Mãng hoang kỷ

Chương 149: Bắc Sơn Hắc Hổ


Đêm đã khuya, ánh trăng mờ bao phủ khắp tòa thành cổ xưa khổng lồ

Cửu Tinh Tiên Liên được bao phủ trong ngọn lửa cũng đã tới phủ của Bắc Sơn Hắc Hổ.

"Công tử."

"Công tử."

Quân sĩ đang trực đêm đều cung kính hô lên. Bắc Sơn Bách Vi dẫn Kỷ Ninh, Bạch Thủy Trạch và cô hầu gái xuống xe. Còn Cửu Tinh Tiên Liên thì tự động đi vào trong phủ.

"Đi." Bắc Sơn Bách Vi vừa cười vừa đi trước dẫn đường.

Kỷ Ninh cẩn thận nhìn xung quanh. Lần này hắn vào phủ bằng cửa bên.

"Thật đáng sợ." Trên đường đi, cảnh sắc thay đổi, đình đài lầu các được xây dựng san sát, đẹp không sao tả xiết. "Phủ đệ có phạm vi tới mười dặm tức là ngang với một thị trấn ở Trái Đất rồi."

"Đã tới vườn của nhà ta. Đây là nơi cho khách trú chân." Bắc Sơn Bách Vi bước lên từng phiến lá sen. Dãy lá sen xếp thành một lối đi nhỏ, xung quanh có cá bơi lội, chốc chốc lại thấy có con nhảy khỏi mặt nước. Dưới đáy ao có vài viên minh châu tỏa sáng làm cả cái ao như giao trì (nơi ở của Tây Vương Mẫu trong truyện thần thoại).

Ở giữa ao có một cái sân vắng lặng.

"Kỷ Ninh huynh, ngươi cứ tạm thời ở đây đi. Thông thường phải tới tháng chạp thì các môn phái mới thu nhận đồ đệ." Bắc Sơn Bách Vi cười nói. "Ngày mai ta sẽ đem toàn bộ các ghi chép về quận An Thiền cho ngươi xem. Ngươi có thể cẩn thận chọn lựa, rồi đi ra ngoài dạo chơi để nghe chút tin tức bên ngoài. Về sau có thể đưa ra quyết định gia nhập ở đâu."

Kỷ Ninh cười, gật đầu.

"Tốt lắm, đêm đã khuya rồi. Ta cũng không quấy rầy ngươi nữa." Bắc Sơn Bách Vi nói. "Có việc gì thì ngươi cứ ra lệnh với đám người hầu. Ta đi trước đây."

...

Mảnh sân này là nơi tiếp đãi khách quý nên rất rộng lớn. Bên trong có hơn mười đình viện, mỗi đình viện đều có tầm hai mươi người hầu túc trực. Tất cả người hầu đều là hầu gái xinh đẹp như hoa.

"Công tử." Mười hai cô hầu gái cúi người hành lễ. Đi đầu là một cô gái cao gầy đã là Tiên Thiên sinh linh.

"Bố trí cho ta tắm rửa." Kỷ Ninh ra lệnh. "Trong lúc tắm rửa, ta không muốn bị quấy rầy."

"Dạ." Nữ tử cao gầy kia đáp.

Người tu tiên có khả năng tự kiếm chế rất cao. Cho dù ham muốn với nữ sắc thì vẫn chỉ là hưởng thụ mà thôi. Như Bắc Sơn Hồ vậy, hắn nói một cái là bắt ngay cô Bạch vu nữ kia phải đi liều chết ngay.

Sau một lúc lâu.

Trong một bồn tắm bằng đá bóng loáng, hơi nóng bốc nghi ngút. Kỷ Ninh trần truồng nằm giữa bể tắm, gối đầu vào thành bể. Tay để lên mâm đựng trái cây, rượu trái cây.

"Ninh nhi." Bạch Thủy Trạch nằm phủ phục bên hồ tắm nhìn Kỷ Ninh. "Hôm nay ngươi bỗng nhiên trở nên rất nổi tiếng. Lại từ nơi hưởng lạc đứng đầu ở quận An Thiền là 'động Vô Ưu'. Nên tin tức đó sẽ truyền đi rất nhanh...ngươi làm như vậy là có ý gì vậy?"

"Đúng. Ta rất cần phải nổi tiếng." Kỷ Ninh nói. "Kẻ thù thực sự của ta là Tuyết Long Sơn. Còn các thế lực khác đều không có ân oán gì với ta cả. Với bọn họ, một thiếu niên không thù không oán, thiên tài yêu nghiệt như vậy ...Lại mới chỉ là Tử Phủ tiền kỳ, đang muốn gia nhập môn phái. Thì chắc chắn sẽ làm bọn họ phải tìm mọi cách mời chào vào môn phái hoặc kết bạn."

"Còn về phía kẻ thù duy nhất là Tuyết Long Sơn thì không biết bọn chúng có đang chú ý tới ta hay không nữa. Nhưng cho dù có chú ý...thì ta đang ở phủ Bắc Sơn Hắc Hổ. Bọn chúng cũng chẳng làm gì được ta." Kỷ Ninh nói.

"Ừ." Bạch Thủy Trạch gật đầu.

"Nếu ta đoán không sai. Có lẽ ngày mai, cha của Bách Vi là Bắc Sơn Hắc Hổ sẽ đích thân tới gặp ta." Kỷ Ninh trịnh trọng nói.

Thần thức của Kỷ Ninh rất nhạy cảm. Chỉ cần một chút cảm ứng là đã biết được ngay. Xung quanh đây hoàn toàn không có loại cấm chế để nghe lén hay giám thị nào. Nơi này chính là nơi tiếp đãi khách quý nên nếu bị người ta phát hiện ra những việc đó sẽ làm cho hỏng việc ngay. Bắc Sơn Hắc Hổ dĩ nhiên sẽ không làm như vậy.

******

Ở một chỗ tối đen.

Một nam tử đầu trọc khôi ngô mặc hán phục màu đen đang khoanh chân ngồi lên một viên đá màu lửa đỏ.

"Vù vù..." Một con rắn lớn dài ra tới hơn trăm trượng đang uốn lượn quanh đó. Nếu chỉ nhìn qua thì chỉ phát hiện đây là một con rắn màu đen...nhưng nhìn kỹ thì sẽ phát hiện ra cả người con rắn này đều được tạo ra từ ngọn lửa màu đen. Vảy, râu, mọi bộ phận trên cơ thể nó đều được tạo ra từ vô số ngọn lửa màu đen.

Con rắn màu đen bò càng ngày càng gần tới chỗ gã trọc đầu.

"Sao?" Nam tử trọc đầu mặc hán phục màu đen nhíu mày, mở to mắt. Hai con ngươi như bắn ra điện giật làm người khác cảm thấy sợ hãi.

"Phù!" Hắn hé miệng ra.

Con rắn lửa màu đen đang bò quanh lập tức hóa thành vô số ngọn lửa rồi chạy thẳng vào trong miệng hắn...Tất cả những ngọn lửa màu đen đều được hắn nuốt hết vào trong bụng.

"Bách Vi vào đi." Nam tử trọc đầu mặc hán phục đen hô lên.

Ầm ầm!

Một cánh cửa hiện ra trong không gian tối đen này. Bắc Sơn Bách Vi tiến đến, cung kính nói. "Phụ thân, con có chuyện muốn nói."

Người này chính là 'Bắc Sơn Hắc Hổ', người đang tranh chức kế nhiệm An Thiền Hầu, là một tồn tại có quyền thế ngập trời thật sự.

"Nói đi." Bắc Sơn Hắc Hổ nhìn con mình.

Lúc này Bắc Sơn Bách Vi mới nói ra toàn bộ chuyện xảy ra ở động Vô Ưu.

Bắc Sơn Hắc Hổ nghe xong thì nhíu mày.

"Người bản lĩnh lớn chuyển thế sao?" Bắc Sơn Hắc Hổ lẩm bẩm. "Nếu là chuyển thế thì đã sớm có bạn tới đón rồi. Làm sao phải gia nhập môn phái như vậy?"

Bắc Sơn Bách Vi đứng lặng yên chờ đợi ở bên.

"Bách Vi." Bắc Sơn Hắc Hổ gật đầu nhẹ. "Có thể kết giao được với bằng hữu như vậy là rất tốt. Ngày mai ta sẽ đi gặp hắn. Còn bây giờ đã không còn sớm rồi. Con đi nghỉ trước đi."

"Dạ." Bắc Sơn Bách Vi đáp rồi rời khỏi không gian tối đen này.

Trong không gian u ám, đôi mắt của Bắc Sơn Hắc Hổ hiện lên vẻ suy tư. "Không hề có bất kỳ ai trong các giáo phái, môn phái, bộ tộc, thậm chí là Thần Ma trong hai mươi năm gần đây chuyển thế cả. Có điều người này mới nhỏ tuổi đã đạt tới cảnh giới như vậy. Cho dù không phải người bản lĩnh lớn chuyển thế thì cũng phải có cơ duyên nhiều lắm mới có thể được như vậy."

"Phù." Bắc Sơn Hắc Hổ không nghĩ thêm nữa, hé miệng ra. Vô số ngọn lửa lại lao ra rồi lại tạo thành một con rắn đen uốn lượn ở xung quanh. Con rắn dường như cảm thấy rất thoải mái trong không gian u ám này.

...

Buổi sáng hôm sau. Mặt trời đã lên cao tỏa ánh sáng rực rỡ khắp thành An Thiền.

Trong một cái sân thuộc phủ Bắc Sơn Hắc Hổ thành An Thiền, Kỷ Ninh đang ngồi trong đình. Cái bàn trước mặt bày đầy hoa quả, rượu ngon. Kỷ Ninh chỉ ngón trỏ ra. Ở đầu ngón trỏ có một đóa Thủy Hỏa Liên Hoa cỡ bàn tay đang lơ lửng xoay tròn.

"Nước lửa gió." Kỷ Ninh khẽ nói. "Thủy Hỏa Liên Hoa chính là thứ được ngưng tụ ra từ ba Đạo Chi Chân Ý là nước lửa gió."

"Hiện giờ ta đã ngộ nước tới 'Vũ Thủy Kiếm Vực'. Nhưng lửa, gió thì lại hơi yếu hơn chút."

Kỷ ninh nhìn đóa Thủy Hỏa Liên Hoa đang xoay tròn trước đầu ngón tay, cảm thụ ảo diệu trong đó. Trải qua quá trình cảm ngộ dần dần hắn mới tới được cảnh giới này. Chỉ cần vừa có ý nghĩ trong đầu là đã chạm tới 'Đạo'.

Bỗng nhiên, một cô hầu gái chạy tới từ xa xa.

"Sao?" Đóa Thủy Hỏa Liên Hoa ở đầu ngón tay của Kỷ Ninh biến mất.

"Công tử, Bách Vi công tử truyền lời tới nói rằng. Bách Vi công tử sẽ cùng phủ chủ tới gặp công tử." Cô hầu gái kia có vẻ mặt khẩn trương nói.

Phủ chủ?

Kỷ Ninh nhíu mày rồi đứng dậy. "Được rồi, ta đã biết. Ngươi có thể lui đi."

"Dạ." Lúc này cô hầu gái lui ra.

"Phủ chủ? Bắc Sơn Hắc Hổ? Quả nhiên là tới đây." Cho dù đạo tâm của Kỷ Ninh vẫn vững chắc. Nhưng khi biết sắp phải gặp mặt với người kế nhiệm chức An Thiền Hầu, thì Kỷ Ninh cũng cảm thấy được một áp lực mơ hồ.

Bạch Thủy Trạch đang nằm dưới đất cũng đứng lên.

"Đi. Chúng ta đi tiếp đón." Kỷ Ninh nói rồi dẫn Bạch Thủy Trạch ra cửa.

Vừa tới trước cửa thì thấy được ba bóng người ở phía xa xa.

Đi ở giữa là một nam tử trọc đầu mặc hán phục màu đen, thân thể có vẻ mạnh mẽ. Đôi mắt của nam tử trọc đầu này như hồ nước sâu không thấy đáy. Hắn bước từng bước như hòa cùng một thể với trời đất xung quanh. Một khí thế vô hình bay tới trước mặt Kỷ Ninh. Thậm chí làm Kỷ Ninh có một cảm giác hơi khó thở.

"Nguy hiểm, nguy hiểm, nguy hiểm!" Kỷ Ninh nhìn người này thì trong đầu hiện lên một cảm ứng. Đó là một cảm giác về sự nguy hiểm của con người này.

Kỷ Ninh cũng có thể nhận ra được. Đây thật sự không phải là kiếp nạn nhưng người ở trước mặt có uy hiếp quá lớn. Chỉ sợ trong nháy mắt là có thể giết chết hắn mà hắn không thể đánh lại được chút nào.

"Hắn chính là Bắc Sơn Hắc Hổ sao? Người này có khí thế mãnh liệt, bá đạo như vậy sao?" Kỷ Ninh thầm hãi.

Bắc Sơn Bách Vi là một vị công tử nhanh nhẹn hoạt bát.

Nhưng cha là Bắc Sơn Hắc Hổ thì lại giống như một Thần Ma ẩn núp từ xa xưa, mang theo sự bá đạo lạnh lùng không thể đo đếm được. Ánh mắt của hắn, bước đi của hắn...đều ẩn chứa hai chữ 'hung lệ'. Hắn bước đi như một con mãnh thú thời xa xưa bước tới.

Khí chất là thứ được tạo ra từ thời gian rất dài. Hai cha con họ lại có hai khí chất hoàn toàn khác nhau làm Kỷ Ninh cũng cảm thấy hơi quái dị.

"Hai người bên cạnh hắn là ..." Kỷ Ninh nhìn. Một bên là Bắc Sơn Bách Vi, còn một bên là một lão già mặt trắng, không râu có đôi mắt tam giác, cho dù là cười thì cũng làm người khác có cảm giác lạnh lẽo. Khi đã chuyển sự chú ý sang lão già này, Kỷ Ninh lập tức phát hiện ra lão già này rất đáng sợ.

Nếu như nói Bắc Sơn Hắc Hổ như một con mãnh thú thời xa xưa.

Thì lão già kia lại giống như một con rắn độc lạnh lùng. Không để ý nhìn thì sẽ không thể phát hiện được sự tồn tại của hắn. Nhưng nếu cảm ứng cẩn thận thì lại phát hiện ra sự đáng sợ trong đó.

"Nguy hiểm!" Kỷ Ninh cũng cảm nhận được sự đáng sợ của lão già kia.

Bắc Sơn Hắc Hổ, lão già mắt tam giác.

Hai người này gây cho Kỷ Ninh một cảm giác uy hiếp rất lớn...mãnh liệt tới tận cùng. Nếu đem tên Tuyết Hồng Y từng gặp với hai người trước mặt này thì đúng là yếu như con kiến.

"Thật mạnh."

"Quá mạnh mẽ. Không hổ là tồn tại có khả năng trở thành người kế nhiệm chức An Thiền Hầu." Trong lòng Kỷ Ninh thầm cảm thấy được sự nghiêm nghị.

Đường nhiên với thần hồn mạnh mẽ của mình, Kỷ Ninh vẫn duy trì vẻ mặt bình tĩnh ở bên ngoài.

"Ha ha ha..." Bắc Sơn Hắc Hổ cười vang lên. Tiếng cười oang oang làm cho không gian xung quanh chấn động. "Vốn khi trước ta nghe Bách Vi khen có người bạn tốt Kỷ Ninh thế này thế kia, ta còn không tin. Nhưng bây giờ vừa gặp...thì đúng là bất phàm. Không có quá năm Tử Phủ tu sĩ có thể mặt không đổi sắc đứng trước mặt ta."

"Ta tới đây để gặp ngươi xem sao. Thật sự là không tệ, không tệ." Bắc Sơn Hắc Hổ cười nói. "Hôm nay ta còn có việc nên không thể ở đây lâu được. Sau này nếu ngươi gia nhập môn phái rồi thì vẫn có thể tới phủ của ta chơi thường xuyên. Bách Vi có được người bạn như vậy thì đúng là may mắn của nó."

"Có thể được kết bạn với Bách Vi huynh cũng là may mắn của Kỷ Ninh." Kỷ Ninh khiêm tốn, cung kính.

Bắc Sơn Hắc Hổ cười ha ha rồi lập tức dẫn lão già mắt tam giác đi. Lão già mắt tam giác cũng cẩn thận quan sát Kỷ Ninh một lúc rồi gật đầu nhẹ.

Hai người bọn họ vừa rời đo.

"Phù." Bắc Sơn Bách Vi thời phào một hơi, đưa mắt ra nhìn. Thấy phụ thân đã rời đi hẳn thì hắn mới hoàn toàn thả lỏng. "Đã bao nhiêu năm rồi mà ta vẫn cảm thấy căng thẳng khi gặp cha ta đó."
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status