Ma thiên ký

Chương 1221: Thành Hắc Thủy

Dịch giả: Hàn Lâm Nhi

Hắc Thủy Thành, thấy yêu nhân sợ hãi

Vân Tịch Các, mua điển tịch tương quan

(tridatinh)

"Quả nhiên là tốt!" Liễu Minh thử cử động thân thể, khi thấy bên ngoài đang hiện ra một cỗ yêu khí màu tím nhạt thì thỏa mãn gật đầu nói.

"Mô Mục Châu này chính là bảo vật được luyện chế từ mắt của các trưởng lão Chân Đan Mô tộc chúng ta sau khi họ tọa hóa, vậy nên kính xin Liễu đạo hữu sử dụng một cách thích đáng." Hàn Diệp do dự một chút rồi nói.

"Hàn Tộc trưởng yên tâm, lễ vật quý trọng như vậy, tất nhiên tại hạ sẽ giữ gìn một cách cẩn thận." Liễu Minh chắp tay nói rồi đưa viên châu còn lại cho Càn Như Bình.

Càn Như Bình cũng đeo viên châu lên người. Ngay lập tức, bên ngoài nàng liền xuất hiện một lớp sương tím nhạt. Tu vi của nàng không cao, vậy mà dưới sự bảo vệ của viên châu, tới Liễu Minh đứng bên cạnh cũng không phát hiện được khí tức Nhân tộc trên người nàng.

"Khoảng cách từ Thiên Liệt Cốc tới Lạc Thành không biết tới bao nhiêu vạn dặm, trên đường lại đi qua nhiều nơi nguy hiểm. Nếu như hai vị nhất định muốn đi thì nên xác định lộ tuyến kỹ đã. Hàn mỗ chúc hai vị thượng lộ bình an." Hàn Diệp nghiêm mặt nói.

Liễu Minh nghe vậy thì cảm ơn vài tiếng.

Lúc này giao dịch đã xong xuôi thế nên đương nhiên Liễu Minh cũng không ở lại nơi này nữa.

Sáng sớm ngày thứ hai, hắn liền dẫn Càn Như Bình lặng lẽ rời khỏi sơn cốc của bộ lạc Lạc Nhật.

"Minh đại ca, chúng ta đi tới Lạc Thành như thế nào bây giờ?" Khi dừng chân tại một ngọn núi gần đó, Càn Như Bình liếc nhìn Liễu Minh, mở miệng hỏi.

"Chúng ta tới thành Hắc Thủy đã." Liễu Minh lấy bản đồ xung quanh Thiên Liệt Cốc mà Hàn Tín đưa ra, bên trên có một tòa thành khá gần bộ lạc Lạc Nhật, đó là thành Hắc Thủy.

"Chúng ta đến đó chuẩn bị một chút đã, sau đó mới đi Lạc Thành." Liễu Minh phất tay tế ra Đái Nguyệt Ngọc Chu.

Càn Như Bình đương nhiên không có ý kiến gì cả. Ngay sau đó, một bóng trắng bay cực nhanh về một nơi xa.

...

Trên bình nguyên rộng lớn cách Thiên Liệt Cốc tương đối xa đặt một tòa thành màu đen tráng lệ, bên cạnh có một con sông đen như mực chảy qua giữa theo hướng nam bắc, không thấy tận cùng.

Bây giờ đang là giữa trưa, từng dòng người hối hả đang vội vã ra vào thành, những người này mặc trang phục khác nhau, dường như tới từ các bộ lạc Yêu tộc khác nhau.

Đúng lúc này, một đoàn bạch quang chói mắt bay tới, ngừng lại ở trên một ngọn núi nhỏ gần tòa thành. Bạch quang thu vào lộ ra hai bóng người bao phủ bởi hai màn khói màu tím nhạt. Chính là kẻ vừa từ bộ lạc Lạc Nhật tới, Liễu Minh và Càn Như Bình.

Liễu Minh tiện tay cất Đái Nguyệt Phi Chu đi, ánh mắt quét tới tòa thành phía trước.

Lúc này, lọt vào tầm mắt hắn là một đạo tường thành cao chừng bảy tám chục trượng, được xây từ vô số khối đá đen cực lớn. Bốn góc là bốn cột đá khổng lồ, mặt ngoài còn ẩn hiện các phù văn màu trắng lưu chuyển liên tục.

Đây chính là tòa thành khá nổi danh tại miền tây đai lục Man Hoang, thành Hắc Thủy.

Đại lục Man Hoang chủ yếu lấy Man Hoang bát tộc làm trụ cột. Những bộ lạc nhỏ phụ thuộc các thế lực này không ngừng tranh đấu với nhau để cướp đoạt tài nguyên, làm cho chiến loạn các nơi xảy ra liên miên. Mà để các tu sĩ Yêu tộc có thể trao đổi các vật với nhau, Man Hoang bát tộc cũng xây dựng một số điểm giao dịch trong khu vực mình quản lý như thành Hắc Thủy. Trong đó bọn họ cũng cấm thi đấu, vậy nên đối với vài bộ lạc nhỏ hay tán tu Yêu tộc thì nơi đây cũng được xem như một chợ giao dịch an toàn rồi.

Trước khi xuất phát, Liễu Minh cũng đã hỏi Hàn Tín về thành Hắc Thủy này thì biết nơi đây phụ thuộc vào tộc Liệt Ưng, tộc đứng cuối cùng trong Man Hoang bát tộc.

Cũng bởi đây là lần đầu tiên nhìn thấy một tòa thành lớn đến thế, vậy nên Càn Như Bình cực kỳ hưng phấn, Liễu Minh chỉ vẫy tay một cái, nàng đã mau chóng phi độn về hướng cửa thành.

Nơi cửa thành Hắc Thủy có bảy tám thủ vệ tộc Liệt Ưng, nhìn khá giống với mấy tên mà Liễu Minh thấy trong thượng giới phế tích, ánh mắt lợi hại, mũi như mỏ ưng.

Những thủ vệ này chỉ kiểm tra bọn họ một chút, thu một ít linh thạch rồi để hai người đi vào trong thành.

Vào tới bên trong, Liễu Minh mới cảm nhận rõ nét sự phồn hoa của nơi này. Đi qua cửa thành, trước mắt hắn là một con đường rộng rãi, chia làm mấy nhánh ra xung quanh. Đường đi đều được lát bằng những khối đá đen cực lớn, vô cùng bằng phẳng, mỗi khối đá đều được khắc một số hoa văn cổ xưa, làm cho tòa thành trở nên cổ kính hơn. Hai bên đường đi là các tòa kiến trúc xây từ những khối cự thạch, hình dạng khác nhau, nếu so với kiến trúc tại Vân Xuyên thiên về phong cách tinh tế trang trọng thì nơi đây lại làm cho người ta cảm thấy có chút cảm giác hào sảng. Bên trên đa số các kiến trúc này đều có cắm các loại cờ xí khác nhau, có lẽ là một loại ký hiệu cửa hàng nào đó. Trên đường phố, người đi tới đi lui rất nhiều, tất cả đều là tu sĩ Yêu tộc. Tới nơi này, Liễu Minh mới có chút cảm giác mình đã tới đại lục Man Hoang.

Các tu sĩ Yêu tộc này hình thể khác nhau, mặc dù đa phần đều giống dáng vẻ của Nhân tộc, thế nhưng trên thân thể vẫn có ít nhiều dấu vết của Yêu thú, thậm chí những kẻ nửa người nửa thú cũng có thể thấy được. Thậm chí, có nhiều kẻ mang theo thú sủng hung ác cũng qua lại khá nhiều, những người đi đường nhìn thấy cảnh này cũng chẳng buồn để ý tới.

Liễu Minh và Càn Như Bình tuy đã thay đổi hình dạng một chút, thế nhưng nếu so với những tên Yêu tộc này thì trên người vẫn có vài phần khí chất văn nhã. Càn Như Bình thấy cảnh tượng trước mắt thì có phần sợ hãi, lập tức theo bản năng bước lại gần Liễu Minh một bước.

"Không sao, chúng ta có Mô Mục Châu rồi, đừng lo." Liễu Minh nhẹ nhàng nói.

Càn Như Bình nghe vậy thì gật nhẹ đầu, sắc mặt cũng bớt tái đi một chút.

Bọn họ đi dạo một lát, cho tới khi trời dần tối, màn đêm buông xuống, những cửa hàng hai bên đã khêu đèn thì mới tới một khách sạn.

Đi cả ngày trên đường, Càn Như Bình có chút mệt mỏi nên vừa nhận phòng đã về nghỉ ngơi. Liễu Minh thì chắp tay đứng trước cửa sổ phòng mình, nhìn ra khung cảnh phồn hoa bên ngoài, trong mắt lấp lánh quang mang.

Quy mô thế này nếu ở đại lục Trung Thiên thì cũng xếp vào những tòa thành phồn hoa nhất. Vừa rồi khi đi, hắn cũng nhìn xung quanh mấy lần thì thấy các cửa hàng buôn bán linh tài, tài liệu Yêu thú, linh thảo, đan dược, sách vở nhiều vô số. Vừa quét thần thức qua đã phát hiện trong đó có nhiều thứ mà ở đại lục Trung Thiên cũng khó kiếm.

Trong lòng Liễu Minh âm thầm tính toán hành trình ngày thứ hai, sau đó hắn liền khoanh chân ngồi lại trên giường, bắt đầu nghỉ ngơi.

Vừa rạng sáng ngày thứ hai hắn liền ra khỏi khách sạn, dẫn theo Càn Như Bình đang cực kỳ hưng phấn theo.

Vốn dĩ Liễu Minh nghĩ rằng Càn Như Bình vẫn còn sợ hãi với tu sĩ Yêu tộc ở đây nên định để nàng lại khách sạn. Thế nhưng ai ngờ mới qua gần nửa ngày mà Càn Như Bình đã thích nghi với hoàn cảnh nơi này, nằng nặc đòi ra ngoài ngắm cảnh xung quanh làm cho hắn không thể làm gì được, đành phải dẫn theo nàng.

Càn Như Bình sống ở khu vưc Thương Hải, chưa từng nhìn thấy nơi nào phồn hoa như vậy, hơn nữa nhìn cái gì cũng thấy lạ lẫm, đặc biệt là một số linh tài trân quý. Thế nhưng thấy Liễu Minh chẳng buồn liếc những vật này một cái thì nàng cũng không lên tiếng.

Đi một mạch qua hai con đường thì Liễu Minh mới tới trước cửa một tòa lầu cao lớn. Theo ký hiệu nơi cửa ra vào thì đây chính là một cửa hành buôn bán điển tịch.

Liễu Minh liền cất bước đi vào.

"Hai vị khách quan định mua điển tịch? Vân Tịch Các của chúng ta chính là cửa hàng điển tịch số một số hai trong thành Hắc Thủy này đấy." Vừa đi qua cửa hắn liền thấy một lão giả da xanh lam tóc trắng xóa đang đi tới.

Trong đại sảnh, ngoại trừ vài cái bàn trang trí kiểu cổ thì bốn phía là những dãy ngọc giản lớn, nhìn quy mô thì cũng có tới mấy vạn miếng.

"Nơi này có bản đồ phân bố khu vực quản lý của các tộc lớn không? Đúng rồi, còn ngọc giản giới thiệu kỹ càng về Lạc Thành nữa." Liễu Minh xem quan nơi này rồi chậm rãi hỏi.

"Các hạ, chi bằng hãy dời bước tới lầu hai khu ba, điển tịch ở đó có vẻ các hạ sẽ thích. Thế nhưng bên trên đều có cấm chế vậy nên các hạ chỉ có thể nhìn thấy một phần nội dung mà thôi. Nếu các hạ vừa ý với bộ nào thì hãy nói với ta, ta sẽ đem ra cho đạo hữu." Lão giả tóc trắng vừa nhìn thấy Liễu Minh đang tìm kiếm một số điển tịch thông thường thì có chút thất vọng, nhưng vẫn khách khí nói.

"Điển tịch trận pháp đồ đằng ở đâu vậy?" Càn Như Bình nhìn giá sách xung quanh, có chút chờ mong hỏi.

"Trận pháp đồ đằng? Điển tịch này vốn khó nghiên cứu, được xếp vào điển tịch cao cấp. Cũng may mà bổn điếm có một phần đồ đằng của bộ lạc Lăng Sương, các điển tịch cổ cũng có khá nhiều. Nếu cố nương có ý thì có thể đi lên lầu năm." Lão giả nghe vây thì hứng thú đáp.

"Bình nhi, muội đi lầu năm đi, nếu thấy điển tịch nào hay thì cứ lấy là được, đừng lo." Liễu Minh thấy vậy thì truyền âm tới.

Càn Như Bình hiểu ý cười, không nói thêm nữa mà chậm rãi bước tới, tìm loại điển tịch mình cần.

Nửa ngày sau, Liễu Minh và Càn Như Bình mới ra khỏi cửa hàng. Lúc này, trên người Liễu Minh không chỉ có thêm một số điển tịch, địa đồ nữa mà còn biết thêm được không ít về Lạc Thành. Càn Như Bình cũng tìm được không ít các loại điển tịch về pháp trận và phù văn Yêu tộc, bộ dáng hưng phấn cực kỳ. Đương nhiên những vật này cũng làm cho hắn phải tiêu phí gần trăm vạn Linh thạch, thế nhưng đối với hắn thì số đó chẳng phải gì quan trọng.

Tuy rằng Liễu Minh đã tìm được thứ cần tìm, thế nhưng vẫn chưa trở về khác sạn mà tiếp tục đi dạo các cửa hàng khác với người nhà.

Đi vài cửa hàng, Liễu Minh liền phát hiện tài nguyên nơi này còn nhiều hơn so với tưởng tượng của hắn. Một số thứ quý hiếm thì ở đây cũng chỉ là vật bình thường mà thôi. Điều này làm cho Liễu Minh mừng rỡ không thôi, thầm nghĩ nếu giao lưu buôn bán thì không biết sẽ kiếm bao nhiêu linh thạch.

Thế nhưng suy nghĩ này quá mức hoang đường, hắn vừa nghĩ tới đã ném nó ra sau đầu, chuyên tâm mua sắm mấy thứ cần thiết.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.6 /10 từ 5 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status