Mãi mãi cưng chiều em

Chương 92: Trước bữa tiệc


Tại tổng bộ của Đàm Đài gia

Đàm Đài Văn gõ cửa vài cái, sau đó tự mở cửa nhẹ nhàng đi vào thư phòng làm việc của Lãnh Mặc Nghiên.

Trong phòng Lãnh Mặc Nghiên ngã người trên ghế sô pha, nhắm mắt dưỡng thần. Cả người anh ta luôn mặt bộ đồ trắng, khi anh ta im lặng nằm đó lại giống như một thiên sứ đang ngủ say, không ai dám quấy rầy.

Nhưng khi Đàm Đài Văn bước vào anh ta liền mở mắt ra, đôi mắt ma mị lại mưu mô như hồ ly, mang theo một chút lạnh lùng khiến người khác không dám đối diện. Mặt nạ trắng dưới ánh mặt trời vẫn lấp lánh chói mắt như thế, nhưng ẩn đằng sau tấm mặt nạ là một gương mặt tuyệt mĩ như thế nào thì không ai biết được.

"Lão đại, bên gia tộc William gửi thiệp mời tới."

Đàm Đài Văn cúi đầu, cung kính đưa thiệp mời trên tay cho người trước mặt. Lãnh Mặc Nghiên lười biếng ngồi thẳng dậy vươn tay cầm tấm thiệp.

Khoé môi của anh ta thoáng nét cười giễu cợt, "Chịu đựng không được bắt đầu ra tay rồi sao, có chút ý tứ."

Lãnh Mặc Nghiên vứt tấm thiệp trên bàn, tùy ý nói: "Báo lại với họ, hôm đó tôi sẽ tới đúng giờ."

"Vâng, lão đại."

Đàm Đài Văn cầm lại tấm thiệp, nhưng không lập tức ra ngoài mà chần chừ đứng ở đó.

Lãnh Mặc Nghiên nhíu mày hỏi, "Còn có chuyện gì à?"

Đàm Đài Văn lo lắng nói: "Lão đại, anh không cần chuẩn bị gì sao? Dù thế nào thì đó cũng là một âm mưu....."

"Không cần quan tâm, bọn họ không đáng lo ngại." Lãnh Mặc Nghiên nói xong thì cũng nhắm mắt lại tiếp tục dưỡng thần.

Đàm Đài Văn còn muốn nói gì nữa nhưng nghe thấy tiếng gõ cửa từ bên ngoài liền dừng lại, sau đó thấy Lăng Sở bước vào.

"Lão đại! A, Đàm Đài Văn, anh cũng ở đây à?"

Đàm Đài Văn gật đầu coi như trả lời, Lăng Sở đã quen với thái độ này của anh ta nên cũng không nói gì.

Lăng Sở liếc mắt nhìn thấy tấm thiệp trên tay Đàm Đài Văn thì nhíu mày, "Thiệp mời gì vậy?"

Đàm Đài Văn đưa tấm thiệp cho Lăng Sở xem, "Là gia tộc William mở một bữa tiệc, họ muốn mời lão đại đến dự tiệc."

"Bữa tiệc chúc mừng? Gia tộc William này là có ý gì đây? Muốn đụng đến chúng ta sao?"

Đàm Đài Văn thấy Lãnh Mặc Nghiên vẫn không có phản ứng gì liền kiên nhẫn giải thích cho Lăng Sở.

"Tạm thời thì chưa biết ý định của họ là gì, nhưng chắc chắn khi đến bữa tiệc đó thì sẽ biết thôi."

"Đúng là phiền phức mà, tôi quản lý việc ở tổng bộ đã mệt lắm rồi, bây giờ còn phải lo đến cái này." Bộ dạng Lăng Sở nhăn nhó nhíu mày, vô cùng bất mãn.

Đàm Đài Văn chuyên xử lý chuyện ở bên ngoài nên không hiểu mấy việc ở tổng bộ cho lắm. Nhưng anh ta nhớ là dạo gần đây gia tộc rất yên bình mà, đâu có xảy ra chuyện gì, sao lại mệt được?

"Ở tổng bộ có rắc rối gì hả?"

Lăng Sở vò đầu, bộ dạng vô cùng khó chịu, "Chính là Đàm Đài Hân đó, vì chuyện mà cô ta đã làm ở trường đua ngựa nên lão đại đã bảo nhốt cô lại. Nhưng mà ngày nào cô ta cũng làm ầm lên đòi ra ngoài, nhốt bao nhiêu ngày thì cô ta la bấy nhiêu. Lỗ tai tôi sắp chịu không nổi rồi. Lão đại, chẳng lẽ cứ để cô ta như vậy sao?"

Đàm Đài Văn lặng lẽ liếc nhìn Lãnh Mặc Nghiên, cảm thấy Đàm Đài Hân này đúng là gan thật lớn. Làm trái lời lão đại thì không nói, còn ầm ĩ khắp nơi như vậy. Cô ta ỷ vào mình vẫn là đại tiểu thư của Đàm Đài gia nên không sợ gì sao? Đúng là không biết sống chết!

Lãnh Mặc Nghiên khẽ nhíu mày, mắt cũng không mở lạnh lùng nói: "Mặc kệ cô ta đi, nếu cô ta tiếp tục ồn ào thì trực tiếp bỏ đói đi."

Lăng Sở dù hơi bất mãn nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu, "Vâng, lão đại."

Sau đó Lăng Sở và Đàm Đài Văn lần lượt ra ngoài, không dám tiếp tục ở lại quấy rầy Lãnh Mặc Nghiên.

"Xoảng" Đàm Đài Hân hất đổ ly nước xuống, bực bội hét lớn: "Mau thả tôi ra, mấy người quên tôi là đại tiểu thư của Đàm Đài gia sao, mấy người có tư cách gì mà nhốt tôi chứ, lập tức thả tôi ra ngay!"

Hai người đàn ông đứng bên ngoài canh cửa vẫn không bị cô ta làm ảnh hưởng một chút nào, khuôn mặt vô cảm, lạnh lùng nói: "Tiểu thư, lão đại nói khi nào cô ngoan ngoãn, biết nghe lời, nhận ra mình làm sai chỗ nào thì lão đại sẽ thả cô ra. Nếu cô tiếp tục ồn ào thì trừng phạt không chỉ có nhiêu đây thôi đâu. Cho nên hiện tại cô cứ yên phận ở trong phòng này đi."

Đàm Đài Hân đương nhiên không cam lòng, cô ta còn muốn làm loạn thêm nhưng hai người kia không hề cho cô cơ hội này, rầm một cái đóng cửa lại.

Đàm Đài Hân nghiến răng, oán hận đấm lên cửa. Từ sau sự kiện ở trường đua ngựa đó trở về, Đàm Đài Hân liền bị Lãnh Mặc Nghiên lấy lý do làm mất mặt Đàm Đài gia mà nhốt vào phòng. Hình phạt này cũng không coi là nặng, cô ta ở trong phòng vẫn có thể ăn uống đầy đủ, xem tivi, còn có thể gọi điện thoại. Tuy vậy việc hạn chế tự do của Đàm Đài Hân cũng khiến cô ta khó chịu muốn chết, hơn nữa cô ta cho rằng Lãnh Mặc Nghiên làm vậy là cố tình sỉ nhục cô ta. Chỉ là dạy dỗ Nam Cung Mẫn Nguyệt một chút thôi mà, Nam Cung gia lại là kẻ thù của Đàm Đài gia, làm vậy thì có sao đâu chứ?!

Nhắc tới Nam Cung Mẫn Nguyệt, lửa giận trong mắt Đàm Đài Hân dâng cao, nếu không phải vì con tiện nhân đó thì cô ta cũng không bị nhốt như vậy! Chờ cô ta được ra ngoài, nhất định sẽ đòi lại món nợ này!

Đàm Đài Hân cho là Lãnh mặc Nghiên chỉ đơn giản là hù doạ chứ không dám làm gì cô ta, nhưng không ngờ ngày hôm sau cô ta liền bị bỏ đói.

Bị bỏ đói hơn một ngày, Đàm Đài Hân đến cả sức làm loạn cũng không có, chỉ có thể nằm trên giường lẩm bẩm mắng chửi Lãnh Mặc Nghiên độc ác.

Cho tới khi cô ta sắp chịu không nổi mà hôn mê thì điện thoại sáng lên, thông báo có cuộc gọi tới. Đàm Đài Hân yếu ớt cầm lấy điện thoại, không hiểu nổi bây giờ rốt cuộc là có ai lại gọi điện cho cô ta, bạn bè cô ta thì sớm đã cắt đứt liên lạc khi thấy cô ta bị nhốt rồi.

Vừa mở máy lên thì đã thấy một số lạ, Đàm Đài Hân nghĩ hoài cũng nghĩ không ra số điện thoại này là của ai. Cô ta do dự một chút nhưng vẫn ấn nút nghe.

Một âm thanh kì lạ vang lên, "Cô có muốn trả thù không?"

Đàm Đài Hân trong nháy mắt lấy lại tinh thần, sắc mặt nghiêm túc lại cảnh giác nhìn chằm chằm điện thoại.

Giọng nói này khàn khàn lại kì dị, hiển nhiên là người này đã đeo máy biến âm. Nhưng dù vậy Đàm Đài Hân vẫn có thể nhận ra đối phương là một cô gái.

"Cô là ai?"

Người trong điện thoại nhàn nhạt cười, "Cô không cần biết tôi là ai, cô chỉ cần trả lời câu hỏi của tôi, cô có muốn trả thù không?"

Đàm Đài Hân có phần không tin tưởng lắm nhưng cô ta vẫn trả lời: "Có!"

"Tôi có thể giúp cô!"

"Tôi dựa vào gì để tin cô?"

Cô gái kia đối với thái độ bất hợp tác của Đàm Đài Hân cũng không tức giận, nhẹ nhàng nói: "À, vậy để tôi nói vài thứ, người cô hận nhất hiện nay có lẽ là Nam Cung Mẫn Nguyệt, không sai chứ? Mà bây giờ cô lại đang bị Lãnh Mặc Nghiên nhốt lại, nếu tôi nói tôi có khả năng giúp cô ra ngoài lại còn giúp cô trả thù Nam Cung Mẫn Nguyệt thì thế nào?"

Đàm Đài Hân kích động, "Cô thật sự có thể giúp tôi?"

"Đúng vậy, chỉ cần cô nghe lời tôi là được."

Chuyện này khiến cho Đàm Đài Hân có chút rung động, nhưng cô ta vẫn không yên tâm.

"Tại sao cô lại muốn giúp tôi? Cô có điều kiện gì, có phải cô muốn lấy thứ gì đó từ tôi không?"

Đối phương cười lạnh, "Cô cảm thấy bây giờ trên người cô có cái gì đáng giá để tôi lấy sao?"

Câu nói này khiến cho Đàm Đài Hân hơi tức giận, tuy cô ta biết bản thân không có giá trị gì, nhưng bị người khác nói thẳng ra trước mặt thì rất không thoải mái.

Cô gái kia không cho Đàm Đài Hân cơ hội phát tiết tức giận liền nói tiếp.

"Yên tâm, tôi không có hứng thú để lừa cô, tôi giúp cô chỉ đơn thuần là do chúng ta có chung kẻ thù thôi."

"Chung kẻ thù? Là Nam Cung Mẫn Nguyệt?"

Đối phương im lặng không nói coi như ngầm thừa nhận.

Đàm Đài Hân đắc ý cười vài tiếng, "Nam Cung Mẫn Nguyệt quả đúng là đáng ghét, đi đến đâu cũng có kẻ thù."

Đàm Đài Hân cười nói một hồi thấy cô gái kia không có đáp lời cô ta cũng ngượng ngùng ngậm miệng.

"Đầu tiên tôi sẽ giúp cô ra khỏi bị nhốt trước, trong mấy ngày tới, cô đừng làm ầm ĩ nữa, ngược lại còn phải tỏ ra vô cùng ngoan ngoãn, sau đó đi nhận lỗi Lãnh Mặc Nghiên."

Đàm Đài Hân bất mãn la lớn: "Đi nhận lỗi với anh ta? Chuyện mất mặt như vậy tôi không làm đâu!"

"Cô không muốn mất mặt, chứ không lẽ cô muốn chết đói ở trong phòng sau? Cô đừng quên Lãnh Mặc Nghiên vốn là người như thế nào, anh ta không bao giờ nương tay với bất kì ai đâu. Nhưng tôi nhận ra anh ta không thật sự muốn giết cô, chỉ cần cô ngoan ngoãn nhận lỗi, anh ta sẽ lập tức thả cô ra."

Đàm Đài Hân nghe nói vậy thì có phần do dự, trầm mặc một lúc lâu cô ta mới mở miệng. "Được rồi, tôi sẽ làm theo lời cô. Chỉ là tiếp theo sau đó tôi cần phải làm gì?"

"Tiếp theo sau đó.....cô cần phải nghĩ cách xin Lãnh Mặc Nghiên đưa cô đi đến bữa tiệc của gia tộc William."

"Bữa tiệc của gia tộc William? Tôi đến đó để làm gì?"

"Chờ tới lúc đó tôi sẽ nói cho cô biết."

Cô gái thần bí trong điện thoại vừa dứt lời thì cũng ngắt điện thoại kèm theo âm thanh 'tút tút'.

Đàm Đài Hân bực bội ném điện thoại lên giường, ngửa đầu thẫn thờ nhìn trần nhà. Sau đó dường như cô ta đã hạ quyết tâm, ánh mắt kiên định thêm vài phần.

Cô ta ngồi dậy, đi ra gõ cửa vài cái.

"Tôi muốn gặp Lãnh Mặc Nghiên."

Ở bên kia, cô gái cầm điện thoại nhẹ nhàng đặt lên bàn, cũng tháo máy biến âm trên cổ xuống, khoé mắt lướt qua tờ giấy màu đen bên cạnh. Trên tờ giấy là một dòng chữ màu trắng được in đậm, phía góc của tờ giấy còn in hình một con rắn nhỏ màu trắng đang lè lưỡi.

Cô gái đó cầm tờ giấy lên, lấy bật lửa ra, 'tách' một cái, một ngọn lửa nhỏ bừng sáng, dễ dàng đốt cháy tờ giấy. Tro tàn của tờ giấy phất phơ bay đi, sau đó rơi lả tả trên đất.

Khoé môi cô gái thần bí kia cong lên, khẽ cầm ly rượu nhấp một ngụm.

"Nam Cung Mẫn Nguyệt, đây đều là do cô ép tôi thôi, ngay từ lúc đầu, chúng ta đã định sẵn là kẻ thù rồi. Vậy thì cô không nên trách tôi đâu."

Mấy ngày sau, Đàm Đài Văn và Lăng Sở đều nhận được tin: Đàm Đài Hân sẽ cùng đi tham dự bữa tiệc với lão đại nhà mình!

Hai người cùng bước vào thư phòng tìm Lãnh Mặc Nghiên, họ thấy anh ta đang một mình chơi cờ vua. Đàm Đài Văn và Lăng Sở giật giật khoé miệng, cũng may đây không phải là lần đầu hai người thấy Lãnh Mặc Nghiên như vậy nên không hề ngạc nhiên. Chỉ có điều họ vẫn không thể hiểu được chơi cờ vua một mình thì có gì thú vị.

Bàn cờ vua được làm bằng thủy tinh vô cùng sang trọng, Lãnh Mặc Nghiên cầm một con cờ trắng trên tay xoay nhẹ. Nghe thấy tiếng mở cửa cũng không ngẩng đầu lên mà lạnh nhạt mở miệng.

"Có chuyện gì?"

Lăng Sở lấy lại tinh thần, nhíu mày nói: "Lão đại, anh muốn mang theo Đàm Đài Hân đi dự tiệc?"

"Cạch"

Lãnh Mặc Nghiên đặt quân cờ xuống bàn, thuận tiện lấy đi một quân đen đã bị ăn.

"Đúng vậy, làm sao?"

Đàm Đài Văn nói xen vào: "Lão đại, anh mang cô ta theo không sợ cô ta tiếp tục gây chuyện sao? Nếu cứ như vậy sẽ làm mất mặt Đàm Đài gia."

"Chỉ một mình cô ta thì có thể làm được gì."

"Tuy vậy nhưng mà thuộc hạ lo lắng cô ta có âm mưu gì đó, nếu không sao cô ta lại đột nhiên đòi đi dự tiệc?!"

Lãnh Mặc Nghiên cười đầy ẩn ý, "Có âm mưu thì chẳng phải rất tốt sao, ít nhất có cái để chặn miệng mấy lão già kia."

Đàm Đài Văn và Lăng Sở đều sửng sốt, "Lão đại không lẽ anh là muốn....."

Trong mắt Lãnh Mặc Nghiên loé lên tia sáng lạnh, vân vê quân cờ đen trên tay. "Đối với tôi bây giờ thì Đàm Đài Hân không còn giá trị lợi dụng gì nữa. Một con cờ đã mất đi giá trị của mình thì cũng nên bị diệt trừ."

Anh ta vừa nói dứt lại thì bàn tay khẽ bóp lại, quân cờ đen trong tay Lãnh Mặc Nghiên lập tức vỡ nát thành bột phấn.

Đàm Đài Văn và Lăng Sở đồng thời rùng mình, ngậm miệng không nói gì nữa.

Ở Lưu Ly Bảo, Nam Cung Âu Thần cùng với những người khác cũng đang bàn bạc chuyện đi dự tiệc.

Bốn người Vũ Á sắc mặt nghiêm túc ngồi nghe anh phân phó làm việc, chỉ duy nhất Mẫn Nguyệt thản nhiên ngồi ở một bên chơi game trong điện thoại.

Thật sự không phải do cô cố tình làm vậy, chỉ là bọn họ nói chuyện nhàm chán quá thôi, lại không liên quan đến cô, nếu không phải Thần không cho phép thì cô đã sớm về phòng ngủ rồi.

Vũ Hiên lâu lâu lại liếc mắt nhìn cô, vẻ mặt kia chính là khó nói thành lời. Bọn họ ở đây bàn chuyện nghiêm túc như vậy mà cô ở bên cạnh chơi game, nhìn qua đúng là rất kì lạ.

Nhưng mà Âu Thần không phản đối, những người khác cũng không dám nói gì, Mẫn Nguyệt vẫn tiếp tục chơi.

Tình hình như vậy cứ kéo dài suốt một tiếng, cho đến khi Âu Thần cảm nhận được một vật nặng đè lên vai thì mới giật mình quay đầu nhìn cô.

Lúc này Mẫn Nguyệt đã ngừng chơi game mà nghiêng đầu ngủ gục trên vai Âu Thần. Chiếc điện thoại lẳng lặng nằm trên đùi cô, màn hình vẫn còn đang phát sáng.

Âu Thần vươn tay tắt điện thoại rồi đặt nó lên bàn, sau đó nhẹ nhàng bế cô ngồi lên đùi mình. Mẫn Nguyệt bất mãn hơi cựa quậy người rồi tìm kiếm một chỗ dựa thoải mái trong lòng Âu Thần tiếp tục ngủ, hô hấp đều đều.

Vẻ mặt Âu Thần dịu dàng như sắp chảy ra nước, lặng lẽ ôm chặt cô một chút để cô không bị lạnh.

Những người khác đều trố mắt, hai người đó công khai ân ái trước mặt bọn họ như vậy mà coi được sao? Bọn họ còn đang là cẩu độc thân đấy! Nhất là Vũ Trạch, gương mặt trẻ con nhăn lại tỏ vẻ vô cùng bất mãn. Tại sao không ai đối xử tốt với anh như thế, không đúng, phải là sao không có ai để anh có cơ hội chăm sóc cho người đó? Thật ghen tị mà!

Dù vậy mấy người bọn họ cũng tự động hạ thấp âm thanh xuống, nhưng mà vừa được mười phút thì Âu Thần đã không kiên nhẫn kêu dừng.

"Được rồi, cứ theo những gì đã nói mà phân phó xuống đi, còn những chuyện khác thì cứ đến đó rồi tùy cơ ứng biến."

Bốn người nghẹn họng nhưng không ai dám cãi lời anh, liền đứng dậy chào Âu Thần rồi ra về. Lúc đi ra thân thể Vũ Hiên đụng cái bàn rồi lảo đảo, anh ta nhanh tay lẹ mắt dùng tay chống đỡ được mới không bị té, có điều tư thế của anh ta bây giờ lại là đứng ngay trước mặt Âu Thần.

Cùng lúc đó cả người Mẫn Nguyệt bỗng căng cứng, phát ra khí thế cảnh giác, dường như muốn tỉnh dậy.

Âu Thần trừng mắt Vũ Hiên, anh ta lập tức lui ra sau, toàn thân Mẫn Nguyệt cũng không còn cảm giác căng cứng vừa rồi. Bàn tay anh vuốt nhẹ lưng cô, Mẫn Nguyệt thả lỏng dựa vào người anh tiếp tục ngủ.

Vũ Hiên sững sờ tại chỗ, mặc dù anh biết Mẫn Nguyệt rất cảnh giác khi ngủ nhưng mà không ngờ lại tới mức độ này. Lúc nãy anh còn chưa chạm vào cô đâu, anh chỉ đứng cách cô gần hai mét thôi. Khi đó nếu như anh đứng gần thêm chút nữa thì không nghi ngờ gì Mẫn Nguyệt sẽ đột nhiên tỉnh dậy mà ra tay với anh. Vũ Hiên không dám ở lại lâu liền vọt đi mất, anh sợ tiếp tục ở lại sẽ bị lão đại phạt. Anh đặc biệt rút ra bài học sâu sắc, sau này tuyệt đối đừng lại gần Mẫn Nguyệt khi cô ấy đang ngủ, lúc có lão đại ở đó thì càng không.

Chờ cho mọi người đi hết Âu Thần mới ôm cô lên phòng, cẩn thận đặt cô lên giường, còn anh lại ngồi bên cạnh ngắm nhìn dung nhan của cô khi ngủ.

Anh nhớ lúc nhỏ khi cô ngủ thì vô cùng an ổn, không phải lo nghĩ bất cứ gì. Nhưng hôm nay chỉ có một người vô tình đến gần mà cô đã cảnh giác tới vậy. Chỉ có thể nói rõ, cuộc huấn luyện bốn năm qua của cô đã khiến cô thay đổi đến mức nào. Càng nghĩ anh càng cảm thấy đau lòng, nhưng mà đây vốn là việc không thể tránh được. Bọn họ sống trong hắc đạo, muốn bảo đảm mạng sống được thì những kĩ năng sinh tồn này là cần thiết.

Âu Thần khẽ cúi người đặt lên trán cô một nụ hôn, trong bóng đêm vang lên một giọng nói trầm ấm say lòng người: "Cô bé ngốc!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.1 /10 từ 8 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status