Mao sơn tróc quỷ nhân

Chương 1464: Mưu lược của thiên sư (1)


“Pháp sư...”

Nữ quỷ miệng không nhúc nhích, trong cơ thể lại phát ra một giọng nói âm u lạnh lẽo đến cực điểm.

Cô ta sau khi xuất hiện, các nữ quỷ còn lại lập tức ngừng tiếng quỷ cười, Diệp Thiếu Dương cũng rút bỏ kết giới, từ phía sau đem cành gỗ đào rút ra.

Mình cẩn thận, cuối cùng là không lãng phí, đã tới lúc dùng đến nó.

“Sư phụ, chúng ta chạy đi!”

Trương Tiểu Nhị hầu như khóc.

Chạy? Cũng tới nơi này rồi, còn có thể chạy đi đâu? Thực cho rằng lũ quỷ này đều là đặt đó cho nó có?

Hơn nữa mắt trận ở ngay phía trước, dù thế nào cũng phải liều một phen.

“Theo sát anh!!”

Diệp Thiếu Dương hét lớn một tiếng, lao tới.

Trương Tiểu Nhị từ phía sau nhìn lại, Diệp Thiếu Dương để trần trên thân, trong tay xách một cây “trường thương”, bộ dạng này nhìn qua, thật sự quái dị nói không nên lời.

Bị loại khí thế làm màu này cảm nhiễm, Trương Tiểu Nhị nghiến răng một cái, bò dậy, đuổi theo Diệp Thiếu Dương chạy đi.

Cho dù hôm nay phải chết ở đây, ít nhất cũng phải làm màu cho xong...

Nữ quỷ nằm úp sấp trong vũng máu kia đột nhiên nhảy bật dậy, hai tay bắt lấy cành gỗ đào, trong tay lập tức phát ra tiếng “xèo xèo”, máu quỷ bị ăn mòn, toát ra khí trắng.

Nhưng nữ quỷ hoàn toàn không sợ, tóc vung lên, đoạn trước căng lên, nhằm mặt Diệp Thiếu Dương đâm đến.

Diệp Thiếu Dương lập tức cắn chót lưỡi, phun ra một ngụm sương máu, khuếch tán ra, che ở trước mặt mình, hình thành một kết giới, chặn tóc quỷ tiến công.

“Hi hi, không hổ là thiên sư... Nhưng, ngươi không có pháp khí trong tay, cũng liền phế đi hơn phân nửa, ta xem ngươi có bao nhiêu máu có thể tiêu hao!”

Nữ quỷ dùng sức lắc đầu, quỷ khí ngưng tụ trên mái tóc dài lập tức nồng đậm thêm mấy lần, đánh vỡ kết giới do máu thiên sư hình thành, hóa thành hai luồng, phân biệt đâm về phía đôi mắt Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương lại phun ra một ngụm máu, ngón tay điểm một cái, đem sương máu ngưng tụ thành ba kết giới dạng dải.

Hai tay nữ quỷ đâm tới, quỷ khí cuồng loạn nháy mắt đánh nát một tầng, tầng thứ hai chống đỡ chỉ được một chút, cũng vỡ vụn.

Diệp Thiếu Dương thở dài.

Cho dù là máu thiên sư, không có pháp khí dựa vào cùng tăng thêm, cũng không phát huy ra linh lực quá mạnh mẽ, đối phó tà vật bình thường còn được, gặp phải loại thật sự trâu bò, căn bản không phải đối thủ.

Dòng máu thiên sư thứ ba cũng nhanh chóng bị đánh tan.

“Chạy!” Diệp Thiếu Dương đẩy Trương Tiểu Nhị một phát, lập tức xoay người, kết quả vừa cất bước, liền cảm thấy cổ căng lên, đưa tay sờ, bị một búi tóc cuốn lấy. Một giây tiếp theo, nữ quỷ đột nhiên lao đến trước mặt mình.

Miệng bị khâu lại tất nhiên không thể mở ra, nhưng vẫn đang cong lên, lộ ra một nụ cười quỷ dị.

“Thiên sư, ngươi cho rằng tay không có thể đối phó ta sao?” Nữ quỷ cười lên khanh khách, trong tiếng cười mang theo vô tận trào phúng và khinh thường.

Đột nhiên vươn hai tay, đặt lên hai bờ vai Diệp Thiếu Dương, thân thể dán lên.

Quỷ khí nồng đậm từ trên người ả phát ra, đem hai người cùng nhau bao lấy.

Diệp Thiếu Dương lập tức cảm thấy cả người căng lên, có một loại cảm giác hòa tan.

Có thể cảm giác được, quỷ khí đang theo mỗi một cái lỗ chân lông trên người mình chui vào, hướng về trong kinh mạch thẩm thấu. Khí thế mạnh mẽ, cho dù là niệm chú cũng không thể ngăn cản.

Bị quỷ khí xâm nhập tâm mạch, sẽ là hậu quả gì, Diệp Thiếu Dương đương nhiên biết, trong mắt nhất thời toát ra nét sợ hãi kích động, nữ quỷ mắt thấy, đắc ý phi phàm.

“Phành!”

Một viên gạch đánh vào đỉnh đầu ả, linh lực Diệt Thi Phù ở vị trí tiếp xúc nổ tung, thân thể nữ quỷ loạng choạng.

“Buông sư phụ ta ra!”

Trương Tiểu Nhị giơ gạch, nện từng phát ở đỉnh đầu nữ quỷ.

Nữ quỷ hừ một tiếng trong lỗ mũi, hai lọn tóc đột nhiên bay đi, quấn lấy cổ Trương Tiểu Nhị, làm cô không nhúc nhích được, tạm thời cũng không đi tính toán với cô, tiếp tục phóng thích quỷ khí, tiến vào thân thể Diệp Thiếu Dương.

“Đến đây đi, thiên sư, đem thân thể của ngươi cho ta...”

“Nhưng, ta không có hứng thú đối với ngươi.” Diệp Thiếu Dương nghiến chặt răng nói.

“Hi hi, cái này không do ngươi quyết định, ta thích thân thể của ngươi...”

“Mẹ kiếp.”

Diệp Thiếu Dương mắng một tiếng, hai mắt nhìn chằm chằm ả nói: “Ngươi thực cho rằng bài vị thiên sư của ta, là tiêu tiền mua đến?”

Trong mắt nữ quỷ hiện lên một tia nghi hoặc.

Diệp Thiếu Dương mỉm cười, chỗ ấn đường đột nhiên sáng lên, lao ra một tia sáng tím, đánh vào trên mặt nữ quỷ.

Thiên Nhãn Chi Quang!

Không có linh phù, không có pháp khí, nhưng Thiên Nhãn là có thể dùng, cũng chính là có đòn sát thủ này, Diệp Thiếu Dương mới dám xông vào trong cái âm sào quỷ huyệt này.

Chẳng qua Thiên Nhãn Chi Quang chỉ có thể dùng một lần, cho nên hắn mới một đường tránh lui, cố ý để nữ quỷ cho rằng bản thân chiếm hết thượng phong, sau đó... Một đòn chế địch!

Sau khi bị Thiên Nhãn bắn trúng, đường may trên mặt nữ quỷ sút ra một nửa, máu màu đen ồ ồ chảy ra.

“A...”

Nữ quỷ ôm đầu kêu thảm thiết, lui về phía sau.

Diệp Thiếu Dương cũng không đuổi theo, nhấc lên Trương Tiểu Nhị còn đang sững sờ, một tay khác nắm lên cành gỗ đào, hướng phía mắt trận chạy đi.

Chờ bọn họ lên vũ đài, bọn quỷ giống như thị nữ kia mới hồi phục tinh thần lại, chen chúc mà tới.

“Cút ra!”

Diệp Thiếu Dương dùng cành gỗ đào đâm rách đầu ngón tay, lấy máu của mình tăng cường linh lực, sau đó múa lên ở không trung, bảo vệ mình và Trương Tiểu Nhị.

Gỗ đào đối với quỷ hồn vốn đã có khắc chế, lại thêm đám thị nữ quỷ này tu vi đều rất tầm thường, bị linh lực ép, đều không dám tới gần.

Diệp Thiếu Dương một hơi lao tới vị trí mắt trận, kéo Trương Tiểu Nhị chui vào.

Ngã mất trọng lực một phen, sau đó cảm thấy mình ngã thật mạnh xuống đất.

“A!” Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, đột nhiên ngồi dậy.

“Tỉnh rồi tỉnh rồi, Thiếu Dương tỉnh rồi!”

Là thanh âm Tạ Vũ Tình.

Tuy không biết đây là nơi nào, nhưng Diệp Thiếu Dương trong tiềm thức biết mình đã về tới thế giới chân thật. Cám ơn trời đất, cảm ơn mình...

“Ai da!”

Trương Tiểu Nhị cũng quát to một tiếng, ngồi dậy, hai người nhìn thấy nhau, lại quay đầu nhìn chung quanh, lúc này mới phát hiện mình ngồi ở trên giường bệnh, nhưng đã không phải gian nọ Lý Vũ ở.

Tạ Vũ Tình, lão Quách, còn có Tuyết Kỳ đều ở bên cạnh.

Nhìn thấy bọn họ tỉnh lại, ba người này cũng triệt để thở phào nhẹ nhõm một hơi, Tạ Vũ Tình lau mồ hôi trên trán, ngồi ở trên mép giường, vô lực nói: “Thật sự là làm chị sợ muốn chết, hai người rốt cuộc là làm sao vậy, rõ ràng là cứu người, đem người ta cứu rồi, kết quả bản thân lại xảy ra chuyện...”

“Cứu người rồi? Lý Vũ không sao rồi?”

“Bây giờ còn có chút thần kinh suy nhược, nhưng không có việc gì, ít nhất nhận ra mẹ của hắn.”

Diệp Thiếu Dương nhíu mày tự hỏi, đột nhiên hiểu, lúc trước ở trong không gian kia, hắn nghĩ đơn giản, cho là có tà vật giả thiên hồn Lý Vũ, nhân cơ hội đem mình hút vào không gian kia.

Hiện tại nghĩ đến, một luồng hồn phách kia thật sự chính là Lý Vũ, là bị coi như mồi, ở sau khi bắt được mình, đối phương - nữ quỷ kia, tám phần là đem sự chú ý đặt hết ở trên người mình, không đi quản Lý Vũ tiểu nhân vật dùng để làm mồi này nữa.

Bởi vậy, cùng lúc mình bị kéo vào thế giới kia, tàn hồn Lý Vũ cũng theo mình hoàn thành chiêu linh thuật, trở lại trong cơ thể mình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 7 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status