Manh phi đãi gả

Chương 87


Edit: Boringrain

Ánh mắt Giang Dĩ Bác nhìn Thủy Băng Tuyền ẩn hiện một tia nhu tình, nhưng rất nhanh đã bị hắn dấu đi, bờ môi cong lên một vòng cung hoàn hảo: “Hay là, ta cho nàng thêm một ý kiến nhé.”

“Nói thử xem.” Thủy Băng Tuyền chăm chú lắng nghe ý kiến của Giang Dĩ Bác.

“Thời hạn mười năm đúng là hấp dẫn, nhưng nghĩ lại đã có tới hai năm không thể thu hoạch được gì. Nếu nàng muốn gom bạc, không bằng… Miễn thuế đi?” Thêm điều kiện này, thương gia Bắc Thành hẳn sẽ không còn đắn đo chuyện giá cả nữa! Ánh mắt Giang Dĩ Bác lóe sáng nghĩ!

Thủy Băng Tuyền nhướng mày, khẩu khí lớn ghê nhỉ? Miễn thuế? Nếu cứ làm theo lời hắn, nàng phải miễn thuế đất những mười năm?

Gõ nhịp ngón tay lên mặt bàn, Thủy Băng Tuyền trầm tư suy nghĩ. Công trình đập nước hoàn thành, việc cấp bách tiếp theo là cải cách Bắc cảnh, triều đình không có khả năng cấp bạc xuống, cho nên chỉ có thể lấy nguồn vốn từ chính Bắc cảnh…

Ngón tay ngừng lại, khóe miệng nhếch thành nụ cười lạnh, không thả con săn sắt sao có thể bắt được con cá rô?..

Giang Dĩ Bác nhàn nhã thưởng thức chén trà trong tay, dáng vẻ cực kỳ thong dong tựa như chẳng để tâm bất cứ thứ gì, nhưng chung quy ánh mắt hắn chưa từng rời khỏi khuôn mặt thủy Băng tuyền. Thấy dáng vẻ sâu sắc cùng ánh mắt quả đoán của nàng, lòng không khỏi tán thưởng!

Sắc mặt Thủy Băng Tuyền vô cùng nghiêm túc, miễn thuế mười năm ư? Cũng được, nhưng chẳng thế biếu họ không công, tất nhiên phải kiếm chỗ khác bù vào rồi!

Giương mắt nhìn Giang Dĩ Bác, Thủy Băng Tuyền cười nhẹ: “Mười năm miễn thuế, cho ta đá lát đường, cũng không lỗ nhỉ? Nhưng… Mong rằng tới lúc đó huynh đừng khiến ta thất vọng. Đây là cơ hội duy nhất cho Giang gia tiến chân vào Bắc cảnh, lần sau…” Khóe môi nàng lại nhếch lên một nụ cười bí hiểm: “Lần sau, sẽ không dễ dàng như vậy.”

Giang Dĩ Bác lại cười ưu nhã: “Đương nhiên rồi!” Trước nhất chưa kể vì nàng, chỉ riêng vì hắn là một thương nhân, đương nhiên không bỏ lỡ một món hời béo bở như vậy.

“À, còn một việc quan trọng nữa, nàng xem thử cái này có giống với cái mà nàng muốn không?” Giang Dĩ Bác ngồi thẳng người dậy, mặt mày nghiêm túc, rút ra một cái hộp gỗ.

Phút chốc ánh mắt Thủy Băng tuyền bừng sáng lên, nhanh chân bước tới cầm cái hộp mở ra xem, nhấc ra một que diêm nhỏ ngắm nghía, nàng nheo mắt nói: “Cũng gần giống, Giang Dĩ Bác, xem ra ta đã đánh giá thấp huynh rồi.”

Giang Dĩ Bác bật cười ra tiếng: “Cái này là công lao của Tuyền Nhi chứ, phương thức phối chế và cách làm của nàng mới thật khiến người ta kinh ngạc.” Làm ra được thứ này, nói thật, tâm tư hắn vô cùng khiếp sợ. Hắn tự hỏi nàng còn có những tài năng nào hắn không biết? Còn những điều kinh ngạc nào đang đợi hắn phía trước đây?

“Được rồi, chúng ta có vẻ hợp ý đấy nhỉ. Vậy cũng đã đến lúc bàn đến hiệp nghị rồi!” Thủy Băng Tuyền cười tươi ranh mãnh, nhưng ánh mắt lại sắc bén vô cùng.

“Đây là cũng là lý do hôm nay ta đến! Khế ước này, nàng xem qua đi.” Giang Dĩ Bác cầm tờ giấy trong tay Vô Hình, rồi trực tiếp đưa cho Thủy Băng Tuyền.

Nàng ung dung mở ra xem, liếc qua nội dung, đôi mày hơi nhíu tựa vẻ suy tư. Đoạn nàng gấp lại, sắc mặt lộ vẻ khó đoán: “Ta không có ý kiến, huynh cứ theo đó mà làm.”

Giang Dĩ Bác gật gù cười. Khế ước hắn này mà nàng còn có ý kiến, thì hắn thật không có lời nào để nói!

“Buổi đấu giá ngày kia, xem ra huynh phải tốn không ít rồi. À, ta có một yêu cầu, địa điểm sản xuất nhất định phải đặt tại Bắc cảnh. Cho nên, huynh phải trả tiền thuê đất lập xưởng cho ta. Mọi chi phí xây dựng cùng sản xuất, tính ta một nữa. Về phần lợi nhuận, hy vọng ta cũng được chia một nửa.” Thủy Băng Tuyền thẳng thắn nêu rõ.

“Hiển nhiên.” Giang Dĩ Bác gật đầu đồng ý. Haiiii, những lời này, hắn đã sớm đoán trước rồi…

“Đã vậy, ta sẽ mỏi mắt chờ xem.” Thủy Băng Tuyền dửng dưng cất tiếng, nhưng trên mặt toát ra dáng vẻ vui sướng tươi cười.

“Dĩ Bác cũng mỏi mắt chờ mong.” Giang Dĩ Bác cũng vui vẻ trong lòng.

…………..

“Tuyền Nhi…” Thủy Hoằng Văn gõ cửa nhẹ gọi.

“Mời vào.”

“Đại ca? Có chuyện gì sao?” Đối với sự xuất hiện bất ngờ của Thủy Hoằng Văn, Thủy Băng Tuyền cũng chẳng mấy ngạc nhiên!

Thủy Hoằng Văn nhìn nàng nửa ngồi trên nhuyễn tháp, mặt mày nghiêm túc nói: “Huynh đã gửi thư mời cha đến Bắc thành, nhưng hẳn người chẳng tới kịp vào sáng mai. Cho nên, buổi đấu thầu ngày mai, huynh sẽ đại diện cho Thủy phủ cũng như bản thân huynh đến tham dự.” Cơ hội tốt như vậy, hắn chẳng muốn bỏ lỡ. Tính cách Tuyền Nhi ra sao, hắn cũng hiểu rõ đôi chút. Nếu không vì cần bạc gấp, muội ấy sẽ chẳng dễ dàng đưa ra món lợi lớn thế này. Lỡ rồi, chẳng biết tới khi nào mới có lại.

Dường như không hề bất ngờ với lời nói của Thủy Hoằng Văn, Thủy Băng Tuyền sắc mặt thản nhiên, giọng điệu không đổi, đáp: “Đại ca, huynh đương nhiên có quyền tham dự rồi.” Nhìn chuẩn đấy! Nàng không thương lượng trước, mà muốn nhìn xem đầu óc kinh doanh của hắn đến đâu. Quả là không tồi! Mắt nhìn của nàng chẳng sai nhỉ?

Nghe Thủy Băng Tuyền nói vậy, Thủy Hoằng Văn cũng thở phào nhẹ nhõm, chuyến này đi được việc rồi!

“À, hai người ta gửi cho huynh dạy dỗ thế nào rồi? Có tài chứ?” Thủy Băng Tuyền nhìn bộ dạng thở phào của Thủy Hoằng Văn, khóe môi giương lên, Thủy Phủ nếu như hiểu được cơ hội này, nàng cũng không ngại nâng đỡ một tay!

Thủy Hoằng Văn lại nhíu mày nói: “Hai người họ tính tình trầm ổn, học hành nghiêm túc, có điều…Đứa trẻ tên Đồng Nhi sát khí quá nặng, thủ đoạn độc ác. Hoàng Tử Thành chuyên tâm nghiên cứu y thuật, còn Đồng Nhi lại một lòng học tử huyệt cùng những điểm yếu trên thân thể người, làm gì có chút nào giống học y đâu chứ?”

Thủy Băng Tuyền mỉm cười không nói. Hai người Hoàng Tử Thành và Đồng Nhi sau này ra sao, nàng đã có kế hoạch sẵn rồi!

Trời chiều lui dần về tây, váng trời đỏ rực ngả sang một mảng hồng nhạt, cuối cùng lại tan biến vào không gian. Phủ lên bầu trời tấm màn đen huyền ảo.

Bóng tối dày đặc, phản chiếu những ngọn đèn thắp sáng trong Vương phủ…

Thủy Băng Tuyền đẩy cửa sổ, lẳng lặng ngắm nhìn những vì sao lấp lánh treo lơ lửng trên cao…

Ngẩng đầu nhìn vào khoảng không, Thủy Băng Tuyền cười buồn thầm hỏi, Thiên Hợp, lúc này chàng ở nơi nao? Ta khiến mình bận rộn ngập đầu, ta quản lý mọi việc gắt gao, không cho mình có thời giờ để nghĩ suy vơ vẩn, nhưng sao lòng ta cứ mãi bồi hồi vấn vương?

Hương Hàn thấy tiểu thư thất thần, đoan chắc người đang nghĩ về Vương gia!

Mỗi đêm người trằn trọc thật lâu mới ngủ, nhưng tiểu thư không nói, nàng cũng làm như không biết!

“Khởi bẩm vương phi, bên ngoài có người đưa bái thiếp tới.” Giọng Thu Nhi từ ngoài cửa vang lên.

“Hương Hàn.” Bái thiếp ư? Là ai muộn thế này còn đưa bái thiếp tới?

Hương Hàn gật đầu, đi ra cầm tờ thiếp trong tay Thu Nhi, nhưng vừa mở ra xem thì sắc mặt liền tối sầm lại! Là hắn…

“Ai vậy?” Thủy Băng Tuyền quay lại thấy sắc mặt không tốt của Hương Hàn, bèn thản nhiên mở miệng.

“Tiểu thư, là… Phong Cô Tình!” Hương Hàn thấp giọng đáp, không biết cái gã Phong Cô Tình này muốn làm gì nữa?

Thủy Băng Tuyền chau mày: “Trong đó nói gì?” Phong Cô Tình sao? Một kẻ mua bán mạng người cũng biết đưa bái thiếp ư?

“Phong Cô Tình nói, hắn muốn đến tham dự buổi đấu giá!” Hương Hàn khôi phục vẻ lạnh lùng trầm tĩnh thường ngày, đưa tờ thiếp qua cho Thủy Băng Tuyền.

Thủy Băng Tuyền chăm chú nhìn tờ thiếp trong tay, thầm nghĩ Phong Cô Tình này cũng tới tham gia náo nhiệt ư? Chẳng nhẽ hắn muốn thành lập căn cứ tại Bắc Cảnh sao?

“Tiểu thư định làm sao đây ạ?” Không ngờ Phong Cô Tình lại gửi đến một tờ thiếp khiếp đảm thế này? Thật là quỷ dị!

Tinh quang lưu chuyển trong đôi mắt phượng, phát ra tia lạnh lẽo. Thủy Băng Tuyền mở bái thiếp, liếc qua một cái rồi gấp lại đưa cho Thu Nhi: “Đưa trả hắn.”

Người đến đưa bạc, cớ chi không nhận? Để xem thử rốt cuộc hắn muốn làm gì đây?

“Tiểu thư?” Hương Hàn kinh ngạc thốt lên, sao người lại đồng ý chứ?

“Hương Hàn, ta tự có chừng mực.” Kẻ chuyện bán mạng người, tiền hẳn cũng chẳng ít. Nếu hắn đã dâng tới cửa, nàng cũng không ngại tạm gác lại thù cũ! Bây giờ nhiệm vụ hàng đầu của nàng là vực dậy Bắc cảnh, mọi ân oán trong dĩ vãng, nàng có thể tạm quên đi! Tuy nhiên… nợ chưa vội đòi, nhưng lãi chắc chắn phải có!

…………

“Chủ tử, việc này…” Liếc thấy dáng vẻ tươi cười rạng ngời của chủ tử, Chiến Nhất lắp bắp kinh hãi. Hắn theo hầu người lâu đến vậy, có lúc nào thấy bộ dạng của chủ tử như thế đâu? Không có, hoàn toàn không có! Ấy thế mà chủ tử bây giờ lại đăm đăm ngắm tờ thiếp trong tay không rời mắt, còn khoái trá ra mặt nữa chứ? Quay đầu liếc qua Chiến Nhị, trong bụng Chiến Nhất tràn đầy dấu chấm hỏi với tờ thiếp kia!

Bờ môi tuấn mỹ treo lên một nụ cười trong trẻo, tựa ánh dương tan chảy đi lớp hàn băng ngàn năm trên mặt Phong Cô Tình…

Nếu mọi thương nhân đều có thể tham dự, thì hắn cũng là một thương nhân, không phải sao?

Chính hắn cũng chẳng biết rốt cuộc bản thân bị làm sao nữa? Nhưng hắn mãi chẳng quên được đáy mắt lãnh khốc lạnh lẽo của nàng ngày ấy. Rồi thật lâu thật lâu sau, hắn mới định thần lại. Đoạn có loại khát khao trào dâng trong đáy lòng, khát khao được quang minh chính đại gặp nàng!

Nàng hành động như vậy, chín phần mười là muốn có bạc. Hắn đưa bạc lên, hà cớ chi không nhận? Phong Cô Tình cười tà mị…

Trời vừa tảng sáng, tiếng ve râm ran cháy bóng báo hiệu một ngày nắng rát lại bắt đầu…

Thủy Băng Tuyền ngồi nhìn ánh nắng gắt ngoài trời mà lòng phiền muộn không thôi. Cái thời tiết quỷ quái này đến bao giờ mới chấm dứt đây hở trời? Nhìn mặt trời treo trên cao hệt như một cái lò thiêu, muốn nung chảy mặt đất, ngay đến không khí mà cũng hừng hực lửa đốt, chỉ nhấc tay nhấc chân thôi mà mồ hôi đã thi nhau túa ra rồi…

“Tiểu thư…” Hương Hàn giúp tiểu thư mặc áo khoác mà lòng thở dài.

Dẫu biết trời nóng, nhưng hôm nay là ngày đấu thầu, tiểu thư không tham gia không được! Bây giờ người trong phủ nha hẳn đang sốt ruột lắm rồi!

“Hương Hàn, ngươi không thấy nóng sao?” Thủy Băng Tuyền đánh mắt về phía Hương Hàn. Nàng thực sự khâm phục nàng ấy, mặc dễ đến vài lớp vải trên người chứ chẳng chơi, mà mặt mũi lại chẳng thấy chút mồ hôi nào. Hương Hàn có võ công hộ thể không nói, sao ngay đến Cảnh Trúc và Thu Nhi cũng ung dung thoải mái như vậy? Chẳng lẽ chỉ mình nàng thấy nóng thôi sao?

Hương Hàn cười lành đáp: “Hương Hàn có võ, có thể dùng nội công điều khí!” Nên mặc nhiều hay ít quần áo với nàng mà nói đều giống nhau cả!

“Vậy còn Thu Nhi và Cảnh Trúc?” Thủy Băng Tuyền đang cực kỳ nghiêm túc cân nhắc xem mình có nên học võ hay không?

“Chúng nô tỳ đã quen rồi ạ!” Hai người đồng thanh trả lời.

Thủy Băng Tuyền dẫu môi một cái, rồi ra vẻ nghiêm túc hỏi: “Hương Hàn, nếu bây giờ ta bắt đầu học võ thì chừng bao lâu ta có thể không sợ nóng nữa?”

Hương Hàn sửng sốt, rồi bật đáp ngay: “Tiểu thư, nội công không phải là thứ có thể luyện thành trong ngày một ngày hai… khụ… Nếu để người có thể tự điều chỉnh nhiệt độ trong người, đại khái, cần năm tới mười năm!” Đó là với người có thiên phú! Nàng từ nhỏ lớn lên ở Trầm gia, tuy rằng không được học cầm công, nhưng đã là người Trầm gia, không thể không biết võ công! Trước năm 8 tuổi nàng chưa từng chuyên tâm học hành, thành tựu hôm nay là dày công khổ luyện từ năm lên tám… Tuy vậy, vẫn chỉ là thứ võ mèo quào trên giang hồ!

Năm tới mười năm? Thủy Băng Tuyền chau mày: “Thôi, coi như ta chưa từng hỏi!” Nàng đối với võ học không hề có hứng thú! Dù sao thì mỗi năm cũng chỉ có một mùa hè!

Thấy bộ dáng tiểu thư như vậy, Hương Hàn không khỏi bật cười, vẻ mặt đau khổ này của người đúng là hiếm thấy mà!

“Vương phi, bây giờ đang vào giữa hè nên mới nóng gắt vậy, không lâu nữa trời vào thu sẽ lạnh đấy ạ.” Thu Nhi nhìn Thủy Băng Tuyền chăm chú nói.

Vương phi rất sợ nóng, là thiếp thân tỳ nữ, bọn họ đều hiểu được, cũng dốc lòng muốn tìm biện pháp giúp người giải nhiệt…

Phủ nha Bắc thành

Cánh cửa đại đường rộng mở, trông rõ chiếc ghế chính vị đặt ở nơi cao, kế bên đó là một chiếc ghế trông cực kỳ trang trọng. Bên dưới còn có hàng loạt hàng ghế bình thường khác. Lúc này, người ngồi kẻ đứng, bàn tán xôn xao náo nhiệt vô cùng. Bổ khoái hai bên lại lặng im đứng sững chẳng dám ngó đông nhìn tây. Bởi những vị có mặt hôm nay đều là những nhân vật nổi danh, uy tín bậc nhất Bắc thành! Mỗi người họ tiền bạc như nước, đi lại trên đường chẳng buồn ngó mặt ai, ấy vậy mà hôm nay đều tập trung tại đây, còn ngồi vào những chiếc ghế bình thường tới không thể bình thường hơn?!

Trữ Hy từ trong đi ra, đánh mắt một vòng quanh đại sảnh… Trong cả đám người tấp nập ấy, chỉ vài người khiến hắn đặc biệt tinh tế quan sát:

Giang Dĩ Bác ung dung ngồi trong một góc, anh tuấn khôi ngô, ánh mắt thong dong, biếng nhác, khoác trên người phong thái cao quý!

Thủy Hoằng Văn nghiêm túc ngồi ngay ngắn, khuôn mặt tuấn tú hiên ngang, chính trực. Bên cạnh hắn là Vương lão gia, ánh mắt sắc bén đầy tinh quang…

Cung Thác lạnh lùng nghiêm nghị, đôi mắt thâm thúy, khóe môi hơi cười, mang theo vẻ đẹp ung dung, phóng túng!

Những người này đều là những nhân vật đáng gờm! Đông đủ cả rồi, hẳn nàng cũng sắp tới…

“Xem ra Phong mỗ đã tới chậm!” Người còn chưa thấy, mà giọng nói đã sang sảng vọng tới đại đường.

Đường hoàng đi thẳng vào trong, ngồi xuống một ghế trống, bên môi Phong Cô Tình treo lên một nụ cười tuyệt mỹ khiến người ta hoa mắt đứng tim. Khuôn mặt sáng sủa, tuấn tú, ngũ quan cân xứng, y phục tinh khôi khiến người ta kinh diễm, điếng hồn, lác mắt mà trông…

Trữ Hy trầm thấp lên tiếng: “Không biết Phong công tử có thiệp không?” Nếu nhớ không lầm, hắn chưa từng gửi thiệp mời cho y!

Vút một tiếng, tờ thiếp kèm theo luồng kình lực mạnh mẽ lao đến, Trữ Hy biến sắc, vôi giơ tay đón lấy…

“Nếu vậy, mời Phong công tử an tọa!” Trên đó có con dấu của nàng, chuyện này…

Giang Dĩ Bác ghé mắt nhìn sang Phong Cô Tình, khóe môi nhếch cười…

Thủy Hoằng Văn hoàn hồn, bụng thắc mắc người này chẳng phải Các chủ của Vô Tình Các? Sao hắn lại tới đây?

Cung Thác nheo mắt quan sát Phong Cô Tình, nụ cười càng thêm sâu. Ngay đến Phong Cô Tình cũng chạy đến góp vui, quả là ngoài dự liệu!

Bắc Vương phi này càng lúc càng thú vị.

“Ồ, mọi người đúng giờ quá, bản Vương phi thật thất lễ!” Thủy Băng Tuyền dẫn theo Hương Hàn, Thu Nhi, cùng thân binh Vương phủ khí thế đi vào.

“Tham kiến Vương phi!” Bộ khoái hai bên nhất loạt quỳ xuống hành lễ!

Những người đã an tọa, vừa thấy Thủy Băng Tuyền liền vội vã đứng lên chắp tay bái.

“Các vị không cần đa lễ.” Thủy Băng Tuyền thản nhiên quét mắt một vòng, dừng lại chỗ Phong Cô Tình một lát, hy vọng hắn không làm nàng thất vọng, bằng không…

“Quận vương, bắt đầu đi!” Ném lại một câu, Thủy Băng Tuyền sải bước an vị trên chiếc ghế kế bên ghế chủ vị. Vừa bước chân khỏi cửa, khí nóng đã phả vào mặt tưởng như bản thân đang bị quay chính vậy, cái khí trời chết tiệt! Tốt nhất là đám người này dùng bạc dẹp đi sự bực tức của nàng!

Trữ Hy gật đầu, ngồi xuống vị trí cử tọa, giang hai tay bảo: “Mời các vị ngồi!”

Tất cả lũ lượt ngồi xuống, âm thầm tự cân nhắc…

Trữ Hy phất tay, hai bổ khoái lật cật khiêng ra một cái bảng gỗ lớn, trên có dán bản đồ cùng các vị trí đánh dấu vùng ngoại ô năm mươi dặm Bắc Thành!

“Trước tiên, bản phủ sẽ giải thích đôi lời, mọi người có mặt ở đây hôm nay đều có quyền được bỏ thầu, quy định năm thước là một bộ, hai trăm bốn mươi bộ thành một mẫu, ngoại trừ con phố lớn do phủ nha làm chủ, thì đất hai bên phố đều có thể đấu thầu. Các vị cứ tùy ý ra giá, ai giá cao thì được!” Trữ Hy vừa chỉ vào bản đồ vừa giải thích.

“Trữ quận vương, nói thế mọi người đã đủ hiểu rồi, bắt đầu từ phía Đông đi. Mọi người mời bỏ thầu!” Thủy Băng Tuyền lạnh nhạt lên tiếng.

“Dạ!” Trữ Hy phất tay ra hiệu cho hai quan nhân chuẩn bị đăng ký danh sách phía sau!

“Bây giờ bắt đầu từ phố Đông, giá khởi điểm năm mươi vạn lượng bạc một mẫu!” Trữ Hy vừa nói xong, có người há mồm trợn mắt, có kẻ thảng thốt ồ lên, chẳng ai dám tin lời mình vừa nghe thấy. Năm mươi vạn? Năm mươi vạn một mẫu? Vương phi viển vông quá thể? Sao không ôm gối mà nằm mộng ban ngày luôn đi?

Nụ cười trên mặt Cung Thác cứng ngắc lại, bạo gan thật, to mồm thật, dám hô năm mươi vạn một mẫu cơ đấy!

Sắc mặt Vương lão gia cũng đơ ra như phỗng, nhưng ông ta nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình thường…

Thủy Băng Tuyền thấy vẻ biến sắc của mọi người, bèn mỉm cười đứng lên, cầm lấy mẩu than gỗ trong tay Hương Hàn, uyển chuyển đi tới trước tấm bản đồ.

Vẽ một vòng tròn quanh con đường chính: “Từ phố Đông đến phố Tây, đây là tuyến đường huyết mạch của Bắc thành, phủ nha quy hoạch tổng cộng hai mười mẫu dựng nên trung tâm thương nghiệp. Năm mươi vạn lượng một mẫu, mua quyền sử dụng cùng miễn thuế mười năm, hơn nữa trên bố cáo nói rõ, mười năm sau, người sở hữu được ưu tiên tiếp tục sở hữu, đương nhiên đến lúc đó, giá cả phải tùy theo giá thị trường. Một mẫu đất có thể dựng nên mấy cái cửa hàng? Các vị đều là những thương nhân tài trí, hẳn không cần bản Vương phi phải vạch rõ ra chứ? Ta chỉ có thể nói cái giá này đã là vô cùng rẻ rồi. Tổng cộng hai mươi mẫu, phủ nha giữ lại hai mẫu, mọi người có thể đấu giá mười tám mẫu, bây giờ bắt đầu được rồi chứ?” Lạnh lùng đánh mắt nhìn quanh, Thủy Băng Tuyền nhẹ buông lời. Mười năm sau, cái giá này chỉ bằng nửa tiền tô thôi!

“Giang mô từ hai mẫu đất của phủ nha, lấy năm mẫu.” Giang Dĩ Bác mỉm cười, tựa hờ hững buông lời!

Mọi người bỗng chốc xôn xao, ồn ào, ai nấy sắc mặt tối sầm âm u. Kẻ kia là ai? Vừa mở miệng đã đốt luôn hai trăm năm mươi vạn lượng bạc?

“Thủy mỗ lấy 4 mẫu tính từ mẫu đất của Giang công tử.” Thủy Hoằng Văn nhanh chóng tiếp lời! Hai trăm vạn lượng, thật ra cũng chẳng nhiều nhặn gì! Còn mười năm miễn thuế, hắn lại chẳng có gì phải do dự!

Lại thêm một hồi bàn tán xôn xao… Ai nấy mắt tròn mắt dẹt lắp bắp nói không nên lời…

Thủy Hoằng Văn ra hiệu bảo Vương lão gia nhanh quyết định, bằng không sẽ chẳng có phần! Vương lão gia đắn đo tư lự, vùng ngoại ô này bây giờ vẫn chỉ là vùng đất hoang, chỉ là đất hoang mà năm mươi vạn lượng một mẫu, đúng là giá trên trời. Nhưng mười năm sở hữu… Liếc nhìn Thủy Băng Tuyền và Thủy Hoằng Văn, Vương lão gia đành cắn răng hô: “Vương mỗ lấy hai mẫu kế tiếp!”

“Cung mỗ hai mẫu!” Cung Thác còn đôi chút thận trọng, dè dặt. Giang Dĩ Bác và Thủy Hoằng Văn đều có quan hệ không nhỏ với Bắc Vương phi, hắn lại chẳng thể mạo hiểm đâm lao theo. Nhưng Cung Thác hẳn sẽ chẳng ngờ, quyết định này sẽ khiến hắn phải hối hận tới đứt ruột một thời gian dài sau đó!

“Hai mẫu.” Phong Cô Tình lạnh lùng lên tiếng. Lòng lại tự giễu bản thân mình thật nực cười. Bỏ một trăm vạn lượng bạc lấy hai mẫu đất hoang! Hắn điên rồi!

Thủy Băng Tuyền nhìn sang hai người đăng ký phía sau Trữ Hy, thỏa mãn gật đầu. Đã đấu được mười lăm mẫu, lại là những kẻ có máu mặt mua được, thì mười tám mẫu cũng chẳng khác gì! Bây giờ những người này tiếc tiền không đấu, đợi ít lâu nữa sẽ biết cái giá này rốt cuộc có đáng hay không. Tiếp theo đây sẽ là vở kịch vô cùng đặc sắc!…

Cứ thế, mười tám mẩu đất trên tuyến đường chính lần lượt được đấu xong!

“Còn có ai muốn đấu giá mười tám mẫu đất này không? Giá cao ắt được, nếu ai muốn mẫu đất nào, chỉ cần trả cao hơn một nghìn lượng là có thể vượt được người trả giá lúc đầu. Có ai đổi ý không?” Thủy Băng Tuyền lạnh lùng nhìn quanh một vòng! Cơ hội đã bỏ lỡ không được hối hận đấy!

……im lặng~

“Ta hỏi lại lần nữa, có ai đổi ý không?”

…… im lặng~

“Được, nếu vậy, chúng ta tiếp tục chuyển sang những vùng lân cận, giá khởi điểm là mười vạn lượng một mẫu, một khi đã đấu được, nó sẽ mãi mãi thuộc quyền sở hữu của các vị. Có thể cất nhà để ở hoặc là bán lại tùy ý. Bắt đầu đi!” Khóe môi nhếch lên nụ cưới đầy ẩn ý. Từ khu vực này, nàng sẽ xây lên trung tâm thương nghiệp trù phú đầu tiên! Để rồi Bắc Thành sẽ chỉ còn là quá khứ. Những người hôm nay không mua, ngày sau có hối hận cũng chẳng thể trách nàng không nhắc trước!

“Giang mỗ đấu năm mươi mẫu!” Lời nói của Giang Dĩ Bác lúc này giống như sấm nổ bên tai khiến mọi người trợn to mắt mà nhìn hắn như nhìn quái vật vậy. Duy chỉ Thủy Băng Tuyền là trước sau thản nhiên không hề thay đổi!

Thủy Hoằng Văn liền tiếp lời: “Thủy mỗ hai mươi mẫu!”

“Vương mổ hai mươi mẫu!” Vương lão đầu có vẻ đã ngờ ngợ cảm thấy Thủy Băng Tuyền định làm gì, thế nhưng chung quy lại, cái giá này thật sự là ở trên trời…

“Hai mươi mẫu!” Phong Cô Tình chau mày lên tiếng.

Cái trán Cung Thác đã nhăn lại thành hình chữ xuyên (川), cảm giác như đang lạc giữa mê cung, không thể nghĩ gì, cũng chẳng đoán được Vương phi này muốn làm gì?

“Cung mỗ đấu hai mươi mẫu, không, ba mươi mẫu.” Nghi hoặc trong lòng càng ngày càng lớn! Nếu chỉ đơn giản là gom bạc, cũng không thể giống trống khua chiêng, phô trương thanh thế như vầy! Hắn thật sự vô cùng hiếu kỳ! Mà cái gã Giang Dĩ Bác kia quả không hổ là thủ phủ kinh thành, vứt ra nghìn vạn lượng mà chẳng thèm nhíu mi lấy một cái!

Tiếp đó, Thủy Băng Tuyền thờ ơ ngồi nhìn những người bên dưới lần lượt đưa bạc cho nàng, ánh mắt hiện vẻ cười nhạt. Đây là lần đấu giá đầu tiên trong lịch sử nhỉ? Những người này sau này sẽ phát hiện ra, mình đã bỏ lỡ một cơ hội tốt đến cỡ nào!

Phong Cô Tình nhìn nụ cười nhạt trong mắt nàng, dáng vẻ tư lự không biết trong hồ lô của nàng rốt cuộc bán thuốc gì đây?…

Giang Dĩ Bác vẫn giữ một bộ ung dung tự tại, không có vẻ gì của người vừa bỏ ra cả một gia tài để mua vài mẫu đất hoang! Trong bụng lại thở dài thườn thượt, những người này chỉ e không lâu nữa sẽ chạy đến dâng bạc cầu nàng bán đất ấy chứ!

Còn Thủy Băng Tuyền dường như tâm tình rất tốt, thần thái sáng lạn, dễ dàng thu được nghìn vạn lượng bạc, vấn đề tài chính đã được giải quyết rồi…

Trữ Hy nhìn mấy con số trên sổ sách mà muốn rớt cả tròng mắt. Ai có thể dùng đất hoang đổi được nhiều tiền thế này đâu? Có số tiền này rồi, có thể giúp đỡ bách tính rất nhiều!

……………

“Quận Vương, sau này ta gọi huynh là Trữ Hy nha. Kế hoạch tiếp theo thế nào, vài ngày sau ta sẽ giao cho huynh. Đến lúc đó huynh phải vất vả một phen đấy!” Làm như không nhìn thấy nét vui mừng nơi đáy mắt Trữ Hy, nàng thờ ơ lướt nhìn qua sổ sách vừa đăng ký! Tốt lắm, so với kết quả nàng mong muốn cũng chẳng khác mấy! Ha hả, vẫn lọt ra vài người, trong vòng hai năm nàng sẽ khiến họ hối hấn khóc ròng cho xem.

“Được!” Trữ Hy hơi cao giọng, trịnh trọng gật đầu. Hắn cũng muốn tận mắt chứng kiến Bắc cảnh thay đổi như thế nào? Nhìn nàng làm sao diệu thủ hồi sinh một Bắc cảnh hoang phế đây?

Sau ngày đấu thầu ấy, Thủy Băng Tuyền trốn luôn trong nhà, quyết không bước chân khỏi phủ. Thời tiết oi bức, khiến hai mắt nàng lúc nào cũng muốn díu lại. Ngày nào cũng ngủ mê ngủ man, chẳng biết trời trăng gì cả. Chỉ lúc chạng vạng và buổi sáng sớm, nàng mới có chút tỉnh táo đầu óc mà xử lý đống công văn. Thời gian còn lại, chẳng ái dám đến quấy rầy nàng. Cứ ù ù cạc cạc trôi qua hai ngày như thế!

Hôm nay sau giờ ngọ, trời chợt đổ cơn mưa xua tan đi cái oi bức ngày hè, cuối cùng kéo được một Thủy Băng Tuyền mê ngủ phải thức dậy. Sau đó liền siêng năng đi xử lý đống công văn, ì ạch viết bản kế hoạch … tới tận lúc này!

Thủy Băng Tuyền rốt cuộc cũng thả cây bút xuống, thư thái nhìn bản kế hoạch trong tay. Việc tiếp theo là phải kiến thiết thành mới, cầm bản vẽ soi trái ngắm phải một hồi, lại liếc qua bản đồ quy hoạch, khóe môi nàng lại cong lên một nụ cười. Giao cái này cho Trữ Hy thực hiện, đợi đến lúc dựng thành mới thì công trình đập nước cũng hoàn công… Đến lúc đó số nhân công này cũng sẽ có việc làm mới! Có việc làm chính là có ăn, có mặt…

“Hương Hàn.”

“Dạ” Hương Hàn ngủ gà ngủ gật bên cạnh, vừa nghe Thủy Băng Tuyền gọi liền nhảy dựng dậy. Mặt mũi tỉnh táo ra hẳn!

“Giao cái này cho Trữ Hy, nói có chỗ nào không hiểu thì tới tìm ta!”

“Dạ!” Hương Hàn gật đầu đáp.

Thủy Băng Tuyền duỗi người đứng dậy, ra khỏi phòng ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, mới đó mà đã chạng vạng tối rồi.

Bầu trời đỏ rực một màu, tựa khoác lên Vương phủ một mảnh ngoại sa hồng thắm, tô điểm này vườn tược, này đình đài..

Nàng thong thả tản bộ, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lẳng lặng ngắm nhìn bầu trời!

“Vương phi.” Cảnh Trúc đi theo sau nàng, thấy ánh trời chiều dát lên người Vương phi một lớp lụa vàng kim óng ánh, tựa như tiên nữ hạ phàm lay động nhân tâm, chỉ là… bóng dáng ấy lại chứa đầy nỗi cô đơn hiu quạnh! Hẳn là Vương phi đang nhớ tới Vương gia rồi!

“Ngươi có nhìn thấy không? Ánh hoàng hôn thật đẹp!” Đột nhiên nàng lại muốn đi tản bộ, hình như đã lâu rồi đầu óc nàng không thư thái như lúc này!

“Vương phi có muốn ra ngoài dạo không ạ?” Người ngày ngày bó chân trong phòng, tất bật làm việc không ngừng, khiến đáy lòng bọn hạ nhân như nàng vô cùng nể phục. Hơn nữa, ban ngày trời nóng như thiêu như đốt, Vương phi cũng chẳng muốn bước chân ra khỏi cửa. Lúc này khó có được tâm tình thoải mái, để Vương phi ra ngoại đi dạo cũng tốt!

“Cũng được!” Thủy Băng Tuyền ngoái đầu cười tươi rạng rỡ!

Cảnh Trúc thoáng đỏ ửng mắt, Vương phi đẹp quá đi.

“Đi thôi, chúng ta đi dạo nào!” Thủy Băng Tuyền đi dọc theo hành lang ra ngoài…

Trên đường lớn, Thủy Băng Tuyền nhìn ánh mặt trời dần khuất bóng sau dãy tường thành…

Trời về chiều, con đường này cũng vắng vẻ ít người qua lại, bách tính thấy nàng đều cung kính hành lễ, Thủy Băng Tuyền mỉm cười tùy ý phất tay!

“Tuyền Nhi…” Phía sau vang lên tiếng gọi khiến nàng quay đầu lại, thấy Thủy Hoằng Văn đứng chỗ cửa Từ Tề Đường trông ra.

Thủy Băng Tuyền tươi cười đi tới: “Đại ca, mấy ngày qua huynh chữa bệnh tới đâu rồi?”

“Vẫn tốt, cũng không còn đông đúc chen lấn như mấy hôm đầu nữa!”

“Tham kiến Vương phi.” Vài người đang đợi bốc thuốc chữa bệnh bên trong, thấy Thủy Băng Tuyền đến liền đồng thanh hô.

“Mọi người không cần đa lễ, đứng dậy cả đi!” Thủy Băng Tuyền mỉm cười đáp.

“Đại ca, thuốc còn đủ không?” Hỏi rồi nàng lại tự giễu, chẳng biết tự bao giờ nàng đã xem những bách tính này thật sự là con dân của mình mà thương yêu lo lắng? Là vì lời hứa với Thiên Hợp? Hay chăng những người này đã trở thành một phần trách nhiệm của chính mình?

Nàng từng dùng mười vạn lượng dược liệu đổi lấy niềm cảm kích của bách tính nơi đây… Còn bây giờ? Nàng làm tất cả, quan tâm tất cả để đổi lấy gì?

Thủy Hoằng Văn gật đầu: “Muội cứ yên tâm đi, dược liệu vẫn còn nhiều lắm!” Mười vạn lượng đâu phải là con số nhỏ chứ!

Thủy Băng Tuyền gượng cười lặng lẽ quay đầu bước đi. Thoáng nhìn lên ba chữ Từ Tề Đường treo trên cao mà lòng trăm mối ngổn ngang bồi hồi. Thiên Hợp, nếu lúc này có chàng bên cạnh, thực tốt biết bao!

“Cảnh Trúc, hồi phủ thôi!” Đi dạo trên con đường lớn, bỗng khiến nàng chìm trong nỗi tịch mịch cô đơn! Là từ lúc nào, trong từ điển của nàng đã có thêm từ ‘tịch mịch’?

Thủy Hoằng Văn sao không thấy dáng vẻ hao gầy của nàng? Nhưng chỉ đành đợi chờ thời gian sẽ xóa nhòa tất cả…

Hai người Hoàng Từ Thành và Đồng Nhi cầm gói thuốc đi tới chỗ cửa, kinh ngạc nhìn bóng lưng đơn bạc của Vương phi… Bụng bảo dạ phải cố gắng học tập hơn nữa…

………………….

Bồ câu chao liệng rồi phi vào cửa sổ thư phòng Cung gia, Cung Thác rút tờ giấy trong ống trúc, đọc nội dung xong, khóe môi nhếch cười, giấy thành tàn tro. Đoạn hắn cầm bút, chẳng biết viết gì, rồi lại cho vào ống trúc…

Nhìn cánh bồ câu dần khuất dạng, trên gương mặt lạnh lùng của hắn thoáng vẻ bí hiểm khôn lường…

“Thiếu gia, Tuyết Phu nhân đưa canh tới, người có muốn cho vào không ạ?” Cung Trụ xin chỉ thị.

Mày kiếm của Cung Thác nhăn lại: “Không cần!” Ngày đó, Bắc Vương phi không cho hắn cưới Vương Yên, còn ném Tưởng Tuyết Nhi cho hắn!

Cùng lắm chỉ là một tiểu thiếp, lại chẳng biết an phận nơi hậu viện. Hắn nào phải chỉ có mình nàng ta, những thị thiếp kia vô cùng biết điều, nhưng Tưởng Tuyết Nhi này cứ mắt điếc tai ngơ không chịu hiểu ý hắn!

“Cung Trụ, bảo nàng ta về phòng đi.”

“Dạ, thiếu gia.”

Khuôn mặt trong trẻo muôn thưở lạnh lùng cao ngạo của Tưởng Tuyết Nhi bỗng chốc xuất hiện vết rạn nứt…

Là một tiểu thiếp, chỉ có thể vào cửa bằng bằng cửa sau, chẳng có bái đường, không tiệc chiêu đãi. Hắn đã nói rõ cho nàng, chẳng qua Tưởng Tuyết Nhi nàng cũng như những thị thiếp khác trong Cung phủ, không hơn không kém!

Thoáng nhớ tới câu hỏi của Vương phi ngày đó, không khỏi cười buồn trong lòng. Nếu lúc đó, nàng thực muốn làm khó hắn, cầu xin Vương phi cho nàng làm chính thất, thì hắn sẽ phản ứng thế nào? Nàng có thể trở thành nữ nhân của hắn hay không?

Cung Trụ nhìn khuôn mặt đượm buồn của Tuyết phu nhân, thở dài trong lòng. Đáng tiếc cho một Tuyết phu nhân tuyệt sắc khuynh thành lại chẳng thể chiếm được cảm tình của thiếu gia. Không biết là ai có thể khiến người động tấm chân tình đây?

“Thiếu gia.”

“Đuổi đi rồi chứ?” Cung Thác chẳng buồn quay lại, chỉ chăm chú ngắm nhìn tờ bản đồ trong tay. Hắn đánh dấu những chỗ đã đấu giá, vùng ngoại ô năm mươi dặm sao? Cách Bắc thành nói xa không xa, nói gần cũng chẳng gần! Vì sao nàng ta lại chọn chỗ này? Còn nói muốn xây dựng một trung tâm thương nghiệp sầm uất? Nhưng đó cũng chỉ là lời nói mà thôi, chuyện đâu phải dễ dàng đến thế! Hắn sẽ chống mắt mà xem nàng làm thế nào mà xây nên một trung tâm như thế đây?

“Thiếu gia, sao cậu lại bỏ số tiền lớn cho những mẫu đất này?” Toàn là đất hoang, sao lại có cái giá đó chứ?

Cung Thác nhếch môi cười mỉa, mấy trăm vạn này coi như là vứt qua cửa sổ, mất đi thì thôi. Nhưng còn Giang Dĩ Bác quả không hổ là chủ sự của Giang gia, ra tay cũng rất hào phóng…

Nhưng Giang gia thì thôi đi, ngay đến Thủy gia cũng bỏ ra không ít tiền, có gì bí ẩn đây?

Tuy cả Giang gia và Thủy gia đều là ngũ đại thế gia của kinh thành, nhưng một bên là kẻ đứng đầu, một bên lại ở dưới chót, sao lại có quan hệ thân cận như thế? Giang Dĩ Bác và Vương phi có quan hệ thế nào?

Tác phong ác liệt của Giang Dĩ Bác trên thương trường, hắn không phải chưa từng thấy qua, tuyệt đối là có tiếng, có miếng…

Hơn nữa… Ngay đến các chủ Vô Tình các cũng xuất hiện? Khiến hắn lại càng khiếp sợ…

Phong Cô Tình… kẻ thần long thấy đầu chẳng thấy đuôi, lại đột nhiên có mặt tại Bắc thành! Sự tình thực sự là càng ngày càng rối rắm phức tạp!

Bắc Vương phi đúng là một ẩn số thần bí…

Thân là thương hộ ở Bắc thành, hắn hiển nhiên nắm giữ nhiều lợi thế nhất. Nhưng sao bản thân lại càng lúc nàng bị động? Là bởi hắn quá mức bị động hay đối thủ quá mức mạnh mẽ?

“Thiếu gia…” Ngoài cửa có tiếng của quản gia truyền vào.

“Có chuyện gì?”

“Dạ, Tri phủ đại nhân phái người đưa thiệp mời, nói ngày mai Bắc Vương phi sẽ mở tiệc chiêu đãi những thương hộ đã đấu đất, nói muốn thắt chặt quan hệ, cùng nhau xây dựng thành mới. Mong thiếu gia sớm hồi đáp!” Lão quản gia đứng bên ngoài, nhắc lại không sót một chữ.

Cung Thác mở cửa, cầm lấy tờ thiệp mời. Người phát thiệp là tri phủ, nhưng người mở tiệc lại là Bắc Vương phi! Chuyện này…

“Hồi thiếp, nói ta nhất định sẽ đi!” Nàng lại muốn làm gì? Có mục đích gì?

………

Trong sương phòng của một quán trọ bình dân, Phong Cô Tình phe phẩy tờ thiếp mời trong tay, nét mắt suy tư, ánh mắt phức tạp… Không ngờ nàng lại phát thiếp cho hắn, tuy người phát thiếp là Trữ Hy, nhưng lại mở tiệc ở Bắc Vương phủ… Nàng muốn làm gì?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7 /10 từ 9 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status