Mao sơn tróc quỷ nhân

Chương 1930: Chân Tướng Kinh Người (3)


xuống, đột nhiên trên vai bị người ta vỗ một cái, ngẩng đầu nhìn, là Qua Qua, sửng sốt một phen, đột nhiên nhớ tới nó phía trước cũng ở bên dưới, tóm chặt quần áo nó, khàn giọng quát: “Mau nói cho ta biết, bọn họ thế nào rồi!”

Miệng Qua Qua mấp máy, Diệp Thiếu Dương hồi lâu lại chưa nghe thấy một chữ nào, trong tai lại chỉ có tiếng ong ong, vì thế một tay đem Qua Qua kéo đến trước mặt mình, lớn tiếng hỏi: “Thế nào rồi!”

“Không sao, đều không sao, bọn họ đều được Đầu Bẹp cứu rồi… Sợ các ngươi gặp chuyện, ta lên xem…” Qua Qua ghé sát vào bên tai hắn mở cổ họng hô to.

Nó sau đó còn nói chút gì, Diệp Thiếu Dương chỉ nghe thấy hai chữ “không sao”, trái tim hoàn toàn buông xuống hơn phân nửa, vội vàng hỏi tiếp: “Ai cũng không sao?”

“Đều không sao!” Qua Qua hô to, “Chỉ có đồ đệ bảo bối của ngươi cánh tay trầy da, không sao!!”

Qua Qua nói xong, bắt đầu phản kích các tà vật lao tới ý đồ công kích Diệp Thiếu Dương, các tà vật đó nghiêm khắc mà nói đều là yêu quái, đều có nhục thân thực thể, vụ nổ trước đó đối với bọn họ cũng tạo thành chấn động không nhỏ, đại bộ phận cũng đều là mới từ trên mặt đất bò dậy, tìm kiếm mục tiêu chung quanh, có con đã nhìn chằm chằm Diệp Thiếu Dương.

Trong mắt Diệp Thiếu Dương chưa nhìn thấy những kẻ địch đó, hắn còn đắm chìm ở trong vui sướng Qua Qua mang tới cho mình. Không ai bị làm sao, tuy là Thất Vĩ Ngô Công cứu bọn họ, nhưng cũng là vạn hạnh.

Loại cảm xúc điên cuồng kia của lúc trước lập tức rút đi, Diệp Thiếu Dương khôi phục lý trí, dùng sức lau tro bụi trên mặt, quay đầu nhìn lại, đại bộ phận bụi bặm đã hạ xuống, tầm mắt không có gì

ảnh hưởng nữa. Ở sau vụ nổ, một lượt chiến đấu mới, ở trên nóc nhà lầu để nghiêng lại lần nữa triển khai.

“Thiếu Dương, anh không sao chứ!” Nhuế Lãnh Ngọc cũng đang tìm kiếm Diệp Thiếu Dương khắp nơi, đi tới, ôm mặt Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương lắc lắc đầu, “Không sao, mọi người đều không sao.”

Sau đó tìm được Qua Qua huyễn hóa ra chân thân, đang giết địch, xông lên, vung lên Câu Hồn Tác, dường như trút giận đập nát đầu một con quỷ hút máu, dặn Qua Qua nhanh chóng xuống lầu chiếu cố đoàn người, thuận tiện nói cho bọn họ một tiếng mình không sao.

Qua Qua lên tiếng trả lời bay xuống lầu.

Diệp Thiếu Dương và Nhuế Lãnh Ngọc kề vai chiến đấu, không ngừng chém giết tà vật phụ cận.

Theo tà vật càng giết càng ít, áp lực của các bạn nhỏ cũng nhỏ đi rất nhiều, tiến đến vậy công Charlton thân vương.

Charlton thân vương đã lâm vào điên cuồng, toàn thân lượn lờ ánh sáng màulmáu, nhìn qua giống như là một quả cầu lửa, ở dưới mấy người vây công lao trái húc phải, nhưng vẫn đã hiện ra xu thế suy sụp.

“Catherine, Catherine ở đâu!!”

Charlton thân vương khàn giọng hô to, vừa quay đầu hướng Lyon quát: “Catherine không đến, hủy diệt huy chương!!”

Lyon lúc này, cùng Nam Cung Ảnh tiến vào trong một trận đánh kỳ quái, hai người đứng mặt đối mặt, không nhúc nhích, Nam Cung Ảnh khống chế Huyết Tích Tử không đếm được, không ngừng vây công Lyon, Lyon dùng hắc quang ngăn cản, nhìn qua chiến đấu gió êm sóng lặng, nhưng hắc quang mỗi một lần va chạm với Huyết Tích Tử, đều sẽ sinh ra một sự va chạm kinh khủng, dư âm lan tràn mãi đến Diệp Thiếu Dương và Nhuế Lãnh Ngọc bên này, chỉ là cảm giác cường độ dư âm, liền có thể phán đoán ra hai người chiến đấu kịch liệt bao nhiều.

Một tay của Lyon ngăn cản thể công, một tay từ trong quần áo lấy ra một vật long lanh trong suốt, giơ lên cao cao.

“Ta ở đây.”

Một bóng người, thanh âm truyền đến.

Lúc này sự ù tai của Diệp Thiếu Dương và Nhuế Lãnh Ngọc cũng trên cơ bản biến mất, nghe thấy thanh âm, lập tức quay đầu nhìn lại, Diêu Mộng Khiết từ cửa cầu thang sân thượng đi lên.

Vụ nữ Eva đi theo phía sau. Diệp Thiếu Dương vốn tường phía sau Eva sẽ là mấy nữ tu sĩ, kết quả Tứ Bảo đi theo phía sau. Lâm Tam Sinh từ một bên khác trực tiếp cùng Qua Qua cùng nhau bay lên.

Tứ Bảo và Diệp Thiếu Dương nhìn nhau một cái, hướng hắn gật gật đầu, nói: “Nổ là lầu hai, Vũ Tình đã thỉnh cầu tiếp viện, tôi bảo bọn họ đều cách xa một chút, đừng sớm qua đây. Quách lão bọn họ đều ở cùng một chỗ với cô ấy.”

Diệp Thiếu Dương gật đầu một cái, ánh mắt chuyển qua trên mặt Diêu Mộng Khiết, Diêu Mộng Khiết lại chưa nhìn hắn, cũng không nhìn bất luận kẻ nào, hướng Lyon đi thẳng tới.

Charlton thân vương vừa thấy Diệu Mộng Khiết, hai mắt lập tức đỏ bừng lên, “Catherine, người tên phản đồ này!

Diêu Mộng Khiết chưa để ý đến hắn, hướng Lyon lạnh lùng nói: “Đem huy chương cho ta!”

Lyon hướng cô cười cười.

Diêu Mộng Khiết hít sâu một hơi, lẩm bẩm: “Lyon, là người ép ta!”

Sau đó, cô làm ra một cái hành vi khiến toàn bộ mọi người chấn động một cú tăng tốc chạy, dùng sức giẫm hướng trên mặt đất, thế mà một bước nhảy lên cao hơn ba mét, một ánh sáng màu máu từ trên người cô lướt qua, lại quanh thân của cô, đem toàn thân cao thấp cổ bao bọc lại, giống một quầng lửa, hướng Lyon lao tới.

Một màn này, dọa ngây người toàn bộ người Liên Minh Tróc Quỷ bên này.

“Móa.” Tứ Bảo kinh ngạc tới miệng cũng không khép lại được, vội vàng niệm vài tiếng A Di Đà Phật an ủi.

Diệp Thiếu Dương và Nhuế Lãnh Ngọc nhìn nhau một cái, thở dài.

Một kích này của Diêu Mộng Khiết, vốn đối với Lyon là chí ở nhất định phải được, nào ngờ được, ở lúc ngang qua bên người Nam Cung Ảnh, Nam Cung Ảnh đột nhiên bỏ một bộ phận Huyết Tích Tử, bay ngược hướng, hướng Diệu Mộng Khiết đánh tới.

Diêu Mộng Khiết hoàn toàn không dự đoán được vị bằng hữu này của Diệp Thiếu Dương sẽ ra tay với mình, chuẩn bị không đủ, trong lúc vội vàng thu thế, cùng Huyết Tích Tử va chạm với nhau, Huyết Tích Tử bị húc vỡ, Diệu Mộng Khiết cũng bị đẩy lui, hai tay mở ra, đáp trên mặt đất, vốn định tiếp tục tiến công, vẫn do dự một phen, hướng Nam Cung Ảnh quát: “Ngươi là giúp ai?”

“Ta ai cũng không giúp.” Nam Cung Ảnh nói, “Ta ở lúc đấu pháp, ghét nhất bị người khác nhúng tay. Người cũng không tệ, chờ ta giải quyết hắn, cũng có thể đánh với người một trận.”

Diêu Mộng Khiết giật mình, quay đầu hướng Diệp Thiếu Dương nhìn tới.

Diệp Thiếu Dương nhún vai, “Đừng nhìn tôi, hắn căn bản không phải bạn của tôi, trái lại cô… Cần giải thích cho tôi một chút, cô rốt cuộc… Là tà vật gì?”

Diêu Mộng Khiết thở dài, nói: “Cái này rất quan trọng sao, Diệp Thiếu Dương, anh giúp tôi lấy huy chương, tôi cho anh gấp hai thù lao.”

Diệp Thiếu Dương khoát tay một cái, nói: “Cho tôi tám lần cũng vô dụng, tôi không thích bị người ta coi làm thương để dùng, nếu không làm rõ mình vì sao phải giúp cô, tôi sẽ không động thủ.” Sau đó lớn tiếng hô với đám người Tiểu Thanh Tiểu Bạch: “Tạm thời kết thúc công việc!”

Đám người Tiểu Thanh Tiểu Bạch vây chiến Charlton thân vương, đã hoàn toàn chiếm thượng phong, đột nhiên nghe thấy kết thúc công việc, đều ngạc nhiên hướng Diệp Thiếu Dương nhìn tới.

“Các người đều không biết kẻ địch là ai, đánh cái gì mà đánh, qua đây trước.”

Mọi người nghe hắn không phải nói giỡn, không có bất cứ sự do dự nào, tất cả đều rút bỏ thế công, lui đến bên người Diệp Thiếu Dương.

Với bọn họ mà nói, đối thủ là ai căn bản không quan trọng, chỉ cần Diệp Thiếu Dương hạ lệnh, cho dù là bảo bọn họ xông vào âm ty tam ti lục bộ, mắt cũng sẽ không chớp một cái, Diệp Thiếu Dương đã thật sự bảo bọn họ kết thúc công việc, vậy thì kết thúc công việc là được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 7 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status