thanh trường kích cơ chứ.

- Ngũ tổ, đều là người trong nhà, đừng làm quá.

Sợ hãi là điều tất yếu, nhưng khi nghe thấy Cố Sở muốn tắm máu Cố Gia, bọn họ thần sắc đều biến. Nhất tổ tràn đầy bất đắc dĩ không nói, chỉ có Tam tổ sợ hãi hô lên.

- Ha ha! Người trong nhà? Khi bọn hắn dồn huynh đệ ta vào góc tường, dồn con cháu ta vào chỗ chết, sao không nghe các ngươi nhắc tới người trong nhà. Có can đảm hãm hại mạch chúng ta, thì phải có giác ngộ trả giá, hôm nay trời cũng không cứu được bọn chúng.

Cố Sở không chút nể tình vạch mặt khiến Tam tổ giận đến nghiến răng, nhưng lại không dám phản bác chút nào. Chưa nói tới bọn hắn đuối lý, thì cảm giác áp bách đáng sợ vừa nãy cũng đủ để hắn phải im mồm. Cố Sở, chỉ sợ đã đặt chân vào đỉnh cao mà họ có mơ cũng khó lòng chạm tới.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status