Mao sơn tróc quỷ nhân

Chương 1236: Giải quyết xong nhân quả (1)


Nhớ tới biểu hiện không bỏ cuộc của Diệp Thiếu Dương lúc trước, hốc mắt Tiểu Ngư lập tức có chút đỏ lên.

Đạo Phong thở dài: “Nếu hắn có thể thủ thắng, ta căn bản là không cần nhúng tay, ta vốn cũng không nên nhúng tay, nếu không cũng là hậu hoạn vô cùng.”

Tiểu Ngư vừa nghe, có chút lo lắng hỏi: “Có hậu hoạn gì?”

Đạo Phong lắc đầu, chưa nói.

Lúc này đi tới trước thân thể của Tiểu Ngư, Đạo Phong làm phép đem hồn phách cô bé đưa vào thân thể, hồn phách cô bé từng trải qua một lần phân giải, bị hao tổn nghiêm trọng, vốn cần điều dưỡng một thời gian mới có thể tỉnh táo, nhưng Đạo Phong tự có thủ đoạn, giúp cô bé ổn định hồn phách, khu trừ quỷ khí, chỉ chốc lát thời gian đã tỉnh lại.

Toàn bộ kỳ ngộ trước đó trải qua còn rõ ràng ở trong mắt, Tiểu Ngư chỉ là cảm thấy nhìn sự vật có chút không quá giống, vội vàng dò hỏi Đạo Phong.

“Con đã bị tẩy đi trần niệm, tự nhiên tai thính mắt tinh, trải qua tử kiếp mà không chết, tương lai phúc nguyên thâm hậu.”

Tiểu Ngư thầm nghĩ, cái này đại khái chính là mọi người nói đại nạn không chết tất có hậu phúc nhỉ, nơi ánh mắt có thể đạt tới đột nhiên nhìn thấy ở cách mình không xa, còn một người nằm: Vương Lâm!

Vừa thấy hắn, tâm tình Tiểu Ngư lập tức trở nên phức tạp, rơi lệ.

Đạo Phong chỉ ngồi ở bên cạnh cô bé, cũng chưa lên tiếng an ủi.

Một lát sau, Tiểu Ngư tạm thời ngừng cảm xúc hỏi: “Nhị sư thúc, chúng ta là cần chờ cha con và tiểu sư thúc bọn họ trở về sao?”

Đạo Phong gật gật đầu.

“Bọn họ... Không có nguy hiểm chứ?” Tiểu Ngư nghĩ đến Ngư Huyền Cơ cùng nhiều trợ thủ như vậy, lại có chút lo lắng hẳn lên.

“Nếu thế này còn không xử lý được, vậy hắn đáng chết.”

Câu này của Đạo Phong, hiển nhiên nhằm vào là Diệp Thiếu Dương.

Dưới cửu u, trước giếng lục đạo luân hồi, cuộc chiến của Diệp Thiếu Dương và Ngư Huyền Cơ còn đang tiếp tục.

Người còn lại cũng đang chiến đấu.

Ngư Huyền Cơ huyễn hóa ra con cá lớn, vòng quanh thân thể Diệp Thiếu Dương xoay vòng, phóng thích cương phong quỷ khí.

Diệp Thiếu Dương chỉ cản một lần, liền phát giác song ngư chi nhãn này vận chuyển phù hợp Thái Cực chi đạo, một khi vây kín, tương sinh bổ sung lẫn nhau, hầu như không thể đối kháng.

Đảo tròng mắt, Diệp Thiếu Dương nghĩ đến một biện pháp, chân đạp một cái, nhảy đến trên thân cá chép, hai tay kẹp chặt hai bên tai cá, kẹp chặt hai chân.

Cá chép ưỡn mình, lật người các kiểu, muốn hất hắn xuống, Diệp Thiếu Dương chết không buông tay, Thái Cực song ngư nhãn kia ném chuột sợ vỡ đồ, sợ tổn thương chính mình, chỉ có thể ở chung quanh xoay tròn theo, tìm cơ hội. Diệp Thiếu Dương ngắm chuẩn thời cơ, từ trong ba lô đột nhiên lấy ra một món đồ, hướng đỉnh đầu rải xuống, vốn là hình dạng một cái ô nhỏ, ở không trung đột nhiên mở ra, trở thành một tấm lưới thật lớn, đem Ngư Huyền Cơ và mình cùng nhau khóa lại ở giữa.

Đây là huyết ngư võng của lão Quách sau lần thăng cấp trước, chỉ dùng để đối phó Ngư Huyền Cơ, lần trước lại chưa dùng tới, bị Diệp Thiếu Dương tháo xuống, luôn cất ở trong ba lô, giờ này khắc này cuối cùng đã phát huy công dụng.

Diệp Thiếu Dương thuận tay đem một tấm linh phù dán ở đỉnh đầu cá chép.

“A!” Ngư Huyền Cơ rên một tiếng, toàn thân bị nhốt, càng dùng sức quẫy, ở trong huyết ngư võng lún vào càng sâu, dưới cơn giận, cả người rung một cái, toàn thân vảy cá chấn động rớt xuống, từ trong mắt của huyết ngư võng bay ra, hóa thành đạo tín hồng băng, rợp trời rợp đất rơi xuống.

Diệp Thiếu Dương thấy là biết không ổn, những tinh thể băng kia giống như vô số ám khí, một khi bị đánh trúng, mình tuyệt đối chỉ có chết, trong tình thế cấp bách niệm chú ngữ, đem Thiên Phong Lôi Hỏa Kỳ từ trên linh đài triệu đến, từ bên ngoài cả người lẫn lưới đánh cá đem hai người bọc chặt lấy.

Đạo tín hồng đánh hết vào trên lưới đánh cá, đập mạnh một phen.

Diệp Thiếu Dương cách lưới đánh cá bị đánh cho thất điên bát đảo, thiếu chút nữa ngất đi, hai tay hầu như là theo bản năng nắm chặt cá chép dưới thân.

Đột nhiên, xúc cảm có chút biến hóa, thấy trơn mịn, mở mắt nhìn, cá chép dưới thân thế mà lại hóa thành hình người, lại biến thành Ngư Huyền Cơ, mình từ phía sau ôm cổ nàng, hai chân kẹp chặt phần hông của nàng.

Nếu chỉ là như vậy mà nói còn chưa có gì, mấu chốt là... Diệp Thiếu Dương tuy không nhìn thấy dưới thân, nhưng dựa vào xúc cảm có thể phán đoán ra, Ngư Huyền Cơ không mặc quần áo, hơn nữa tư thế này của hai người, hình ảnh nhất thời có một chút cảm giác ái muội.

“Quần áo ngươi đâu!” Diệp Thiếu Dương nhịn không được kinh hô, đột nhiên hiểu ra, một bộ vảy cá kia, chính là quần áo của Ngư Huyền Cơ, lại bị mình dùng Thiên Phong Lôi Hỏa Kỳ chắn bên ngoài...

Vốn là chiến đấu sinh tử, sao hình ảnh đột nhiên biến thành như vậy?

Ngay cả Diệp Thiếu Dương cũng có chút ngây dại.

Hơn nữa bởi vì kiệt sức, hai người đều gần như thoát lực, nằm ở trên mặt đất bất động, kịch liệt thở hổn hển...

Trong lòng Diệp Thiếu Dương không có tà niệm gì, cảm thấy như vậy mất thể thống, buông lỏng hai chân, đột nhiên nghĩ đến cái gì, vội vàng lại kẹp chặt, thở dài, nói ở bên tai nàng:

“Ngư đạo trưởng, Tiểu Ngư đã được cứu vớt, ngươi thua rồi. Trận này đánh đến bây giờ, có cái gì cũng trút giận rồi, ta với ngươi vốn không oán không thù, không bằng dừng tay đi.”

Trên thực tế, chỉ nhìn từ cục diện trước mắt, mình đã thắng.

Như hắn nói, Tiểu Ngư được cứu, mình đại chiến một trận, cũng đã đánh thắng, oán khí đã tan, vốn hai người cũng không có thù, thật sự không cần thiết đuổi tận giết tuyệt.

Thấy Ngư Huyền Cơ không nói lời nào, Diệp Thiếu Dương lại khuyên nhủ: “Ngươi xem, ta hiện tại nếu buông ngươi ra, thu lưới đánh cá, ngươi chắc chắn sẽ trần truồng, nhiều thủ hạ như vậy của ngươi đều có mặt, không ổn lắm đâu.”

Nếu hiện tại có ánh sáng mà nói, Diệp Thiếu Dương nhất định có thể nhìn thấy sắc mặt Ngư Huyền Cơ đã hoàn toàn đỏ bừng.

Âm phủ cho phép âm thần thành hôn phối đối, trước kia, ở thời điểm nàng học nghệ, cũng có một số âm thần từng theo đuổi nàng, đều bị nàng từ chối, về sau làm tuần du thiên thần, địa vị cao thượng, một lòng thanh tu, trong lòng không còn có tư dục nam nữ, cũng không có nam âm thần dám lộ ra ý dâm loạn đối với nàng, mà nay, lại ở dưới tình huống không mặc quần áo, cùng một nhân gian pháp sư, kẻ thù của mình, có tiếp xúc da thịt.

Tuy là ngoài ý muốn, loại sự tình này ở trong mắt cô nương nhân gian đương đại, có thể cũng không là gì, nhưng Ngư Huyền Cơ thân là cổ nhân, quan niệm cũng là lâu năm nhất, loại tiếp túc da thịt này, đã làm nàng xấu hổ và giận dữ tới cực điểm, cuối cùng lòng tràn đầy xấu hổ và giận dữ hóa thành một câu lạnh như băng đến cực điểm: “Ngươi chết rồi!”

Khi nói câu này, toàn thân nàng hầu như đều đang run rẩy.

Diệp Thiếu Dương cảm nhận được sự tức giận của nàng, thở dài nói: “Ngư đạo trưởng, ta thực không phải có ý dâm loạn ngươi, bằng không như vậy, chỉ cần ngươi đáp ứng không dây dưa Tiểu Ngư nữa, ta liền buông ngươi ra, để ngươi đem quần áo mặc vào, sau đó buông ra lưới đánh cá, ngươi thấy thế nào?”

Bởi vì lưới đánh cá bị vảy cá hoàn toàn bám vào, lúc này mới hình thành một không gian kín không kẽ hở. Diệp Thiếu Dương khóa cổ Ngư Huyền Cơ, nàng liền không thể làm phép, đem vảy cá triệu hồi, tự nhiên cũng không cách nào mặc quần áo.

“Ngươi đừng mơ!” Ngư Huyền Cơ oán hận nói.

“Vậy được rồi, chúng ta cứ ôm như vậy, chờ người khác đem huyết ngư võng mở ra...”

Toàn thân Ngư Huyền Cơ run lên, một lát sau kiên quyết nói: “Ta thà chết, cũng sẽ không để ngươi thực hiện được!”

“Ngươi nếu chết rồi, về sau còn giết ta như thế nào?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 7 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status